Hiểu lầm này còn lớn hơn nữa.
Tống Gia Mạt vội vàng sửa miệng: “Không phải là em lại đưa bạn trai tới…”
“À,” Chị chủ cười tủm tỉm, “Vậy đây mới là bạn trai chính quy hả?”
“…”
Thật sự không thể giải thích rõ ràng, cổ họng cô nóng rát, giọng điệu cũng gấp gáp.
Tống Gia Mạt vội vàng chọn micro, muốn nhanh chóng thanh toán để còn rời đi.
“Em muốn cái này, cảm ơn.”
Chị chủ vào kho lấy một cái mới sau đó đóng gói lại, bấm số trên máy tính tiền: “Quét mã thanh toán là được rồi.”
Trong lúc Tống Gia Mạt đang lấy điện thoại ra thì Trần Tứ đã quét mã trả tiền thay cô trước.
Ra khỏi trung tâm thương mại, gió đêm hơi lành lạnh.
Bây giờ trung tâm thương mại vẫn còn khá đông đúc, những bảng hiệu đủ loại màu sắc không ngừng nhấp nháy, ánh đèn đường cũng chiếu sáng từng ngóc ngách.
Tống Gia Mạt mơ hồ cảm thấy có hơi không bình thường, quả nhiên, đợi tới lúc đi tới nơi yên tĩnh, Trần Tứ mở miệng.
Dường như anh nén giận, lúc này mới cười lạnh:
“Tốt lắm, Tống Gia Mạt, lần đầu tiên anh bị xem là bạn trai của một người, thế mà còn là lốp xe dự phòng.”
“…”
Cô không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể ngập ngừng: “Là chị chủ hiểu lầm…”
Trần Tứ: “Còn tới đây với ai?”
Cô nói, “Anh không cần quan tâm.”
Tiếng khóa xe đạp vang lên, anh ngồi lên xe, nhàn nhạt nói: “Anh cứ muốn quan tâm thì sao?”
Ánh mắt anh không e dè mà nhìn thẳng vào cô.
Trong nháy mắt sấy, cô thậm chí còn cảm thấy mình đã bị anh nhìn thấu.
Ngay cả nhịp tim cũng lệch mất nửa nhịp.
Tống Gia Mạt nghiêng mặt đi tránh né: “Thì, thì là Trình Tân Giác, chắc là anh không biết đâu.”
“Có biết.” Dường như Trần Tứ không hề bất ngờ, “Có phải cậu ta muốn theo đuổi em không?”
Giọng điệu của anh bình tĩnh như thể đang nói chuyện sáng mai uống sữa chua vị gì.
Tống Gia Mạt ho nhẹ hai tiếng, cười gượng: “Chắc là không đâu, cậu ta đào hoa như thế, đối xử với ai mà chẳng như vậy…”
“Ồ.”
Anh ồ cái gì…
Cô lẩm bẩm, đuổi kịp anh.
Trần Tứ không muốn tiếp tục đề tài này nữa, mỗi lần nhắc tới họ Trình kia thì anh đều sẽ cảm thấy buồn bực mà không có lý do.
Anh vỗ vỗ ghế sau: “Lên xe, về nhà.”
*
Sau khi về đến nhà, bầu không khí đã lắng đọng lại, Tống Gia Mạt tắm rửa xong, chuẩn bị chui vào phòng.
Kết quả lúc tới phòng khách lấy đồ, vừa ngẩng đầu đã chạm phải ánh mắt của Trần Tứ.
Trần Tứ: “Không có gì muốn nói với anh à?”
Cô thành thật ồ một tiếng: “Cảm ơn anh tối nay đã đi với em.”
“Sao em không khách sáo thêm một chút, cảm ơn anh thanh toán tiền cho em luôn đi?”
“…”
Cô ngập ngừng: “Vậy anh muốn em nói cái gì…”
Cô gái nhỏ cúi đầu nhìn mũi chân như thể người nói ra những lời lúc sáng không phải là mình, có thể là vì vừa tắm rửa xong nên chóp mũi cô ửng đỏ, trông có hơi đáng thương.
