Gió đêm thổi xào xạc, Đỗ Minh Trà sững sờ hai giây, nhịn không được hắt xì hơi một cái, vươn tay che mũi, đầu mũi bị xoa đỏ ửng.

Cô vô thức hỏi: “Ông?”

“Là ông hai” ông cụ Đặng cho rằng cô đang gọi Thẩm Hoài Dữ, đi lên phía trước một bước, phê bình cô: “Sao đến xưng hô cũng không gọi đúng vậy?”

Nói như thế, ông vẫn kéo tay Đỗ Minh Trà.

Đỗ Minh Trà lúc này mới phát hiện, tay của ông lại lạnh như vậy, không có độ ấm gì.

Rõ ràng là ông cụ Đặng mặc không ít, hai tay lại lạnh, hai cánh môi của ông run rẩy, bước lên bậc thềm, giọng nói có chút run: “Con nói xem đứa nhỏ này, ông khó khăn lắm mới qua thăm con, kết quả sau khi đến nơi, từ sáng cho đến giờ, một cuộc điện thoại cũng không gọi được, làm cho ông lo lắng chết mất…..”

Cằn nhằn liên miên, hoàn toàn không có dáng vẻ hiên ngang trước kia.

Đỗ Minh Trà nhìn thấy những sợi tóc bạc trên đầu ông, xoa xoa mu bàn tay nhăn nheo của ông, nhìn vào đôi mắt vẩn đục của ông.

Ông nội đã già rồi.

Đỗ Minh Trà chỉ mặc một chiếc váy lụa màu xanh nước biển như vậy, bên dưới làn váy đôi chân trắng nõn vẫn còn dấu vết, cô không tiếng động lùi sau một bước, tránh ra.

Vẫn may ông cụ Đặng sẽ không đi nhìn chân cô, lúc này cũng chỉ không ngừng trách cứ cô: “Con cũng biết mấy năm nay tim của ông không được tốt, sau này được làm ra loại chuyện dọa ông thế này nữa?”

Mắt thấy Đỗ Minh Trà gật đầu, ông cụ Đặng mới quay mặt qua nói với Thẩm Hoài Dữ: “Hoài Dữ, may mà có cậu ở đây, nếu không——Đợi chút.”

Cuối cùng mới tỉnh táo lại từ trong sự vui mừng khi gặp cháu gái, ông cụ Đặng đột nhiên ý thức được chỗ sai sai.

Ông cụ Đặng vẻ mặt nghiêm khắc nhìn Đỗ Minh Trà: “Minh Trà, con sao lại ở chỗ này của ông hai con?”

Đỗ Minh Trà sững sờ một giây.

Trước lúc định mở miệng, cô nhìn Đặng Ngôn Thâm Trước.

Đặng Ngôn Thâm đứng ở bên cạnh ông cụ Đặng, ánh mắt cổ quái, vẫn luôn nháy mắt với cô.

Ý đó là….biểu ý cô nên nói năng cẩn thận, nói ít thôi.

Thẩm Hoài Dữ thì đứng ở bên cạnh, cô cân nhắc câu từ: “Nói ra rất dài ạ….Cái đó, ông, ông hai ông đỡ ông nội cháu đi nghỉ ngơi đi.”

Thẩm Hoài Dữ bị cô gọi một tiếng như vậy, da mặt căng chặt.

Thấp giọng: “Ừm.”

Đỗ Minh Trà lại đi đỡ ông cụ Đặng: “Ông nội, ông đi uống cốc nước nóng cho ấm người đã được không? Con có chuyện muốn hỏi Ngôn Thâm.”

Ông cụ Đặng thẳng thắn, có chút không hài lòng: “Sao vậy? Có chuyện gì mà không thể nói trước mặt ông?”

“Không phải là không thể nói trước mặt ông” Đỗ Minh Trà dịu giọng nói “Thực ra là chuyện liên quan đến bạn của con, có chút riêng tư, không tiện nói với ông.”

Thẩm Hoài Dữ ngược lại thâm sâu liếc Đỗ Minh Trà một cái.

