9h tối.
Paradise Bar.
Trên sân khấu một chàng trai đeo kính, mặc sơmi đen, đang ôm cây guitar chơi bài “Unbreak my heart”.
Giai điệu da diết thấm sâu vào lòng người. Bản nhạc không lời được thể hiện qua những ngón tay thuôn dài điêu luyện của chàng trai dường như càng não nề, đớn đau hơn. Thời gian ngưng đọng. Mọi người trong quán bar đều quên cả việc hít thở, đắm chìm trong từng nốt nhạc.
Trong góc khuất bên trái, cạnh cửa sổ, một cô bé xinh đẹp với chiếc váy hồng phấn bó sát gợi cảm tôn lên thân hình thiếu nữ, mái tóc búi cao theo kiểu thời thượng, làn môi đỏ tô trát kĩ như thể cô muốn dấu kín tất cả những nỗi niềm của mình sau lớp son ấy. Cô bé giơ một ngón tay lên gọi người phục vụ đến gần rồi thì thầm điều gì đó. Anh chàng phục vụ bị hơi thở ấm áp mang theo mùi Chloe’ thanh khiết của cô phả vào hõm tai khiến đầu óc bỗng trống rỗng, chân tay trở nên lóng ngóng, chỉ biết khẽ gật đầu và lập tức đứng lên hạ chiếc rèm đính kim sa để tránh những người còn lại trong quán có thể nhìn thấy cô.
Cô bé mỉm cười hài lòng rồi nhẹ nhàng đặt một tờ tiền vào quyển menu, đưa lại cho anh chàng phục vụ đang đờ đẫn ngắm mình.
Phía quầy bar, Duy Phong rít từng hơi thuốc dài rồi phả vào không khí một cách mệt mỏi. Cậu bạn bartender[1] đẩy thêm một ly Whiskey vàng óng đến trước mặt anh và nhắc lại lần thứ mười trong cùng một tối: “Đừng uống nhiều quá!”. Duy Phong nhếch mép: “Yên tâm em không say. Mà có say cũng tốt. Say thì sẽ không còn nhớ gì nữa”.
- Cậu là đồ con bò hả? _ giọng nói châm chọc vang lên kèm theo tràng cười mỉa mai.
- Whiskey hay cocktail? _ Duy Phong hỏi mà không cần quay lại.

- Cho em thêm một ly _ Tony nháy mắt với bartender rồi quay sang Duy Phong _ Càng uống càng tỉnh đúng không?
- Vẫn là cậu hiểu tôi nhất _ Duy Phong giơ tay định đấm vào vai Tony.
- Có điều chúng ta không còn là anh em tốt nữa _ Tony giữ chặt nắm tay của Phong rồi thở dài.
- Vì Linh Nhi?
- Chuyện cậu đột nhiên làm tổn thương cô ấy tôi dĩ nhiên không hiểu. Nhưng cũng không có tư cách trách cậu. Bởi…tôi đã gián tiếp hại Linh Nhi _ Tony lắc qua lắc lại ly Whiskey rồi uống một hơi.
- Ngay từ đầu, cậu đã không hề biết kế hoạch của tôi là gì. Lý do tôi làm như vậy là xuất phát từ đâu. Nên không cần quá áy náy. Mà cậu thực sự nghĩ tôi đã hại Nhi sao, người anh em tốt?
- Ý cậu là? _ Tony nhìn thẳng vào Duy Phong hỏi lại.
- Đã thổ lộ tình cảm với cô ấy chưa? _ Phong cười cười rút nốt điếu thuốc cuối cùng trong bao đưa lên miệng.
BỐP!

Duy Phong ngã từ trên ghế xoay xuống sàn. Tony hung hăng tiến đến túm cổ áo anh đấm thêm phát nữa. Phong chỉ nhếch mép cười: “Linh Nhi rất nhạy cảm nên cậu không cần nói ra tự cô ấy cũng có thể cảm nhận. Đừng tỏ ra quá quan tâm, chăm sóc vì cô ấy sợ cảm giác mang ơn người khác. Bản chất Linh Nhi luôn thích cho nhiều hơn nhận nên cậu chỉ cần âm thầm đi sau giải quyết khó khăn giúp cô ấy. Nếu không, có ngày Nhi sẽ trốn chạy khỏi tình yêu cao thượng của cậu”.