Cho dù người sai có phải là cô hay không thì anh vẫn luôn là người mềm lòng trước.
“Thôi.”
Trần Tứ cười giễu: “Tại anh, biết rõ em cố ý chọc giận anh lại còn nhảy vào tròng.”
“Em không cố ý chọc giận…”
Anh nâng mắt, gằn từng chữ một: “Sau này không được giúp người khác theo đuổi anh nữa, hiểu chưa?”
Đương nhiên Tống Gia Mạt hiểu, nhưng vẫn can trường quay mặt đi, tìm bậc thang cho mình bước xuống: “Lý do là gì?”
“Anh không thích.”
“Ồ.” Cô tiếp tục tìm lý do biện hộ cho bản thân, “Em không khó tính như anh đâu, anh có thể giới thiệu cho em.”
Trần Tứ giận quá hóa cười, liếm liếm cánh môi.
“Anh giới thiệu cho em?”
“Phù sa không chảy ruộng ngoài, không phải hả?” Cô nói, “Nếu không chẳng lẽ em ở đây cả đời chắc?”
Trần Tứ: “Vì sao lại không được?”
“Anh… sau này chị dâu sẽ ở đây, nếu em ở đây thì hai người sẽ không thoải mái.”
“Làm gì mà không thoải mái?”
Cô rụt rè mở to mắt: “Làm gì cũng không thoải mái.”
“…”
Phòng khách yên tĩnh trong chốc lát cô mới mở miệng lần thứ hai: “Dù sao, em cũng là một người… khá tệ, sau này anh đừng lúc nào cũng đi cùng em nữa.”
Cô cũng là con người, cũng sẽ tiếc nuối, cũng sẽ không kiên định, lúc nhìn thấy bóng dáng của Trần Tứ, cũng sẽ cảm thấy, thật ra cả đời này chỉ có thể ở bên anh như vậy cũng rất tốt.
Nhưng khi tình cảm nhường chỗ cho lý trí, những lời như vậy cần phải nói ra rất nhiều lần mới có thể cố gắng khiến bản thân không thất bại trong gang tấc.
Cô nói: “Em có thể tự mình đi học hay đi chơi các thứ, còn có…”
Trần Tứ: “Có phải em cho rằng mình là nữ chính bị bệnh nan y trong phim Hàn, có thể tự gánh vác được mọi thứ đúng không?”
“…”
Nói rồi anh im lặng, cô kinh ngạc chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn anh.
Trần Tứ nói: “Bớt phân rõ khoảng cách với anh đi, không thể đâu.”
Cô đột nhiên cảm thấy anh hiểu hết tất thảy, nhưng có lẽ anh chỉ nhìn ra cô miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo.
“Nhưng em cũng không thể mãi sóng dưới sự che chở của anh được,” Cô cố gắng nói cho hết, “Em, cũng muốn, tự mình trưởng thành.”
Đèn trên tầng bỗng vụt tắt, bóng đêm ngoài cửa sổ yên tĩnh không thể miêu tả thành lời.
“Anh còn chưa chết, em không cần phải trưởng thành.”
Anh nhàn nhạt lên tiếng nhưng nội dung lại rất nặng.
Giống như một lời hứa hẹn.
*
Bóng trăng tối hôm đó rất tròn, Tống Gia Mạt biết được, bởi vì cô đã ngồi trên giường, thơ thẩn mà nhìn nó hồi lâu.
Vô số hình ảnh hiện lên, cô suy nghĩ rất nhiều.
Đã đến lúc không thể tự lừa mình dối người được nữa.
Đã đến lúc cho dù thôi miên bản thân thế nào cũng không có tác dụng.
Mấy ngày nay, cô vẫn luôn dùng lý do “Xao động của tuổi dậy thì” để tẩy não bản thân, nhưng không có ai hiểu rõ hơn cô.
Cái đêm Trần Tứ cõng cô kia, trong con hẻm nhỏ ngắn ngủi, có một khoảnh khắc, cô thật sự hi vọng, con đường này… thật sự không có điểm cuối.