Anh bây giờ vẫn là dáng vẻ đoan chính, không hề có cảm xúc dư thừa nào bên trong, ánh mắt hơi lạnh nhạt.

Nhưng trong nháy mắt, lại đỡ cánh tay của ông cụ Đặng, vẻ mặt như thường: “Ông ăn bữa tối chưa? Trước nghe nói khẩu vị của ông thiên về mặn…..”

Khó khăn lắm mới tiễn được hai “ông nội” đi, Đỗ minh Trà nhẹ thở ra một hơi, lúc này mới vươn tay lắc lắc bả vai của Đặng Ngôn Thâm, thấp giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Mấy ngày trước khám sức khỏe định kỳ, kiểm tra tim của ông nội không được tốt” Đặng Ngôn Thâm nhìn xung quanh, mới thấp giọng nói “Bác sĩ nói phải tránh bị kí.ch thích, bình thường chúng ta nói chuyện với ông cũng cẩn thận chút, đừng để cho ông nổi giận…..”

Đỗ Minh Trà ngừng lại chút: “Thế hai người đến đây làm gì?”

“Hôm trước ông nội mơ thấy ác mộng” Đặng Ngôn Thâm cười khổ “Nói là trong giấc mơ thấy em bị người ta nhốt trong phòng tối, gọi trời không thấu gọi đất không nghe, cữ mãi co ro trên giường khóc không thôi. Lại thêm Paris bên này cũng không quá yên ổn, ông thực sự không yên tâm, lúc này mới đặt chuyến bay gần nhất sang. Vốn dĩ nói là chỉ nhìn thấy em rồi về, không ngờ rằng sau khi ra khỏi sân bay vẫn luôn không gọi được điện thoại cho em, gọi mãi đều là tắt máy…..Khó khăn lắm mới liên hệ được bạn học của em, chính là cô bé tên là Thư Hoa đó, đối phương cũng mơ hồ nói không rõ, khiến cho ông nội sốt ruột đến điên rồi.”

Điện thoại đương nhiên là gọi không được.

Cáp sạc điện thoại của Đỗ Minh Trà không biết là bị làm sao, hỏng rồi, hiện tại tốc độ sạc đầy còn chậm hơn cả tốc độ tải xuống của cloud.baidu.

Giá sạc ở bên này thực sự quá đắt, lúc trước Đỗ Minh Trà tham gia vào nhóm du học sinh, trong nhóm có daigou* phát triển, ngoài các đồ ăn nhanh trong nước như là haidilao, xiaolongkan…, còn sẽ có đủ các loại đồ khác, chính là đợi hai ngày nay, đợi bọn họ chuyển từ trong nước sang với giá cả rất rẻ.

Daigou: Người tư vấn mua hàng thuê

Đêm Khương Thư Hoa phát sốt, điện thoại của Đỗ Minh Trà vẫn chưa sạc đầy thì phải vội vàng đến bệnh viện. lúc trông cô ấy truyền nước, Đỗ Minh Trà không thể ngủ, chỉ có thể dựa vào sách hoặc phim để kí.ch thích thần kinh không ngủ.

Cứ lăn qua lăn lại như vậy, đợi đến lúc Thẩm Hoài Dữ cầm điện thoại của cô đi, thật ra bên trong đã sắp hết pin rồi, tự động tắt nguồn rồi.

Bình thường người liên lạc với Đỗ Minh Trà không nhiều, hôm trước lại vừa gọi điện thoại với ông cụ Đặng xong, Đỗ Minh Trà không thể ngờ được rằng, ông lại gọi cho cô vào hôm nay.

“Em với nhị gia…..Không, Thẩm Hoài Dữ” Đặng Ngôn Thâm lắp bắp hỏi, giống như một bé gái ngại ngùng “Có phải có cái gì không?”

Đỗ Minh Trà liếc mắt cảnh cáo anh ta: “Hỏi cái này làm cái gì?”

“Là thật à?” Đặng Ngôn Thâm sắc mặt trắng bệch, giọng nói run rẩy “Hai người lúc nào thì âm thầm qua lại vậy?”

