Ba người đến quán nước đối diện trường, Ninh Mặc mua băng bông sát trùng đến, giúp Tô Tinh Thần băng bó vết thương ở khuỷu tay.

Vết thương này là do Tô Tinh Thần bị đám nữ sinh kia đẩy vào tường, mới bị trầy.

Có lẽ sau lưng còn có vết bầm, dù sau da thịt con gái mềm mỏng, càng huống hồ là tiểu thư đài cát như Tô Tinh Thần.
Đừng hỏi tại sao Ninh Mặc phải tự ra tay, vì Sơ Nghiên không muốn làm! Cũng không thể để người bị thương tự mình động thủ.
“Chuyện này là sao?”
Sau khi hỗ trợ xong, hắn lúc này quay qua ngồi đối diện hai người, mở miệng.

Tô Tinh Thần cúi thấp đầu, im lặng không nói.

Ánh mắt của Ninh Mặc chuyển sang người Sơ Nghiên.
Xem ra cô không nói là không được về rồi?
“Chị ấy bị mấy nữ sinh bắt nạt, em tình cờ nhìn thấy, cứu ra.”
Ninh Mặc nhìn chằm chằm cô, tựa hồ đang xem xem cô có nói bừa không.

Nói cho cùng Tô Tinh Thần cũng là Thiên kim Tô gia, cũng là đại gia tộc lớn có tiếng ở thành phố A, không phải ai cũng dám động vào cô ấy.
Sơ Nghiên biết hắn nghi ngờ, chỉ nói tiếp:
“Có thể là động vào người địa vị cao hơn cả Tô gia?”
Ninh Mặc cau mày, nói đến cao hơn Tô gia, cũng chỉ có Cố gia và Long gia mà thôi.
Nói đến Long gia, Long Thiên Hạo… chẳng lẽ lại có liên quan đến hắn? Nghe nói tiểu thư Cố gia Cố Mộc Du có ý với hắn, nhưng Cố Mộc Du không học ở đây, nhưng hình như em họ cô ta thì có.
“Là Cố Nguyệt Hi làm?”
Ninh Mặc nói ra tên này, Tô Tinh Thần càng trầm mặc, hắn cũng đoán được bản thân nói đúng rồi.
“Được rồi, chuyện này tớ sẽ giải quyết, tài xế nhà cậu cũng đến đón rồi, về trước đi.”
Tô Tinh Thần lại không nghĩ như vậy, lo lắng nói:
“A Mặc, cậu đừng quản chuyện này, hiện tại cậu như vậy… đừng chọc vào bọn họ.”

“Tớ tự biết rõ bản thân.”
Ninh Mặc trầm giọng nói, Tô Tinh Thần thấy hắn như vậy, vội xua tay:
“Cậu đừng hiểu lầm, ý tớ không phải như vậy đâu…”
“Được rồi, cậu về đi, bọn tớ cũng phải về rồi.”
Ninh Mặc nói, sau đó đứng lên xoay người rời đi.

Tô Tình Thần muốn nói thêm gì đó nữa, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.

Ninh Mặc đi đến cửa mới quay đầu lại:
“Chỉ Chỉ, em còn muốn ngồi đó đến lúc nào? Không muốn về nhà nữa?”
Sơ Nghiên mặt không cảm xúc đứng lên, xách balo đi phía sau.

Tô Tinh Thần nhìn hai người một trước một sau rời đi, trong lòng có chút trống vắng.
Có lẽ, sáu năm tách biệt, vị trí bên cạnh đã không còn dành cho mình nữa rồi…
_____
Sơ Nghiên đi sau Ninh Mặc, cô cảm thấy hắn đang thất thần.

Bộ dạng này mười phần là lo lắng cho người ta còn ngại không dám nói.

Bất quá cô cũng không phải chuyên gia tư vấn tình cảm, cũng không rảnh khuyên nhủ.
“Lo lắng muốn chết rồi, còn làm bộ làm tịch.”
Ninh Mặc: “…”
Vốn còn đang suy nghĩ vẩn vơ, bị một câu của Sơ Nghiên làm đứng hình luôn.
Hắn không đáp trả, Sơ Nghiên cũng không cần hắn trả lời.