Cho dù sáng nay đã nói như vậy, nhưng khi thiếu niên chạy xe đạp đuổi theo chỉ vì đưa một hộp băng cá nhân, cô vẫn không khỏi thầm vui vẻ từ trong nỗi xót xa.
Rõ ràng là người có hiểu lầm thì phải giải thích cho rõ, nhưng khi chị chủ nói Trần Tứ mới là bạn trai chính quy, cô lại trở thành một người không biết ăn nói như thế, vô số lý do trào đến cổ họng nhưng cuối cùng lại không muốn làm sáng tỏ.
Không phải không thể, mà là không muốn.
Cô thích Trần Tứ.
Cô thật sự thích Trần Tứ.
Chỉ là cô tự thuyết phục bản thân mình rằng điều đó là không thể, ngàn lần lừa dối bản thân mình rằng mình hiểu nhầm rồi, nhưng chỉ cần vừa nhìn thấy anh thì trái tim cô sẽ không tự chủ gật đầu thừa nhận… biết rõ là không thể, nhưng vẫn không kiềm chế được.
Cô trở mình, vùi đầu vào gối, không nghĩ thì sẽ không rối bời như vậy nữa.
Doãn Băng Lộ nói đúng, thích một người cũng không phạm pháp, cô không cần được anh đáp lại, tình cảm này cũng không cần bất cứ câu trả lời nào.
Chỉ cần lặng lẽ chôn sâu tình cảm này ở một nơi không ai biết tới, vậy thì cho dù nó có mọc rễ thành một cây đại thụ thì cũng không ảnh hưởng tới bất kỳ ai, như vậy thì sẽ không sao.
Trần Tứ xem cô là em gái thì sao, cô sẽ làm một người em gái đúng bổn phận, sắm đúng vai của mình trong cuộc sống của anh.
Sẽ không phá hỏng anh, một mình âm thầm thích anh là được rồi, không cần cảm thấy tội lỗi, cô an ủi bản thân, thích một người có gì sai đâu.
Trong lúc hoảng hốt, cô nhớ tới khi nãy.
Cả thế giới đều thúc giục cô mau chóng trưởng thành, chỉ có anh sợ cô không thể quay về làm trẻ con.
Cô nằm trên gối, hốc mắt lặng lẽ đỏ lên.
*
Bữa sáng ngày hôm sau là bánh mì, dì giúp việc rán cho cô hai quả trứng.
Sữa bò trong tầm tay đã được rót ra, cô rửa mặt nên ra muộn, thấy trong đĩa Trần Tứ có hơi trống thì không biết là anh vừa ăn xong hay là vẫn chưa ăn.
Tống Gia Mạt nghĩ nghĩ, mím môi, đưa một quả trứng ốp la của mình qua cho anh.
Trong lúc cô đang khuấy nước chấm thì nghe thấy Trần Tứ nhận một cuộc điện thoại.
Lý Uy: “Anh Tứ, đang làm gì đấy?”
Trần Tứ: “Làm thùng rác cho công chúa.”
Tống Gia Mạt: “…”
Nội dung cuộc điện thoại này rất đơn giản, Lý Uy hẹn anh ra ngoài chơi bóng, nhân tiện đi ăn một bữa.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tống Gia Mạt hỏi anh: “Bọn anh cũng định đi liên hoan à?”
“Em muốn đi cùng?” Trần Tứ nghiêng đầu, “Để anh hỏi thử xem có thể đưa người nhà đến được không.”
“Không phải,” Tống Gia Mạt nói, “Ban phát thanh của bọn em cũng tổ chức, chắc là không đi cùng anh được.”
Không biết vì sao nhà trường bỗng thông báo các câu lạc bộ tổ chức liên hoan, liên hoan xong còn cần phải chụp lại ảnh lưu niệm.
Các câu lạc bộ bình thường cần tổ chức, câu lạc bộ phát thanh cũng cần tổ chức.
Điều này cũng có nghĩa là chiều nay tổ phát thanh số Hai của cô sẽ cùng dùng cơm với tổ phát thanh số Một của Vạn Nhã.
Cũng không biết sẽ ăn cơm kiểu gì, chắc là không ăn được một nửa thì choảng nhau đâu nhỉ?
