Ba chân bốn cẳng đứng lên, Mật Nhi nhanh chóng sờ tới thứ gì đó của mình. Một giây kế tiếp, xoay người rời đi.
Răng rắc phanh, trong đêm tối tĩnh mịch phát ra âm thanh chói tai. Đồng thời kèm theo một tiếng mắng.
"Khốn kiếp. . . . . ." Mật Nhi thét lên một tiếng . Lần nữa nằm lại trên mặt
đất lạnh lẽo. Mà gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, cười rất vui vẻ.
"Đứa nhỏ gõ mõ cầm canh, trò chơi đụng ngã chơi rất khá, hả?" Một chữ cuối
cùng, hắn ngậm trong chỗ cổ họng , không chút để ý gạt gạt, hắn có đôi
mắt đẹp mày kiếm.
Dùng sức hít sâu một hơi, Mật Nhi nhắm mắt lại, cuối cùng cắn răng nghiến lợi gằn từng chữ nói xong, "Biến thái, đứng lên!"
"Đứng lên đè lên ngươi sao? Thì ra là, ngươi thích kịch liệt." Nam nhân gật đầu.
Lúc Mật Nhi cho là hắn muốn đứng dậy, hắn nói tiếp, "Nhưng là, tới tới lui lui như vậy, rất vất vả" Hắn khổ não nói.
Dùng sức từ chối mấy cái, Mật Nhi mệt mỏi thở nặng tức tối, nói "Vị công tử này, nam nhân đè nam nhân, thú vị sao?"
"Lần đầu tiên đè nam nhân, thật tươi mới nha" Người đó cảm thấy rất vô sỉ nhưng cũng là nói thật.
"Lần đầu tiên? Thật thuần thục nha." Mật Nhi không nhịn được châm chọc.
Nam nhân cũng không trả lời sự châm chọc của nàng, nghiêng đầu nghiêm túc hỏi, "Ngươi có lạnh không?"
"Không lạnh" Không chút suy nghĩ Mật Nhi trả lời ngay.
"Vậy ngươi tiếp tục nằm đi. Cái đệm thịt người thật ấm áp!" Nam nhân bỗng cười rất vui vẻ lộ ra một hàng hàm răng trắng noãn.
". . . . . ." XX ngươi OO .
Trong lúc nhất thời, giữa hai người hô hấp thổi lất phất trên mặt của nhau.
Bởi vì cự ly hai người, hoàn toàn có thể nghe được tiếng tim đập của
nhau, nằm trên đất lạnh nhưng Mật Nhi bắt đầu cảm thấy toàn thân nóng
lên.
"Khụ. . . . . . Ngươi hôm nay không nhìn nữa hả ? Bỏ lỡ rất
đáng tiếc nha" Nàng đột nhiên quyến rũ nói, cổ họng không được tự nhiên.
Mình có quá vội vàng không? Vụng trộm cũng không phải là ngày nào cũng có. Mật Nhi trong lòng tha thiết hi vọng.
Nghe vậy, nam nhân giống như suy tư chốc lát, chợt gật đầu một cái, "Nói
cũng phải, hôm nay hãy bỏ qua đứa nhỏ gõ mõ cầm canh ngươi. Gia còn có
thể tìm đến ngươi đấy"
Tiếng nói nhẹ nhàng rơi xuống, trên người Mật Nhi chợt nhẹ hẳn, nam nhân đã biến mất không thấy.
Tức giận đứng lên, Mật Nhi nhìn về phía bầu trời rống to một tiếng, "Choáng nha, lão tử là trực nam, mới không cần bị ngươi bẻ cong queo"
Chợt, trong không trung truyền đến một tiếng cười to sảng khoái.
"Ha ha, đứa nhỏ gõ mõ cầm canh. Gia càng ngày càng thích ngươi rồi đó nha"
"Ai muốn ngươi thích, ngươi là tiểu thụ bị người ta đè" Tay Mật Nhi chống nạnh, tức giận nói vọng qua.
Trả lời lửa giận của nàng chỉ là tiếng gió hô hô.
Thật lâu sau cũng không nghe hồi âm, lúc này Mật Nhi mới nhặt lên công cụ
làm việc của mình. Đốt đèn lên, nàng nắm chặt vật trong tay, hít sâu một hơi, rồi mới tiếp tục công việc bị cắt đứt của mình.
Mật Nhi cầm ngọn đèn dầu chậm rãi bước đi, nàng vừa rời đi, lúc này có một bóng
dáng cao to chắp tay đứng ngay nơi nàng mới rời đi.
Bóng dáng đó nhìn chằm chằm bàn tay của mình, chậm rãi di động ngón tay đến
chóp mũi, môi mỏng ưu nhã chậm rãi nhếch lên, ngón tay chậm rãi vuốt
cằm, đôi mắt trông rất bình tĩnh nhưng vẫn lộ vẻ hứng thú.
Chẳng
biết lúc nào, phía sau nam nhân đang lặng lẽ đứng có thêm mộ người,
người tới khẽ gật đầu với hắn, chợt mở miệng "Lão gia, đã đến giờ"
Quyến luyến nhìn lướt qua ngọn đèn dầu đã đi xa, nam nhân đứng chắp tay khẽ phẩy vạt áo xoay người "Trở về thôi!"
Sau đó, trong không khí truyền đến mấy câu đối thoại.
"Vô Trần, cái đứa nhỏ gõ mõ cầm canh là người như thế nào?"
"Thú vị!"
"Ngươi đối với hắn có hứng thú sao?"
"Vô Trần thích nữ nhân!"
"Ưmh. . . . . . Như vậy a. Ngươi nói là, gia thích nam nhân sao?" Nam nhân nghi hoặc hỏi.
"Lão gia. . . . . ."
"Hả? Cái gì?"
"Ngài có phải là xử nam không ?"
Qua thật lâu, giọng nam lần nữa truyền đến.
"Vô Trần, tối nay cho ngươi ba nữ nhân, đủ chưa?"
". . . . . ."