Sau khi nghe Thời Ngọc Thao giải thích xong thì Đường Du Nhiên thoải mái hẳn.
Bên tai cô cứ văng vẳng giọng nói trầm thấp mang theo ý cười của Thời Ngọc Thao: “Cô Đường, bộ dạng ghen tuông của cô vừa nãy thật sự rất đáng yêu? Ôi, sau này anh vẫn muốn nhìn thấy dáng vẻ này nhiều hơn nữa thì phải làm sao đây?”
Đối diện với ánh mắt trêu chọc của Thời Ngọc Thao, nghe anh nói vậy làm Đường Du Nhiên đỏ cả mặt. Cô trừng mắt nhìn Nhiếp Viễn Hằng đang cười, cảm thấy chưa hả giận nên cô còn lại gần cắn lên đôi môi mỏng của Thời Ngọc Thao một cái. Khi cắn cô còn cố ý cắn thật mạnh, trên môi Thời Ngọc Thao lập tức có thêm một dấu răng.
Advertisement
Có lẽ là rất đau nhưng Thời Ngọc Thao lại không cảm thấy đau một chút nào, anh cũng không tức giận mà còn đưa tay lên giữ chặt lấy ót của Đường Du Nhiên, biến bị động thành chủ động, anh hôn lên môi của Đường Du Nhiên sau đó còn cạy mở hàm răng của cô ra. Anh bá đạo mà nhấm nháp đôi môi ngọt như nước trái cây của Đường Du Nhiên. Sau khi kết thúc một nụ hôn sâu, hô hấp của Đường Du Nhiên và Nhiếp Viễn Hằng đều hơi rối loạn. Chỉ trách mùi vị của Đường Du Nhiên quả thật quá ngọt ngào làm Thời Ngọc Thao không khống chế được mình, anh cảm thấy ngọn lửa vừa mới dập tắt lại sắp bùng lên rồi. Sau khi bị Thời Ngọc Thao hôn, cơ thể Đường Du Nhiên hơi nóng lên, cô đỏ mặt vội vàng đưa tay đẩy Thời Ngọc Thao còn đang ở trên người mình ra. Đường Du Nhiên cảm thấy nếu bây giờ mà còn không đẩy anh ra thì Thời Ngọc Thao sẽ làm tới. An Lâm vẫn còn chờ ở phòng khách dưới lầu kia kìa.
Nhưng ai ngờ lúc cô vừa đẩy Thời Ngọc Thao ra một chút thì hai tay anh đã run lên, anh ôm Đường Du Nhiên vào lòng rồi còn cố tình hôn lên đôi môi sưng đỏ của cô một cái. Hôn xong anh mới thỏa mãn nhấc chăn, xuống giường. Thời Ngọc Thao tiện tay nhặt khắn tắm trên mặt đất quấn lên nửa th ân dưới của mình, lúc này anh mới nói với Đường Du Nhiên: “Em vào phòng thay quần áo trước đi, anh đi tắm nước lạnh đây.”
Advertisement
“Ừm…” Đường Du Nhiên đáp, nhìn một loạt dấu răng của mình trên môi Nhiếp Hằng viễn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô lại nóng bừng bừng. Cô ngượng ngùng đứng dậy.
Hình như dấu răng kia còn rất sâu, có lẽ trong chốc lát thì sẽ không thể mờ đi được.
Để người khác nhìn thấy thì xấu hổ lắm, hơn nữa trên môi đàn ông đàn ang như Nhiếp Hằng Viễn mà lại có một dấu răng thì không được đẹp lắm. Đường Du Nhiên hơi hối hận rồi, cô sợ Nhiếp Hằng Viễn sẽ tức giận. Cô hơi ngại ngùng nhìn anh, sau đó chỉ chỉ vào môi anh: “Này… Nhiếp Hằng Viễn, hình như lúc nãy em cắn anh hơi nặng, in cả dấu răng rồi…”
Thời Ngọc Thao nghe cô nói thế thì giơ tay lên sờ sờ môi, quả nhiên sờ thấy một hàng dấu răng, nhưng Thời Ngọc Thao không quan tâm, mà ngược lại anh còn nở nụ cười, anh véo mũi cô đầy chiều chuộng: “Ừ, để lại dấu răng như thế rất tốt, đây là dấu ấn độc quyền của em, từ nay về sau anh là của một mình em.”