Nhưng mà, có lẽ đây là cơ hội để biết được… vì sao lúc đó ba đàn anh, đàn chị kia lại thất hứa.
Hơn 3 giờ chiều, cô định xuất phát đúng giờ, kết quả Doãn Băng Lộ có việc đột xuất nên không đi được, cô suy nghĩ, thế là cũng xin phép giáo viên vắng mặt.
Nước Khoáng không ở đó, một mình cô là con gái ở đó cũng khá ngại.
Kết quả gần 6 giờ tối, chuông cửa bỗng vang lên, cô tưởng là Trần Tứ, còn cảm thấy kỳ lạ vì sao anh lại không mang chìa khóa.
Kết quả vừa mở cửa ra thì nhìn thấy ba người đang đứng thẳng hàng ngoài cửa.
Doãn Băng Lộ, Giang Tự, Phí Liệt.
“Bố mẹ tớ cãi nhau, đợi tới khi tớ về đến nhà thì bọn họ đã làm lành rồi.” Doãn Băng Lộ nói, “Hay là bây giờ chúng ta qua đó dùng cơm đi?”
Tống Gia Mạt cười: “Trùng hợp quá, cô giáo vừa nói chuyện với tới xong.”
Cứ như vậy, mấy người lại lên xe, đi tới quán ăn gần trường học.
Trên xe, Tống Gia Mạt xoay xoay điện thoại, hỏi: “Có cần báo trước một tiếng không?”
Chuyện bọn họ định đến đó.
Giang Tự: “Không cần đâu, phiền lắm.”
“Cũng đúng.”
Lúc bọn họ đến quán thịt nướng, Vạn Nhã không có ở đây, hình như là đi rửa tay.
Hai đàn chị không thấy bọn họ đến, vừa nướng sò biển vừa nói chuyện phiếm.
“Quán ăn này không ngon bằng quán trước đây Vạn Nhã mời chúng ta ăn.”
“Em ấy cũng có tâm, tối hôm đó đi ăn xong, lúc đi hát Karaoke còn tặng quà cho chúng ta, đều là đồ tốt.”
“Cô giáo cũng thật là, hai tổ đều là quan hệ cạnh tranh, có gì để nói đâu mà giao với lưu, đã thế lại còn phải cùng ăn cơm rồi chụp ảnh.”
“Vì ảnh lưu niệm để làm đẹp hoạt động giảng dạy thôi.”
“May mà Tống Gia Mạt không tới, nếu không lúc ngồi ăn cùng bàn xấu hổ lắm, tớ cũng không biết phải nói gì.”
“Cậu nói xem lúc ấy chúng ta đột ngột đổi ý, liệu ẻm có ghim chúng ta không?”
Hai đàn chị nói tới đây thì Vạn Nhã xuất hiện, cầm khăn giấy lau tay, cười nói: “Gia Mạt là người tốt, sẽ không tức giận vì chuyện nhỏ nhặt thế này đâu.”
Nói rồi lướt qua hai người họ, nhìn về phía Tống Gia Mạt.
Lúc này hai đàn chị mới nhận ra, nhanh chóng ngậm miệng lại.
Tống Gia Mạt chọn chỗ rồi gọi các thành viên nhóm mình cùng ngồi xuống.
Vạn Nhã nói chuyện như hai người là bạn bè thân thiết: “Không phải cậu nói là có việc bận hả?”
“Giải quyết xong công chuyện rồi nên nhân tiện tới đây.”
Vạn Nhã cười cười: “Vậy thì tốt quá, càng đông càng vui.”
Một lúc sau, một khuôn mặt lạ lẫm xuất hiện, đứng cạnh bàn như đang tìm kiếm gì đó.
Tống Gia Mạt: “…Bạn là?”
“Là tổ phó trên danh nghĩa của tổ tớ,” Vạn Nhã nói, “Tưởng bọn cậu không tới nên cũng gội cậu ấy tới.”
“Tới đúng lúc quá, ngồi cùng đi.”
Lúc người nọ tìm chỗ ngồi xuống, điện thoại Tống Gia Mạt cũng sáng lên, là Trần Tứ gửi tin nhắn thoại tới.