Trước đến giờ, Đặng Ngôn Thâm vẫn luôn coi Đỗ Minh Trà thành một đứa em gái ngang ngược bướng bỉnh, không nghe lời, sau đó dần dần phát hiện người em gái này từ trong xương cốt đều rất mạnh mẽ, cũng không suy nghĩ nhiều đến những chỗ khác.



Lần trước thấy Thẩm Hoài Dữ che chở của Đỗ Minh Trà, Đặng Ngôn Thâm mới mơ hồ cảm thấy có chút sai sai. So với mấy người sinh viên như bọn mà nói, Thẩm Hoài Dữ đã tiến vào xã hội nhiều năm, nhìn mấy người sinh viên như bọn họ cũng chẳng khác nào nhìn bọn trẻ con là bao, sao có thể sẽ quan tâm hành động trong gia đình của đám trẻ con? Cái loại chuyện này, một câu là giải quyết được….

Nhưng cố tình, Thẩm Hoài Dữ lại quan tâm.

Không chỉ quan tâm, còn trực tiếp che chở dưới cánh, bảo vệ từ đầu đến cuối, không cho người khác xen vào.

“Anh nói cứ như là em với Thẩm Hoài Dữ làm ra chuyện xấu gì vậy” Đỗ Minh Trà nói “Sao vậy? Anh có lời gì thì nói nhanh, đừng có chít chít nữa.”

Đặng Ngôn Thâm nhìn trái nhìn phải, mới đè giọng nói: “Em ở cùng với ai cũng không thể ở cùng với Thẩm Hoài Dữ? Em nghĩ ông nội sẽ nghĩ gì sau khi nghe thấy? Ông là một người truyền thống như vậy, căn bản không chịu nổi loại chuyện X trước khi kết hôn đâu, em lại nhìn cả người em làm với nhị….Thẩm Nhị gia.”

Đỗ minh Trà cào tóc một chút, rũ xuống phía trước, che giấu dấu vết.

Mấy dấu ô mai trên chân che không nổi, còn có vài dấu vết hằn nhỏ giống như dây xích tạo ra.

Người truyền thống như ông cụ Đặng không hiểu, Đặng Ngôn Thâm có thể không hiểu sao.

“Hiện tại trái tim của ông không được tốt, tim luôn đập nhanh, ra mồ hôi trộm, bác sĩ bảo ông mấy ngày này kiên trì uống thuốc” Đặng Ngôn Thâm nói “Anh bên này kiến nghị em trước từ từ, đợi cơ thể ông nội khỏe hơn một chút hãy nói ra, tránh ông chịu không nổi kích động này.”

Đỗ Minh Trà rơi vào trầm tư.

Gió rất lạnh, cô vô thức ôm chặt cánh tay, đi đến trước cửa sổ, đóng lại.

Một mùi hương hoa tường vi xông thẳng vào, thấm lên quần áo.

“Còn có, sau này xưng hô này phải làm sao?” Đặng Ngôn Thâm buồn rầu “Anh sau này sẽ gọi em là em gái hay là gọi bà hai? Anh gọi Thẩm Hoài Dữ là em rể hay là ông hai? Anh ta gọi anh là anh trai hay là cháu trai?”

Đỗ Minh Trà nói: “Trước đừng nhắc đến vấn đề này, em đi xem ông nội đã.”

Một bên khác, ông cụ Đặng vẫn còn đang xúc động bùi ngùi với Thẩm Hoài Dữ về thân thế của Đỗ Minh Trà: “......Đứa nhỏ này cũng thật đáng thương, nói ra cũng là do tôi không tốt, nếu lúc đầu có thể đón Minh Trà về nuôi từ nhỏ…..Nói không chừng hiện tại nó có thể coi cậu là ông nội ruột thực sự.”

Thẩm Hoài Dữ nói: “Cảm ơn trời đất.”

Ông cụ Đặng: “Hả?”

“Ông Đặng” Thẩm Hoài Dữ nhắc nhở ông “Lúc trước ông không phải nói muốn mẹ tôi nhận Minh Trà làm con gái sao?”