Nghe Thời Ngọc Thao nói thế, mặt Đường Du Nhiên lại càng đỏ thêm, khóe môi lại nhịn không được khẽ nhếch lên vài phần. Cô xấu hổ vội vàng hất tay Nhiếp Hằng Viễn ra: “Anh vào nhà tắm mau lên đi.”
Thời Ngọc Thao vào phòng tắm rồi Thời Ngọc Thao mới ngại ngùng xuống giường, cô đi vào phòng thay đồ thay quần áo.
Đợi Thời Ngọc Thao tắm nước lạnh xong thì Thời Ngọc Thao cũng đi ra khỏi phòng thay đồ.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài màu đỏ, làn da cô trắng trẻo không tì vết.
Thật ra hôm nay cô làm vậy là có chủ ý cả, dù sao thì An Lâm ở dưới lầu cũng coi là tình địch của cô, ăn mặc quá tùy tiện thì sao mà được.
Thời Ngọc Thao nhìn Đường Du Nhiên trang điểm, anh cười cười, vòng tay ôm trọn vòng eo con kiến hoàn hảo của cô. Anh véo cằm nhỏ của cô, mổ mổ mấy cái vào môi cô trước, sau đó anh nhìn cô thật sâu, nói: “Hôm nay trời đẹp thật đấy.”
“Phải làm sao đây, anh muốn biến em nhỏ lại rồi cho vào trong túi đem theo bên người.”
Nụ cười trên môi Thời Ngọc Thao càng sâu hơn, anh nhìn cô chằm chằm, Đường Du Nhiên đỏ mặt nói: “Tốt hơn hết là anh nên đi thay quần áo đi.”
Phải nửa giờ sau thì cả hai người mới tắm rửa thay quần áo xong.
An Lâm một mình ngồi trên sô pha trong phòng khách đợi hơn nửa giờ, trong khoảng thời gian này có vài lần, An Lâm suýt chút nữa đã vội vàng chạy lên lầu xem Nie Hengyuan đang làm gì với người phụ nữ đó! Tôi đã để cô ấy đợi lâu như vậy!
Trong quá khứ, Thời Ngọc Thao sẽ không bao giờ bỏ mặc cô ta như lúc này!
An Lâm cố nhịn, mặt cô ta ngày càng trở nên xấu xí, vừa lúc An Lâm sắp bùng nổ thì thấy Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên tay trong tay đi xuống lầu.
Thấy Thời Ngọc Thao đu tới, An Lâm nghiến răng nghiến lợi, hít sâu vài cái để nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt.
Cô ta nhìn bàn tay Nhiếp Hằng Viễn nắm chặt tay Đường Du Nhiên, rồi tức giận siết chặt bàn tay đang buông thõng của mình.
Ngay khi Thời Ngọc Thao dẫn Thời Ngọc Thao xuống lầu, cánh cửa phòng khách đang đóng chặt được mở ra từ bên ngoài, ngay sau đó, dì Linh bước vào, mang theo một túi nguyên liệu lớn.
Thời Ngọc Thao vẫn đang nghĩ về việc Dì Linh sống ở đây, bình thường dì Linh dậy rất sớm, sao có thể để An Lâm lên lầu mở cửa cho anh được, hóa ra dì Linh vừa ra ngoài mua đồ ăn.
“Cậu Thao, cô Nhiên, chào buổi sáng.” Dì Linh cung kính chào hai người họ, vừa ngẩng đầu liền thì lập tức nhìn thấy một bóng người mảnh mai đang ngồi trên sô pha, nhìn kỹ lại, dì Linh sửng sốt, một lúc sau mới hoàn hồn lại: “A… chào buổi sáng, cô Lâm…”
Dì Linh không bao giờ nghĩ rằng An Lâm sẽ quay lại.
Chào hỏi xong, dì Linh biết ý lặng lẽ đi vào bếp.
An Lâm nhìn bóng lưng dì Linh rời đi, ánh mắt nhất thời tối sầm lại, cô ta thầm cắn môi, vừa nhìn là biết Dì Linh đã quen người phụ nữ này, xem ra người phụ nữ này đã ở chung với Hoành Viễn rồi!
Điều này thực sự nằm ngoài dự đoán của cô ta! Xem ra người phụ nữ này cũng có chút thủ đoạn!
Nghĩ vậy An Lâm chuyển hướng, nhìn về phía Nhiếp Hằng Viễn, cô ta loáng thoáng nhìn thấy dấu răng rõ ràng trên môi anh, móng tay cô ta đâm chặt vào lòng bàn tay.
Rõ ràng đó là dấu răng mà người phụ nữ này mới vừa cắn!