“Im miệng! Cậu đang lên mặt dạy tôi cách để yêu thương Linh Nhi đấy à? Cậu coi cô ấy là con rối, là món đồ chơi để cậu thích thì yêu chiều, chán thì đá qua cho anh em tốt của mình sao?”. Tony vừa gằn từng chữ vừa đấm liên tiếp vào mặt Duy Phong.
“Cứ đánh thỏa thích đi. Xem như cậu trả thù giúp Nhi”. Nói rồi Phong nằm im dưới sàn mặc cho Tony xả giận không chút né tránh.
Tony thở dốc sau một hồi đánh đấm túi bụi. Cậu đứng dậy khỏi người Duy Phong rồi chìa bàn tay đỡ anh ngồi lại lên ghế. Đập mạnh xuống bàn, tức giận:
- Sao không đánh trả? Cậu có chút tư chất đàn ông nào không vậy? Chẳng hứng thú gì hết. Thật chán quá đi.
- Có tư chất mới nằm yên cho cậu đánh. Nhưng hãy nhớ, từ giờ phải chăm sóc Linh Nhi thật tốt! Nếu không tôi sẽ bắt cậu chịu đòn gấp mười lần thế này _ Duy Phong vừa nói vừa ra hiệu cho bartender lấy thêm rượu.
- Anh thật khôn lỏi! Hồi bé thấy hai đứa em đánh nhau đã chẳng thèm can ngăn, chỉ đứng ngoài xem như trò vui. Đến hôm nay cũng không thay đổi thói quen xấu này _ Tony đấm vào vai cậu bartender trách.
- Hai đứa nên cảm ơn vì anh đã đứng ra nhờ mọi người để yên cho chúng mày giải quyết với nhau mới phải. Mà từ bé, đây là lần đầu tiên Tony đánh thắng Duy Phong nhỉ. Tự hào nhé, chú em _ cậu bartender nói xong liền quay đi mặc cho Tony tức tối.
Duy Phong xoay nhẹ chiếc ly khiến viên đá tròn xoe va vào thủy tinh tạo nên những tiếng động vui tai.

- Cậu không muốn biết tại sao tôi lại chọn cách tổn thương Nhi Nhi sao?
- Tôi thừa hiểu trong chuyện này cậu cũng đâu vui vẻ gì mà đã không vui thì không nên nhắc lại.
- Cậu có nghĩ tôi là một thằng tồi, một thằng khốn nạn không? _ Duy Phong lại dùng nụ cười nửa miệng quyến rũ mỗi khi tự châm chích bản thân.
- Có _ Tony quay sang nhìn Duy Phong rồi nói tiếp _ nhưng tôi lại chính là anh em tốt của thằng khốn nạn ấy.
- Haha tôi cũng không phải thằng khốn tầm thường nhỉ. Người anh em, để tôi kể cho cậu nghe về cái gia đình bất hạnh của tôi nhé _ giọng nói Duy Phong phảng phất dư vị đau đớn tột cùng _ Có biết mẹ tôi chết thế nào không, Tony? Một cái chết rất đau đớn và nhục nhã. Cả đời bà phải sống trong tủi hờn câm lặng đến khi chết cũng không được nhẹ nhàng, thanh thản. Hôm ở sân bóng về cậu có tưởng tượng nổi tôi đã phải chứng kiến điều gì không. Tất nhiên là không rồi, làm sao cậu có thể nghĩ ra được chứ. Vừa mở cửa bước vào đã nhìn thấy thân thể mẹ – người mẹ mà tôi chưa làm được gì ngoài việc mang thêm gánh nặng cho bà – trần truồng dưới sàn nhà lạnh lẽo của thư phòng. Mười mấy con người, từ lớn đến bé trong nhà đều giương mắt đứng đó nhìn mẹ nằm co ro ở đấy. Họ dành cho người mẹ đáng thương của tôi vài lít nước mắt vô dụng thay vì mang cho bà một tấm chăn, như thể bọn chúng cố tình để mẹ nằm đấy cho tôi biết rằng bà vừa bị Âu Dương Hoa cưỡng bức vậy. Thật nực cười và đáng kinh tởm phải không, người anh em? _ Duy Phong cười lớn nhưng vẫn không ngăn nổi dòng nước mắt liên tục tuôn trào.