“Nhưng Minh Trà không phải không đồng ý sao?” Ông cụ Đặng lộ ra vẻ mặt tiếc hận “Đứa trẻ này tính tình ngang bướng, lúc đầu vì chuyện đổi họ, trực tiếp đến tổ tông cũng không định nhận rồi….Haizzz, điều này vẫn là thật sự có chút giống Phù Lâm.”

Nhắc đến điều này, trên mặt ông khó tránh khỏi lộ ra nhiều vẻ xúc động.

Cho dù là tính cách, tính tình hay là những cái khác, Đỗ Minh Trà là giống cái đó của Đặng Phù Lâm nhất.

Ông đã âm thầm tự lập một bản di chúc, muốn đem phần lớn sản nghiệp trong nhà để lại cho Đỗ Minh Trà. Cô không có hứng thú với kinh doanh cũng chẳng sao, nội bộ công ty có thể giao cho người quản lý chuyên nghiệp điều hành, ôn cụ Đặng thời gian gần đây cũng đang thanh trừng, chỉnh lý hội đồng quản trị.

Sản nghiệp lớn của gia đình, ông cụ Đặng nghĩ đi nghĩ lại, người thích hợp thừa kế nhất cũng chỉ có cô.

Người đến tuổi này rồi, không thể không tin vận mệnh.

Một năm gần đây, đứa con cả qua đời khiến cho ông chịu đả kích, lại không nghĩ cái gì mà để cho sản nghiệp ở trong tay đời sau phát triển nữa, chỉ muốn cho con cháu hợp ý của mình mà thôi.

Đặng Ngôn Thâm mặc dù có chút ngốc nghếch, nhưng làm người vẫn rất chất phác.

Nhưng ông cụ Đặng áy náy nhất vẫn là Đỗ Minh Trà.

Đáng tiếc Đỗ Minh Trà đối với chuyện thừa kế tài sản của gia đình không có chút hứng thú gì.

“Tim của tôi gần đây không được tốt” Ông cụ Đặng thẳng thắn, vẻ mặt bình tĩnh: “Bác sĩ nói không chịu nổi kích động, nhưng cũng không trở ngại gì, tôi từng tuổi này rồi, bộ xương già của tôi đích thực cũng chẳng được mấy ngày nữa.”

Thẩm Hoài Dữ trầm ngâm.

“Hoài Dữ, tôi tin tưởng cậu, cũng tin tưởng mẹ cậu, không ngại kéo cậu xuống” Ông cụ Đặng nắm lấy cổ tay anh, nhìn vào mắt anh “Minh Trà là đứa cháu gái duy nhất của tôi, cũng là đứa trẻ cả đời này tôi áy náy và đau lòng nhất. Năm nay nó mới 19, tuổi vẫn còn nhỏ, không hiểu chuyện, chưa từng trải qua mưa gió, cố tình lại xinh đẹp như vậy.”

Thẩm Hoài Dữ nói: “Đích thực.”

“Cậu cũng là đàn ông, chắc cũng hiểu, lại là trưởng bối, cũng có thể thông cảm cho nỗi lòng của người làm ông của tôi” Ông cụ Đặng nói “Tuổi tác của cậu cũng không nhỏ nữa, chắc cũng biết bộ dáng của Minh Trà khiến cho bao nhiêu người nhớ nhung.”

Thẩm Hoài Dữ: “Đúng rất nhớ nhung.”

Ông cụ Đặng cảm thấy bản thân có thể từ trong mắt anh nhìn thấy chân thành.

Một điểm này khiến ông cụ nhận định đối phương là thật lòng đặt mình vào vị trí của Đỗ Minh Trà mà suy nghĩ, lúc này mới yên tâm nói ra chuyện tiếp theo: “Cơ thể Minh Trà yếu ớt, hiện tại còn chưa trưởng thành, bên ngoài có nhiều người đàn ông cầm thú không thôi bắt đầu thèm muốn nó. Hoài Dữ, tôi là người rất truyền thống, thực ra rất ghét mấy súc vật trước khi kết hôn bắt nạt người.”

