Lúc đến đây thì Lưu Mật Nhi cuối cùng đã biết rõ Phượng Cảnh Duệ tại sao để cho nàng mặc y phục nữ, không ngờ chính là chờ bị người cướp!
Trong lòng mang biểu huynh của mình XXOO mấy vạn lần, rồi lúc này nàng mới quan sát bốn phía.
Thành thật mà nói đối với một người bị trói làm con tin mà nói, nàng được đãi ngộ tương đối tốt! Phòng ngủ sạch sẽ tao nhã, trừ việc nàng bị trói
chặt thì những thứ khác cũng không tệ.
Trầm ngâm chốc lát, Lưu Mật Nhi không cam lòng lấy lần bị bắt cóc ngoài ý muốn này quy lên người của Phượng Cảnh Duệ.
Ba lần rồi, đây là lần thứ ba! Phượng Cảnh Duệ này rốt cuộc chọc bao nhiêu người.
Bỗng một loạt tiếng bước chân truyền đến, Lưu Mật Nhi lập tức im lặng đợi, chờ người xuất hiện.
Cửa phòng mở ra, một nam nhân cao lớn xuất hiện trong tầm mắt của
nàng. Râu quai nón thô kệch quê mùa nhưng lại có mấy phần hung ác, nhưng mà ánh mắt hắn nhìn nàng không sạch sẽ. Lập tức Mật Nhi hiểu được thân
phận của người nam nhân này mấy phần.
Lưu Mật Nhi mở miệng ồm ồm nói "Ngươi là ai? Bắt ta đây làm gì?"
Nam nhân nhếch miệng dưới hàng râu quai nón, cười ha hả "Mặc dù dáng dấp
không được tốt lắm, nhưng rốt cuộc cũng là nữ nhân trắng trẻo ngon
lành!"
Lưu Mật Nhi nuốt nước miếng, nghiêm nghị nói "Đại gia, thật ra thì ta là nam nhân!"
Nam nhân đưa ra tay dừng một lát, giận dữ "Không thể nào!"
Hai tay của Lưu Mật Nhi bị trói phía sau nhưng hai chân còn có thể di động, nàng từ từ đứng lên, ưỡn ngực tức giận nói "Ngài đã gặp qua nữ nhân
ngực phẳng như vậy sao? Không có chứ? Nếu như đại gia muốn chơi nữ nhân, sao lại tìm một nam nhân không phải nam nhân, nữ nhân không phải nữ
nhân! Ngài nhìn thân thể của ta đi, chính xác là nam nhân sao! Ta và đại gia ngài đều là giống đực cả!" Sau khi nói xong, Lưu Mật Nhi cắn răng
nghiến lợi đợi.
Nam nhân đó nửa tin nửa ngờ nhìn nàng, ánh mắt thoáng vẻ ác độc, bỗng vươn tay "Ngươi để cho ta sờ!"
"Đại gia, nếu như ngài sờ xong thấy ta là nam nhân, về sau ngài sờ nữ nhân
ngài không cảm thấy buồn nôn sao? Ngài không tin cái ngài thấy, ta thật
sự là nam nhân!" Lưu Mật Nhi gật đầu thật mạnh mẽ.
Nam nhân giận dữ "Vậy ngươi tại sao mặc đồ con gái?"
Lưu Mật Nhi khổ não nhìn hắn "Ta cũng không muốn, ta làm nam nhân không thể lọt vào mắt chủ tử tuấn mỹ của mình, nữ nhân có lẽ sẽ được chủ tử để ý
hơn. Ngài có thể hiểu tâm tình của ta không?"
Nam nhân nghe xong gật đầu "Thì ra ngươi rất đáng thương!"
Lưu Mật Nhi gật đầu liên tục "Đúng vậy, đúng vậy! Đại gia, ngài hãy tha cho ta đi!"
Nam nhân sững sờ "Người kia tại sao nói ngươi làm nữ nhân?"
"Ngu ngốc, nàng vốn chính là nữ nhân!" Có một giọng nói truyền đến,
Lưu Mật Nhi muốn mở miệng tính toán thì dừng lại, quay đầu nhìn về phía
cửa. Trong thời khắc nguy hiểm lại thấy người quen! Cũng chính trong
thời gian nháy mắt này, Lưu Mật Nhi đột nhiên đã hiểu ra.
Hoàng Phủ Nguyệt Minh, nữ nhân trước đây mời Phượng Cảnh Duệ chữa bệnh! Bây giờ lại ở cùng với nam nhân tục tằng này.
Hoàng Phủ Nguyệt Minh từ từ tiến lên, thấy Lưu Mật Nhi, nàng nhếch môi cười "Lại gặp mặt!"
Lưu Mật Nhi khẽ nhếch môi nở nụ cười "Hoàng Phủ tiểu thư!"
"Dùng phương thức này mời ngươi tới làm khách, không ngại chứ ? !" Hoàng Phủ tiểu thư cười nhẹ nhàng.
Lưu Mật Nhi cong môi "Ta nghĩ, ta không có quyền lợi lựa chọn không phải sao?"
Hoàng Phủ Nguyệt Minh lại nhếch môi cười, đầu ngón tay sơn màu đỏ thẫm quét
qua gò má của Mật Nhi "Ngươi tại sao không phải là nam nhân?"
Lưu Mật Nhi cười yếu ớt "Hoàng Phủ tiểu thư cũng động lòng với Mật Nhi sao?"
Hoàng Phủ Nguyệt Minh gật đầu, "Đúng vậy."
Lưu Mật Nhi "Vậy thì thật là tiếc! Cuộc đời này của Mật Nhi không thể lấy được một kiều thê như Hoàng Phủ tiểu thư!"
Hoàng Phủ Nguyệt Minh khẽ nhếch môi đỏ mọng "Mật Nhi nguyện ý giúp Nguyệt Minh một chuyện không?"
"Mật Nhi cũng không hiểu ý của của Nguyệt Minh tiểu thư!"
"Không sao, Nguyệt Minh chỉ là muốn mượn Mật Nhi một ít đồ thôi!"
"Còn có thể trả lại cho ta sao?"
Hoàng Phủ Nguyệt Minh chỉ cười không nói!
Lòng Lưu Mật Nhi trầm xuống.