- Cứ suy nghĩ một cách tích cực rằng cái chết chính là sự giải thoát cho cuộc đời bế tắc và khốn khổ của mẹ cậu _ Tony đập đập lên nắm tay đang siết chặt đến nỗi trắng bệch của Duy Phong.
- Nhưng sự giải thoát ấy quá đau đớn! Cậu không hiểu cảm giác khi nhìn thấy thân hình loã lồ bầm tím và rớm máu do bị cấu xé, đánh đập thậm chí hằn cả những vết dây trói của mẹ là thế nào đâu. Ha ha nó giống như muốn phát điên! Muốn hủy hoại tất cả mọi thứ xung quanh và những người thân yêu của mình cũng không ngoại lệ vậy. Tôi căm hận Âu Dương Hoa! _ đôi mắt Duy Phong rực lên sự thù ghét, bàn tay bóp chặt ly rượu như thể nó sẽ vỡ tan trong giây lát.
- Trời có mắt, sau này nhất định ông ta sẽ phải trả giá. Làm ra nhiều việc ác độc, lừa dối nhiều người chỉ hòng mưu lợi cho bản thân rồi cũng chẳng có kết cục tốt đẹp.
- Trời có mắt? Có mắt sao? Ha ha ha nói cho có lý chút đi Tony. Nếu trời có mắt mẹ tôi có phải chịu đựng từng ấy năm rồi ra đi như vậy không? Nếu trời có mắt thì tôi và Linh Nhi có nên gặp nhau trong hoàn cảnh trớ trêu như vậy không? À đúng rồi. Tôi quên chưa cho cậu biết phần quan trọng nhất của câu chuyện nhỉ _ Duy Phong búng tay ra chiều đắc ý _ Có biết mẹ tôi đến lúc chết vẫn nắm chặt trong lòng bàn tay cái gì không? Là một bức ảnh. Bức ảnh chụp chung giữa người cha đáng kính của tôi với Hoàng Mỹ Cầm – người mẹ giống Linh Nhi, con gái mình như đúc đó _ Duy Phong nói khẽ vào tai Tony rồi cười man dại.
* *
*

- Con chào bác. Nhi thế nào rồi ạ?
Vừa tan học Tony đã hớt hải phóng xe đến nhà Linh Nhi.
- Con đến rồi à. Nhi…nó vẫn nhốt mình trong phòng không chịu tiếp xúc với ai. Thức ăn bác mang lên để trước cửa phòng nó cũng chỉ động đến một chút. Chắc con bé phải đau khổ nhiều lắm mới trở nên u uất, trầm cảm và tránh mặt cả bác với bố nó thế này. Bác thực sự là một người mẹ tồi! Thấy Nhi Nhi ra nông nỗi này bác cũng không biết phải làm gì ngoài việc giương mắt đứng nhìn nó dần đi vào ngõ cụt, con à. Nó mà có mệnh hệ nào chắc bác cũng không thiết sống nữa.