Cô đeo tai nghe vào, nghe xong lại vội vàng ăn miếng gỏi cuốn Doãn Băng Lộ cuốn cho, vẫn chưa tháo tai nghe xuống.
Hai đàn chị bên cạnh tưởng cô đang nghe nhạc nên không khỏi bắt đầu thấp giọng thảo luận:
“Trên danh nghĩa á? Nếu sớm biết cậu ta chỉ là tổ phó trên danh nghĩa thì tớ đã không sang đây rồi, lúc ấy không phải nói là tổ phó giỏi lắm hả? Lại còn nói chung team với Tống Gia Mạt rất khó thắng, làm gì có ai đăng ký tham gia câu lạc bộ mà muốn bị loại.”
“Cậu nói nhỏ thôi… Cho dù lúc ấy chúng ta biết cậu ta chỉ là tổ phó trên danh nghĩa nhưng Vạn Nhã đã mời cơm, lại còn nịnh nọt chúng ta như vậy, chắc chắn chúng ta vẫn sẽ đồng ý.”
Lời xì xào bàn tán của hai người bên cạnh chui vào tai cô một cách rõ ràng.
Tống Gia Mạt không khỏi quay đầu nhìn “tổ phó trên danh nghĩa kia.”
Giang Tự kiềm nén đã lâu, thấy thế thì lập tức hóng hớt: “Giỏi lắm đấy, là một anh trai luôn nằm trong top 5, trước đây còn là trưởng câu lạc bộ cầu lông.”
Doãn Băng Lộ: “Vậy vì sao lại đến đây làm tổ phó trên danh nghĩa?”
“Quan hệ đôi bên cùng có lợi thôi, một bên được cho lợi ích, một bên có thể đi khoe khoang anh ta cũng là thành viên của nhóm mình, đến lúc đó mọi người bỏ phiếu, thường sẽ bỏ phiếu cho người mình biết.”
…
Tống Gia Mạt mím môi, hiểu ra.
Toàn bộ câu chuyện rất đơn giản: Vạn Nhã muốn cướp người, không chỉ không mời bọn họ đi ăn cơm, đi hát Karaoke mà còn tặng quà, hơn nữa còn khoe khoang tổ mình có người ưu tú.
Sức hút mãnh liệt như vậy, đúng là rất dễ khiến người ta đổi bên.
Hơn nữa thoạt nhìn thì bên Vạn Nhã có phần thắng lớn hơn thật.
Đàn chị kia nói đúng, làm gì có ai đăng ký tham gia câu lạc bộ mà muốn bị loại đâu.
Nếu là cô thì cô cũng làm vậy.
Tống Gia Mạt tháo tai nghe xuống, vừa tự hỏi vừa ghi chú lại.
Còn Doãn Băng Lộ và Giang Tự thì lại tiếp tục nhỏ giọng bàn tán.
Sau khi nói xong, Giang Tự ngẩng đầu hỏi Vạn Nhã: “Bọn cậu ngồi gần thế không thấy nóng hả?”
Vạn Nhã lắc đầu nói không: “Bầu không khí trong nhóm tôi khá tốt.”
“Sao bọn cậu ngồi cách xa nhau thế?” Cô ta nói đùa, “Quan hệ không tốt hả?”
Vừa dứt lời, không lâu sau Vạn Nhã lại muốn nói thêm gì nữa, kết quả thấy Phí Liệt nhìn đến nơi nào đó rồi kinh tởm nói: “Giang Tự, nước miếng của cậu bắn vào cốc của tôi rồi!”
Giang Tự vô cùng vô liêm sỉ: “Trưa nay hai chúng ta còn ăn chung một nồi lẩu cay nữa là, ngoan nào, chút nước bọt này thì nhằm nhò gì.”
“Cậu tởm quá, cút! Tránh xa tôi ra một chút!!!”
Hai người lại bắt đầu chuyện phải làm hằng ngày là đấu võ mồm, Doãn Băng Lộ ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa, lúc thì “Bọn cậu đừng cãi nhau nữa mà”, lúc thì “Cãi nhau đi, cãi nhau to vào…”
Cuối cùng Giang Tự lại tủi thân đi tìm Tống Gia Mạt phân xử.