Ninh Mặc lên xe buýt, nhìn cảnh sắc bên ngoài mà thất thần.
Không phải hắn không muốn, chẳng qua thù của cha mẹ chưa trả, chuyện năm xưa quá nhiều kẻ quyền thế dính vào, hắn cũng không dám chắc, trong đó có Tô thị không.


Hắn sợ cuốn cô vào vòng xoáy thù hận này, càng sợ bản thân làm tổn thương cô ấy.
Tinh Thần quá tốt, xinh đẹp tốt bụng như một thiên sứ, hắn không muốn cô ấy vì hắn mà bị kéo vào bóng tối…
Xin lỗi, không thể đáp lại tình cảm của cậu, càng không thể cho cậu thứ cậu muốn…
___________
Sơ Nghiên về đến nhà, chào mẹ Ngôn một tiếng rồi đi thẳng lên phòng.

Cô ném tập sách sang một bên, có chút buồn bực xoa xoa đầu.
Nhiệm vụ chính có hiện tại có chút mơ hồ, nhiệm vụ ẩn lại chưa có khởi sắc, vẫn là con số 0%.

Lại nói hiện tại cô cũng chỉ là học sinh cấp 3, cái nhiệm vụ ẩn muốn hoàn thành còn phải dụng chút tâm tư.
Nếu bên phía Phó gia đã có rụt rịt, Phó Niên Trạch chỉ sợ sắp nghỉ việc rồi.
Sơ Nghiên nghĩ nghĩ một lát, nhắn tin cho Phó Niên Trạch.

Từ lúc có được liên lạc của Phó Niên Trạch, Sơ Nghiên cũng thường xuyên nhắn tin làm phiền hắn.

Lúc đầu chỉ là hỏi bài tập vấn đề học tập này kia, sau đó dần cũng chuyển sang cuộc sống bình thường.
Hiện tại cô đã gần như thói quen mỗi tối đều gửi tin nhắn cho Phó Niên Trạch.

“Thầy Phó, ngày mai thầy có tiết nào vắng không?”
Cô vừa gửi xong, cũng cầm điện thoại hình hồi lâu.
Một phút, hai phút, mười phút trôi qua…
Không có phản hồi!
Không nên a, bình thường chậm nhất là một phút, Phó Niên Trạch lập tức trả lời cô.


Hôm nay sao lại không có phản ứng gì?
Hệ thống cũng không thông báo hắn có nguy hiểm gì.
Sơ Nghiên nghĩ nghĩ, vẫn là mặc kệ, quăng điện thoại sang một bên, đi thẳng vào nhà tắm.
Không chết là được, hắn đều là người lớn, tự biết chăm sóc bản thân đi.
______
Chỉ là ngày hôm sau, Phó Niên Trạch không có đến trường! Tin nhắn của cô cũng không trả lời! Tiết của hắn được một giáo viên khác dạy thay, nói là thầy Phó bệnh rồi, nên xin nghỉ phép vài hôm.
Thế là hôm đó Bạch Mộng Nhiên đến lớp, một mặt mộng bức nhìn chỗ bên cạnh mình.
Học bá ngoan ngoãn chăm chỉ luôn đúng giờ Ngôn Chỉ hôm nay cúp học rồi!!!??
Nói rõ hôm nay kiểm tra đám đàn em của cậu đâu? Lại đẩy lên đầu tớ???
Ngôn Chỉ, cậu nợ tớ 10 chầu kem đó!!!!
- ----
Sơ Nghiên ngẩng đầu nhìn một tòa chung cư trước mặt.

Cô nhớ không lầm Phó Niên Trạch nói đã chuyển nhà đến chỗ này.

Sơ Nghiên đi vào hỏi thăm bảo vệ một chút, biết được nhà của Phó Niên Trạch ở tầng 5.