Bà Mỹ Cầm ngồi bệt xuống sàn nhà, gục mặt vào đôi bàn tay gầy, che dấu đôi mắt tuyệt vọng não nề vốn đã cạn khô đi dòng lệ từ lâu. Còn gì xót xa hơn khi thấy đứa con gái nhỏ của mình đau đớn, bi lụy vì tình yêu mà chẳng thể chạy đến kéo nó thoát khỏi cái miệng hố đen ngòm của vết sẹo tâm lí đang dần nuốt gọn thân hình mỏnh manh. Bà cũng không làm cách nào chửi mắng, rủa xả, bắt kẻ đã để cho Linh Nhi một mình gánh chịu nỗi hận thù vốn chẳng phải do cô gây nên, phải nhận lỗi. Dường như bà không có tư cách ấy. Mọi bi kịch đang giáng xuống Linh Nhi và gia đình này, bà cũng có một phần trách nhiệm. À không! Toàn bộ nguyên nhân là ở bà. Do sự bồng bột, nông nổi của tuổi trẻ, do một phút không tỉnh táo, xao xuyến, yếu lòng Mỹ Cầm đã gieo nên báo ứng để rồi giờ đây người bị trừng phạt không phải bà mà lại chính là Linh Nhi – đứa con gái tội nghiệp bà hết mực thương yêu. Là ông trời quá tàn nhẫn hay tội lỗi bà gây nên quá lớn đến cả trời xanh cũng không cách nào thứ tha?!
- Bác đừng tự trách mình. Dù trước đây đã xảy ra bất cứ chuyện gì, con vẫn mong mọi người hãy bỏ qua và cố gắng đối xử với nhau thật tốt để hoá giải thù hận. Đừng để sự hi sinh của Linh Nhi và nhất là của dì Cẩm Quyên trở thành điều vô nghĩa _ Tony ôm nhẹ lấy bà Mỹ Cầm, cứ thế để bà tựa vào vai mình mà khóc cho nỗi buồn và sự hối hận bao năm cũng theo dòng nước mắt còn ứ đọng, trôi dần ra khoé mi.
Nở nụ cười khểnh đáng yêu đúng lúc lên tới cửa phòng Linh Nhi. Tony đặt khay thức ăn nhẹ xuống và ngồi tựa lưng vào cánh cửa gỗ sơn màu hồng, với tay đến chiếc bảng nhỏ có dòng chữ “WELCOME (^>^)/” treo trên nắm cửa đập nhẹ ba tiếng để báo hiệu rằng mình đã đến. Giọng nói tinh nghịch trẻ con lại bắt đầu vang lên như một bản hoà tấu vui tai:
- Nhi Nhi ngốc, hôm nay ở nhà làm những gì? Có nhớ Tony không vậy? Ban nãy, dì Mỹ Cầm mách với Tony là Nhi chẳng chịu ăn gì nghen. Chắc con mèo lười Nhi Nhi cả ngày chỉ muốn ngủ khì trong phòng thôi nhỉ? Hư quá mà! Nhi có nhớ mình trốn học bao lâu rồi không? Thiếu một ngày nữa là tròn hai tháng, hấp ạ. Có biết mọi người ở lớp nhớ Nhi thế nào không hả, con bé xấu xa này! Tony phát mệt vì ngày nào cũng phải trả lời hàng tá câu hỏi của bọn con trai về Nhi rồi. Vừa bước chân vào cổng đã bị cái đám ồn ào đó vây quanh hỏi đi hỏi lại toàn những câu Tony đã trả lời hôm qua, hôm kia và cả những hôm trước nữa. Phiền chết! Bọn con gái thì kêu trời vì không có ai đệm piano cho tụi nó tham gia buổi văn nghệ của trường. Lại còn đội tập kịch nữa. Chúng nó vẫn nhất quyết cho rằng không ai hợp vai công chúa hơn cô nàng Linh Nhi yêu màu hồng. Dù Tony đã khẳng định cả trăm lần là Trang Nghi xinh xắn và nhìn có tư chất hơn Nhi rất nhiều. Đó thấy không, Nhi mới nghỉ học một thời gian mà đã phát sinh bao nhiêu vấn đề. Mọi người ai cũng lo lắng cuống cuồng