Diệp Ly Tâm sợ hãi nhìn Phượng Cảnh Duệ đứng cầm kiếm, nàng buồn bực ho một
tiếng "Ngươi dám làm ta bị thương?" Ở Miêu Cương, từ xưa tới nay chưa
từng có ai dám đối xử với nàng như vậy.
Phượng Cảnh Duệ âm trầm nhếch môi, mắt lạnh nói: "Có gì mà không dám?" Cổ tay xoay nhẹ, lạnh lùng nói: "Đưa hay không đưa?"
Diệp Ly Tâm tức giận nói: "Không đưa!"
"Vậy ta sẽ giết ngươi!" Phượng Cảnh Duệ tức giận.
Thấy Phượng Cảnh Duệ thật sự nổi giận, Lưu Mật Nhi ngăn lại "Phượng Cảnh Duệ!"
"Tránh ra!" Phượng Cảnh Duệ cau mày.
Lưu Mật Nhi trừng mắt "Đây là chuyện của ta, không có quan hệ với ngươi!"
Phượng Cảnh Duệ làm mặt đáng thương, nói "Mật Nhi!"
"Cái gì? Ta không nói sai! Ngươi mặc kệ ta!" Lưu Mật Nhi quay đầu từ từ đi
tới trước mặt của Diệp Ly Tâm, đỡ nàng ta lên rồi quan tâm hỏi "Diệp cô
nương, cô nương không sao chớ?"
Nâng tay áo lau vết máu nơi khóe miệng, Diệp Ly Tâm cười tươi "Lưu công tử, công tử đau lòng vì ta? !"
Lưu Mật Nhi ngạc nhiên. Vị công chúa Miêu tộc này thật sự là. . . . . .
thẳng thắn, đáng yêu! Nàng dịu dàng cười "Xem ra cô nương không sao!"
Diệp Ly Tâm kêu to "Ta có. Ta có! Công tử quan tâm ta, lo lắng cho ta!"
Lưu Mật Nhi mở ra tay ra "Thuốc giải cho ta!"
Diệp Ly Tâm nhìn lòng bàn tay trắng nõn của Mật Nhi, mím môi sờ sờ ở trên
người, lấy ra một viên thuốc tròn đặt vào bàn tay của nàng "Vâng!"
Lưu Mật Nhi cúi đầu nhìn nhìn rồi từ từ cười "Cám ơn!"
Trong nháy mắt mặt của Diệp Ly Tâm đỏ ửng. Nhìn Mật Nhi mà toàn thân lạnh run.
Nắm thuốc trong tay, Mật Nhi nhíu mày "Không cần phải cực khổ!"
"Không cực khổ, mau ăn!" Phượng Cảnh Duệ đoạt lấy viên thuốc trong tay của nàng, nhét vào trong miệng Mật Nhi.
Lưu Mật Nhi không hiểu nhìn hắn "Ngươi không sợ nàng cho ta độc dược?"
"Không sợ!" Vẻ mặt Phượng Cảnh Duệ không biểu lộ gì nói.
Người này làm sao vậy? Lưu Mật Nhi nhìn về phía hai người Vô Trần và Vô Ngân. Giữ tay của Phượng Cảnh Duệ "Ngươi khó chịu?"
Phượng Cảnh Duệ liếc nàng "Ta rất tốt!"
Lưu Mật Nhi "Vậy sao ngươi lại mất hứng như vậy?"
Phượng Cảnh Duệ "Ta nào có?"
"Ngươi hỏi bọn họ đi. Ngươi có mất hứng hay không?" Lưu Mật Nhi chỉ vào Vô Trần và Vô Ngân hỏi.
Phượng Cảnh Duệ lập tức quay đầu, nhìn hai người.
Vô Trần và Vô Ngân nhanh nhẹn lắc đầu, đồng thanh nói "Thuộc hạ không có!"
Phượng Cảnh Duệ hơi mím môi, quay đầu nhìn Lưu Mật Nhi "Bọn họ nói không có!"
Lưu Mật Nhi ngượng ngùng cười "Tùy ngươi, thích thì không tức giận!" Hất tay của hắn ra.
Phượng Cảnh Duệ đuổi theo "Mật Nhi, ta không có tức giận!"
"Ta không quản ngươi tức giận hay không tức giận!" Lưu Mật Nhi nhìn Đạt
Lực, Đạt Mỗ vẫn không nhúc nhích, nói "Ngươi còn không giải huyệt cho
người ta!"
Phượng Cảnh Duệ khẽ phất tay, Vô Trần tiến lên giải
huyệt đạo của hai người ra. Hai người nhanh chóng lắc mình đến bên cạnh
Diệp Ly Tâm.
Đoàn người cứ một trước một sau đi như vậy, bảy
người vào khách điếm chia làm hai bàn. Vừa ngồi xuống, lúc Vô Ngân chia
đũa đã nhỏ giọng nói cho Lưu Mật Nhi biết.
"Lão gia là ghen tỵ ngươi có quan hệ với Diệp cô nương đó!" Đi theo chủ tử lâu như vậy, nàng chỉ nhìn qua có thể thấy rõ.
Lão gia đơn giản chỉ là ghen tỵ Mật Nhi cô nương có thể không cần tốn nhiều sức đã tìm được thuốc giải, để cho chủ tử cảm thấy bản thân vô dụng. Dĩ nhiên chỉ là ghen tỵ mà thôi!
Động tác của Lưu Mật Nhi hơi ngừng lại. Liếc mắt nhìn Vô Ngân khó hiểu, không rõ ý tứ của nàng ta! Bỗng
mắt nàng sáng lên "Hắn thích Diệp Ly Tâm?"
Vô Ngân nghe vậy, giật mình. Lặng yên! Nàng cuối cùng vì sao biết sao chủ tử thích nàng ta
rồi. Nàng ta và chủ tử, hoàn toàn giống nhau.
Lưu Mật Nhi vừa định nói tiếp, Diệp Ly Tâm đã tiến lên trước "Lưu công tử, công tử thích ăn cái gì, công tử chọn đi!"
"Cám ơn!" Lưu Mật Nhi nhe răng cười.
"Đừng khách khí. . . . . . Ngươi làm gì thế?" Diệp Ly Tâm đang nói nhưng vì
giữa hai người đột nhiên xuất hiện một cái đầu nên dừng lại.
Nhìn bên ngoài Phượng Cảnh Duệ đang cười nhưng trong lòng không cười, cầm cổ áo của Diệp Ly Tâm thuận tay ném một cái. Sau vỗ vỗ tay "Không cần chấm mút người của ta!"
Diệp Ly Tâm xù lông "Cái gì là người của ngươi? Lưu công tử là tướng công tương lai của ta!"
Phượng Cảnh Duệ hừ hừ "Tướng công tương lai? Đó là người của ta!"
‘Phốc’ Mật Nhi phun một ngụm trà lên trên mặt của Phượng Cảnh Duệ.
"Ai là người của ngươi!"