Thẩm Hoài Dữ: “......”

“Mấy lời này tôi ngại nhắc với người bên cạnh, không thích hợp nói với Minh Trà, hiện tại cũng không có trưởng bối nữ nào đoan chính để dạy nó” Ông cụ Đặng nói “Tôi chỉ nói với cậu một câu, Hoài Dữ, đợi sau khi tôi qua đời, cậu có thể thay tôi coi giữ nó. Nếu lỡ như có thằng chết tiệt nào lấy danh nghĩa là bạn trai chơi đùa lừa gạt nó mất thân, cậu nhất định, bắt buộc phải giáo huấn chết tên nhóc thối tha đó.”

Thẩm Hoài Dữ: “......Vâng.”

Ông cụ Đặng mẫn cảm cảm thấy nửa cuộc nói chuyện sau, biểu hiện của Thẩm Hoài Dữ có chút kỳ quái.

Ông cũng không để tâm, vẫn nhíu chặt mày: “Đặc biệt là hiện tại, nếp sống xã hội này càng lúc càng kém, một vài người già hơn Minh Trà 4, 5 tuổi rồi còn không biết xấu hổ thèm muốn Minh Trà, cũng không sợ sau này chết sớm để lại nó một mình sao…Theo tôi thấy, mấy người đã tốt nghiệp rồi, lại tìm nữ sinh đại học trẻ trung, xinh đẹp, đều là tên khốn nạn ý đồ chơi đùa tuổi trẻ và vẻ xinh đẹp của người ta, đều là bọn da mặt dày không biết xấu hổ.”

Thẩm Hoài Dữ không có nghe hiểu từ cuối cùng đó của ông.



Nhưng cũng hiểu rồi.

Đỗ Minh Trà đúng lúc này đẩy cửa đi vào, cô trực tiếp đi qua, dịu giọng hỏi tình hình cơ thể của ông cụ Đặng.

Khóe mắt giả vờ vô tình liếc sang người bên cạnh.

Thẩm Hoài Dữ ngồi ở ghế bên cạnh, sắc mặt có chút…..Kỳ lạ?

Đỗ Minh Trà tạm thời không có tâm tư đi nhìn anh, chỉ để tâm đến trái tim của ông cụ Đặng: “Con nghe Ngôn Thâm nói hôm nay ông cả ngày đều không ăn cái gì, cơ thể vốn dĩ đã không tốt, ông lại lăn lộn bản thân như vậy.”

Nghe thấy cô nhẹ trách cứ như vậy, ông cụ Đặng không có chút buồn bực nào, ngược lại trong lòng không tự giác mà dâng lên một cảm giác vui thích ông cháu hài hòa.

“Không sao” Ông cụ Đặng nói “Chỉ là không liên lạc được với con, có chút lo lắng. Ông ở bên này không có người nào, không như ông hai của con——”

Thẩm Hoài Dữ ngồi trên ghế: “Vẫn gọi là anh Hoài Dữ thì hơn.”

“Không được, không được, sao gọi như vậy được, bị người khác nghe thấy cũng sẽ nói là không có phép tắc gia giáo” Ông cụ Đặng nói: “Công ty bên này của Hoài Dữ kinh doanh cũng rất tốt, quan hệ rộng rãi, quan hệ với cảnh sát cũng rất tốt….khụ, ông nghĩ có thể nhờ cậu ấy giúp đỡ.”

Một lời này vừa nói xong, Đỗ Minh Trà cũng hiểu rõ hơn rồi.

Hóa ra tay của Thẩm Hoài Dữ thật sự có thể vươn đến tận Paris bên này, anh cũng có quan hệ với cảnh sát.

Những suy nghĩ lúc đầu của cô quá là ngây thơ rồi.

Ông cụ Đặng giải thích xong, uống mấy hớp nước ấm, Thẩm Hoài Dữ gọi điện thoại, lại đặt vài món ăn.