“Tớ không phân xử được.” Tống Gia Mạt nhún vai: “Bọn cậu vui vẻ là được rồi, không cần báo cáo chi tiết với tớ.”
…
Vạn Nhã nhìn bầu không khí hòa hợp giữa họ rồi lại nhìn bên nhóm mình, tất cả đều cúi đầu ăn cơm, cho dù thi thoảng ngẩng đầu trò chuyện thì cũng không hề thân thiết.
Đừng nói là có thể vui vẻ cãi cọ như họ, bên này ngay cả kiếm một đề tài chung để trò chuyện cũng khó.
Vạn Nhã khựng lại, thức thời ngậm miệng.
*
Tan cuộc, sau khi chụp ảnh chung xong, mọi người ai về nhà nấy.
Hôm nay không khéo là chỗ Trần Tứ dùng cơm cách chỗ cô khá xa, thế là cô về nhà cùng Doãn Băng Lộ.
Trên đường đi, Doãn Băng Lộ còn nói: “Sao Vạn Nhã này còn làm như đang ở trong giới giải trí ấy, lại còn trên danh nghĩa, thần thần bí bí.”
Tống Gia Mạt: “Một cách tuyên truyền thôi mà, tóm lại có người nổi tiếng tham gia thì vẫn là chuyện tốt cho nhóm.”
Doãn Băng Lộ: “Sao chuyện tốt thế này không rơi vào đầu chúng ta nhỉ?”
“Cũng chưa chắc.” Tống Gia Mạt nói, “Để tớ về hỏi Trần Tứ thử xem.”
…Nói là hỏi thử, nhưng thật ra cô vẫn quyết định nhất định phải đạt được.
Thua gì chứ không thể thua khí thế, đây là nguyên tắc sống của Tống Gia Mạt.
Hơn nữa, nếu nói ai là người có thể áp chế sự nổi bật của người kia trong trường thì có lẽ cũng chỉ có Trần Tứ.
Bởi vì có mục đích, buổi tối, cô tắm rửa sạch sẽ từ sớm, mon men tới gần Trần Tứ.
Trần Tứ đang xem chương trình thế giới động vật, nhìn qua còn khá tập trung, cô cố gắng bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh anh chờ đợi cơ hội.
Cuối cùng cơ hội cũng tới…
Chương trình thế giới động vật kết thúc, Trần Tứ định chuyển kênh.
Cô kịp thời nhìn ra, giật lấy điều khiển trong tay anh.
Thiếu niên ngoắc ngón tay, thấp giọng hửm một tiếng: “Đưa anh.”
… Không biết có phải vì Doãn Băng Lộ thường cho cô đọc một ít tiểu thuyết tổng tài không phù hợp hay không mà khiến thần kinh của Tống Gia Mạt có hơi thất thường, vô cùng nhạy cảm với hai chữ “Đưa anh” này.
Huống hồ giọng của Trần Tứ vốn đã trầm thấp, lúc nói chuyện luôn mang theo từ tính và một chút khàn khàn của con trai, còn có… cảm giác chòng ghẹo.
Cô cố gắng ngăn chặn mấy suy nghĩ đen tối trong đầu mình, nhưng đầu óc lại không chịu nghe theo sự khống chế, trước mặt bỗng hiện lên giấc mộng không lâu trước đây…
Sô pha, Trần Tứ, cô.
…Hình như trong mơ cũng chính là chiếc sô pha này, còn cô thì nằm ngay dưới vị trí Trần Tứ đang ngồi.
Có trí nhớ quá tốt cũng không phải là chuyện gì tốt, ví dụ như giờ phút này, giấc mơ kia lướt qua đầu cô như một thước phim.
Thậm chí còn có cả mồ hôi trên cằm và hõm cổ anh.
Trần Tứ thấy cô bất động một lúc lâu mới đưa mắt nhìn qua, sau đó từ từ ngả người ra sau, nhướng mày.
“Nghĩ gì đấy? Cổ đỏ thành thế này.”