cả lên mà Nhi vẫn nằm nhà kê cao gối để ngủ được sao? À suýt thì quên, tối qua Trang Nghi đã mang tặng Tony quyển “Tổng hợp các câu thành ngữ, tục ngữ ca dao Việt Nam” đó. Bạn ý bảo tại vốn từ ngữ của Tony nghèo nàn quá nên mỗi lần nói chuyện mọi người mới khó chịu vì phải mất công giải thích lại. Thế là Tony quyết tâm ngồi đọc mười mấy trang sách mỗi ngày lận. Cũng củng cố, nâng cao vốn từ được kha khá rồi. Tony sẽ chăm chỉ đọc sách hơn nữa để hôm nào thi với Nhi xem ai biết nhiều thành ngữ hơn nhé! Mà…Nhi này, Trang Nghi cũng thường xuyên đòi làm bài tập Ngữ văn cho Tony nữa. Chưa kể đến việc từ hồi tiết trời bắt đầu lạnh tới giờ sáng nào Tony cũng thấy trong ngăn bàn mình một hộp trái tim đựng toàn là chanh mật ong tự làm. Nghe mẹ nói Tony mới biết cái đó là để chữa bệnh đau họng. Vì rất tò mò muốn tìm ra người đã quan tâm tới mức điều tra cả việc mình bị dị ứng thời tiết. Nên sáng nay Tony cố tình đi học thật sớm rồi nấp ngoài cửa theo dõi nhân vật bí ẩn thường lén để chiếc hộp yêu thương vào ngăn bàn mình mỗi ngày. Cuối cùng đã phát hiện cô gái đáng yêu đó chính là Trang Nghi. Nhi thấy ngạc nhiên không? Ha ha tụi con gái lớp mình không ít đứa thầm thương trộm nhớ Tony nhưng tinh thế và quan tâm theo kiểu thầm lặng đến thế chỉ có mỗi Trang Nghi. Theo Nhi liệu Tony có nên suy nghĩ đến việc thử yêu cô ấy không? _ nói đến đây khoé môi Tony bất giác cong lên thành một nụ cười tự trào.
Cũng giống như những ngày còn trong viện, Tony vẫn đều đặn đến nhà nói chuyện với Linh Nhi. Chỉ khác là hồi đó cậu ngày nào cũng có thể tự tay chăm sóc, bón cho cô từng thìa cơm, cột mái tóc đen dài, chuẩn bị quần áo, giúp cô đánh răng rửa mặt mỗi sáng. Có thể đẩy xe lăn cho cô đi dạo trong ánh mắt ngưỡng mộ của toàn thể y tá, bác sĩ và bệnh nhân trong viện như thể cậu là một chàng trai chung tình hiếm hoi trong thời buổi cuộc sống thay đổi chóng mặt đến từng giây này. Tối đến cậu cũng có thể ôm cô trong vòng tay, thì thầm hát cho cô nghe những giai điệu nhẹ nhàng dẫn lối vào giấc mơ êm đềm. Khoảng thời gian hạnh phúc, không vướng bận nỗi lo lắng cho tương lai, không đau buồn về chuyện quá khứ ấy thật không dễ gì có lại. Còn bây giờ, đối diện với sự nhẫn nại, kiên trì và tình yêu thương của cậu chỉ là sự im lặng đến nhức tai, là cánh cửa gỗ vô tri ngăn cách giữa cậu và Nhi đến nhức mắt.
Linh Nhi vẫn tự giam mình trong cái kén cô tự làm ra để bảo vệ bản thân khỏi nỗi đau do ngoại cảnh tác động hay tự hành hạ giết đi mọi cảm xúc bằng việc ngồi lì một chỗ gặm nhấm quá khứ? Tony, bố mẹ cô, bác sĩ tâm lí, Hạc Băng và cả Duy Phong đều không thể biết. Chỉ chắc rằng khi con người ta tự cô lập bản thân với mọi thứ xunh quanh ắt hẳn sẽ có lý do đặc biệt nào đó nhưng chỉ kẻ ở trong kén ấy mới rõ nguyên nhân là đâu!
[1] Bartender: người pha chế rượu.