Bữa cơm này rất nhanh đã ăn xong, ông cụ Đặng cuối cùng mới nhớ đến vấn đề quan trọng mà ông bỏ quên.

Ông đặt dao nĩa xuống, hỏi Minh Trà: “Sao con lại ở chỗ này của Hoài Dữ?”

Đỗ Minh Trà liều mạng nghĩ lý do: “A, cái này….”

“Bạn của Minh Trà hôm qua bị bệnh” Thẩm Hoài Dữ nói “Buổi tối mới đưa đến bệnh viện, trên đường vừa khéo gặp xe của tôi. Tôi thấy cô ấy nghỉ không tốt nên mời cô ấy đến chỗ này ăn cơm.”

Ông cụ Đặng không hoài nghi gì.

Ông cụ vui vẻ yên tâm nói: “Hoài Dữ, may mà có cậu ở đây, nếu không tôi lần này thực sự mất liên lạc với Minh Trà.”

Đỗ Minh Trà nghĩ thầm.

Nếu không phải do Thẩm Hoài Dữ, có thể căn bản sẽ không mất liên lạc lâu như vậy.

Thật sự là con sói đuôi lớn.

Đỗ Minh Trà cuối cùng cũng chậm rãi nhìn ra rồi.

Thẩm Hoài Dữ mới không phải là cái gì cừu nhỏ đáng thương đơn thuần, anh là cái kiểu con sói bụng to sẽ giả vờ thành cừu để thu hút người rơi vào hố rồi trực tiếp ăn một hơi.

Bữa tối qua đi, đêm đã về khuya.

Thẩm Hoài Dữ ra sức mời ông cụ Đặng ở lại: “Chỗ này của tôi không to, nhưng tầng một vừa hay có hai phòng ngủ, ông và Ngôn Thâm hai người vừa hay có thể ở.”

Cả quá trình Đặng Ngôn Thâm đứng như con rối, ánh mắt trống rỗng, vẫn đang suy nghĩ vấn đề nên xưng hô thế nào.

Đỗ Minh Trà cũng nhìn Thẩm Hoài Dữ nhiều hơn một cái ánh mắt.

Cô nhịn không được âm thầm phỏng đoán.

Một chiêu này, coi như là ý không ở lời nói?

“Tôi và Minh Trà ở tầng một đi, chăm sóc lẫn nhau” Ông cụ Đặng nói “Tôi biết cậu là người nghiêm chỉnh, nhưng Minh Trà dù sao cũng là con gái, cùng một tầng với cậu cũng không quá tốt.”

Thẩm Hoài Dữ ngừng lại chút: “Cũng được.”

Từ sau khi chạy trốn đến giờ, Đỗ Minh Trà lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ co quắp của anh như vậy, không tự chủ mà nhếch khóe môi một cái.

Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Người mạnh mẽ như Thẩm Hoài Dữ, lúc ở trước mặt trưởng bối của cô, vẫn sẽ hạ thấp bản thân, bày ra dáng vẻ tiểu bối.

Trong lòng cô không tự chủ vì điều này mà có chút tự hào, đồng thời còn có chút ngọt ngào.

Phòng được sắp xếp ổn thỏa, Đỗ minh Trà và ông cụ Đặng ở gần sát cạnh nhau, ở giữa chỉ ngăn cách một bức tường. Cái loại phòng hiệu quả cách âm không thể nào như trong nhà, ông cụ ngủ lại nông, hễ làm ra động tĩnh gì đều có thể đánh thức ông cụ.

Đỗ Minh Trà ban ngày ngủ nhiều rồi, buổi tối tinh thần rất tốt. Cô mượn cáp sạc điện của Đặng Ngôn Thâm, vừa mở điện thoại lên thì nhận được một đống tin nhắn của Khương Thư Hoa gửi đến.

Khương Thư Hoa: [Minh Trà cậu đi đâu rồi?]

Khương Thư Hoa: [Bụng của cậu có phải rất khó chịu? Có cần đi gặp bác sĩ?]

Khương Thư Hoa: [Sao vẫn không trả lời vậy, có cần tớ giúp cậu gọi y tá đến xem không?]

……