Bảo vệ nhìn nhìn cô, trên người còn mặc đồng phục học sinh, gương mặt lại sáng sủa, khả ái, liền không có đề phòng gì, cho cô lên trên.
Sơ Nghiên dò một chút, biết hắn ở phòng 501, sau đó đến ấn chuông.
Hồi lâu, cô mới nghe được chút âm thanh trong phòng truyền ra.

Người bên trong tựa hồ ý thức không tốt lắm, còn va chạm một chút, thanh âm đổ vỡ vang lên.
Sơ Nghiên nâng mi, bệnh tựa hồ không nhẹ, trong nhà không có ai, còn không chịu đến bệnh viện khám?
Cạch.
Tiếng mở cửa vang lên, một cái đầu đen tóc xù xù ló ra.

Hắn có chút mơ mơ hồ hồ nhìn Sơ Nghiên, hơi lắc lắc đầu, lầm bầm:
“Ngôn Chỉ?”
“Là em.”
“Sao em lại đến đây? Không phải, giờ này em phải đang ở trường mới đúng a…”
Hắn còn chưa nói xong, người đã ngã.


Sơ Nghiên đưa tay tiếp hắn.

Thân hình hơn 1m8 của hắn đè lên người mới hơn 1m5 là cô, nhìn thế nào cũng đều muốn đem cô đè chết.

Bất quá trọng tâm Sơ Nghiên vô cùng vững vàng đỡ lấy thân hình cao lớn kia.

Cô vòng tay ôm lấy hắn, đem người kéo vào nhà, thuận tay đóng cửa lại.
Sơ Nghiên đỡ hắn đến sô pha, cả người hắn nóng hầm hầm, sốt đến lợi hại, cũng không biết lý do vì sao.

Chắc hẳn sốt từ đêm qua rồi.
"Ta đến trễ một chút nữa, lập tức có thể hốt xác cho hắn rồi đi vị diện tiếp theo rồi."
Thiên Hoa: "..." ký chủ, may mắn chỉ có em nghe được lời này!! Thần Tử đại nhân nghe được tuyệt đối muốn bị tổn thương!
Sơ Nghiên đưa tay bắt mạch cho hắn, chỉ là cảm mạo thông thường, bất quá sốt đến quá cao, tiếp tục sốt đến hỏng đầu cũng có khả năng.
Sơ Nghiên lòng vòng trong nhà hắn, tìm một cái khăn sạch rồi nấu một ít nước ấm, dùng biện pháp đơn giản nhất giúp hắn hạ sốt.

Sơ Nghiên giúp hắn lau tay chân mặt một chút, Phó Niên Trạch mơ mơ màng màng còn lẩm bẩm kêu cái gì đó.

Nàng nghe không rõ, cũng lười để ý.
Sơ Nghiên từ không gian xuất ra một bộ kim châm, chậm rãi mở ra, lấy hai cây châm vào hai huyệt Phong Trì và Đại chùy, một phút sau hô hấp của Phó Niên Trạch dần ổn định, cô mới đem châm thu hồi.
Thiên Hoa: Thật ra ký chủ nó có không gian tùy thân, đến khôi phục đầy đủ ký ức nó mới nhớ!
Cô lấy ra một viên thuốc màu nâu nhạt, nhét vào miệng Phó Niên Trạch, đan dược vào miệng liền tan.

Đương nhiên Sơ Nghiên làm gì có thuốc hạ sốt, loại bệnh phổ thông này ở thế giới của cô cũng không ai bị.

Cái cô cho hắn uống chỉ là tăng cường đề kháng cho cơ thể hắn mà thôi.
Sơ Nghiên muốn đứng lên, Phó Niên Trạch đột ngột nắm chặt tay cô, tựa hồ mơ thấy ác mộng, mày nhăn thật chặt, môi đều bị hắn cắn chặt muốn bật máu.
“Sơ …Sơ Sơ….đừng…ư...”
Sơ Nghiên mở to mắt, gần như ngay tức khắc, cô cúi người xuống áp tai sát lại gần hắn, hai tay nắm chặt vai áo của hắn.
“Ngươi, vừa gọi cái gì?”.