Ngọc Hân vội vã chạy đến tập đoàn Vương thị khi nhận được cuộc điện thoại của thư kí của anh.
Phòng chủ tịch được mở ra, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn trước mắt làm Ngọc Hân chấn kinh.
Mọi thứ đổ bể, rối tung cả lên giống như nơi đây vừa xảy ra cuộc ẩu đả của 10 người vậy. Những mảnh vơ của bình hoa nằm lăn lốc dưới đất, tài liệu, sách vở quăng khắp nơi, cái bàn bị lật chỏng chơ.
Hàn Phong ngồi trong đống bừa bộn đó, tay chảy máu có lẽ vì bị mảnh vỡ thủy tinh làm bị thương. Anh ôm lấy đầu gục xuống.

- Hàn Phong! anh bị thương rồi, có chuyện gì cũng bình tĩnh chứ, để em băng bó cho anh!
- TRÁNH RA!!!! NÓ ĐÂU RỒI, TÔI PHẢI KÍM BẰNG ĐƯỢC, KHÔNG THỂ MẤT! NÓ KHÔNG THỂ MẤT!!
Phong vung tay quát lên, Ngọc Hân xém ngã nhưng cố giữ trạng thái bình thường, tiếp tục khuyên anh.
- Anh muốn tìm cái gì? Em sẽ tìm giúp, giờ thì nghe lời em xử lý vết thương đi! nó đang chảy máu rất nhiều.
- em làm sao tìm giúp! em về đi, không cần lo cho anh!
Hàn Phong lạnh nhạt nói rồi lom khom lục lọi mọi thứ trong phòng.
- Phong... nó là cái gì mà anh hành hạ bản thân như vậy, hả? Khi nhận được điện thoại của thư kí, em đã bỏ mọi công việc để chạy đến đây, bỏ cả buổi họp quan trọng đang diễn ra, em vì anh, lo cho anh mà không quan tâm đến mình, không quan tâm cấp dưới nói mình không tôn trọng họ để đến đây. Vậy mà giờ anh tuyệt tình đuổi em, còn nói không cần em lo. Anh thật đáng ghét đó Vương Hàn Phong!

Ngọc Hân nói trong nước mắt, cô đau đớn nhìn anh, đến bao giờ anh mới hiểu tình cảm của cô. Phong khựng người nhìn cô khóc anh bắt đầu áy náy, biết rằng lúc nãy mình có hơi quá đáng nhưng anh thật sự không kìm chế được cảm xúc của mình, sợi dây chuyền và chiếc nhẫn đột nhiên biến mất.
Anh đã lục tung mọi thứ cũng không thể tìm được. Nó rất quan trọng với anh, là vật suy nhất mà Tuyết Đan để lại nên khi không tìm thấy đầu óc anh rất căng thẳng.
- anh xin lỗi! Sợi dây chuyền mất rồi, cô ấy đã rời bỏ anh bây giờ đến nó cũng không còn. đó là vật duy nhất Tuyết Đan để lại

- thôi được rồi! Em hứa sẽ cùng anh tìm nhưng nghe lời em băng bó vết thương, nó sẽ nhiễm trùng đó
Cô hụt hẫng, nén lại nỗi đau đang dâng trào trong tim nói. Vị trí của người con gái đó trong lòng anh lớn đến thế sao?

Dưới cổng tòa nhà cao tầng đó, Tuyết Đan loay hoay không biết làm thế nào, hồi sáng này cô mở túi xách mới phát hiện sợi dây chuyền từng là của mình nằm trong đó, nhớ lại hôm lén vào phòng làm việc của anh, lúc vội vã trốn Ngọc Hân có lẽ nó rơi vào.

Cô lo lắng, không biết nên làm thế nào trả lại chỗ cũ. nhìn người người đi ra đi vào tấp nập càng làm cô rung hơn.
Đan lúc này nhìn không khác gì tên trộm lén lút.

- cô cần giúp gì ạ?_ nhân viên tiếp tân gật đầu chào lịch sự. Tuyết Đan ngập ngà ngập ngừng giây lát rồi lên tiếng.
- nhờ chị đưa cái này cho chủ tịch.
- hả? Vậy xin cô cho biết danh tính!
Dù hơi bất ngờ nhưng nhân viên lễ tân vẫn lịch sự hỏi lại. Mắt Tuyết xuất hiện tia phức tạp.
Cô suy nghĩ giây lát rồi trả lời.
- không cần đâu chị. Chỉ cần đưa lại là được rồi. Em đi trước, cám ơn chị nha.

Đan nói nhanh rồi vội vã rời đi.
Cô nhận được điện thoại của Eric, cô nghe đầu dây bên có tiếng ồn ào, cải cỏ.
Một câu cỏn con "anh bị xe tông" làm tim cô muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vội vội vàng vàng bắt taxi đến "hiện trường".

cô nhân viên lúc nãy nói sự việc lại cho thư kí. Cô đứng trước cửa phòng mà không dám vào, lần đầu tiên cô thấy chủ tịch lạnh lùng của mình nổi điên như vậy, cô thấy tình hình không ổn nên vội vàng gọi điện cho Ngọc Hân vì biết cô rất thân với Phong.
Giờ không biết bên trong như thế nào rồi, cô nuốt nước bọt rồi gõ cửa.
- chủ tịch, có người... gửi cái này cho anh!

Cô thư kí đứng khép nép, Hàn Phong nhìn thấy sợi dây thì mặt biến sắc, vội hỏi:
- ai đưa nó cho cô?
- dạ... dạ... một cô gái lạ, cô ấy chỉ bảo là gửi lại cho chủ tịch rồi vội vàng rời đi!_ Cô hít sâu để tiếp thêm dũng khí cho mình.
Ngọc Hân nheo mắt nhìn sợi dây.
Hàn Phong im lặng, đầu óc bắt đầu hoạt Động hết tốc lực.
Hôm đó rõ ràng anh đã nắm tay ai đó, cảm giác rất thật không giống mơ chút nào, cả giọng nói của Tuyết Đan cũng vậy. Hơn nữa, ai đã khoát áo cho anh, không thể là Ngọc Hân.
Còn sợi dây tại sao lại ở trong tay cô gái lạ đó. Mọi chuyện đều khiến anh phải suy nghĩ và nghi ngờ.
Phong không nói không rằng chộp lấy sợi dây chạy vụt xuống lầu.
- cô gái đó đâu???
Anh gấp gáp hỏi cô nhân viên.
- tôi hỏi cô gái đưa sợi dây chuyền này đâu hả?
- dạ... dạ...cô ấy vừa đi.
Phong tức giận đập bàn làm cô hoảng sợ, Ngọc Han lo lắng lên tiếng
- Hàn Phong! anh sao vậy?
Phong không trả lời chạy nhanh ra cửa và hỏi người bảo vệ gác cổng.
- cô gái mới ra hả, hình như vừa lên chiếc taxi đó.
Vừa nghe xong anh leo lên xe và rồ ga đi, mong sao đuổi kịp. Ngọc Hân không kịp thấy gì vì anh phản ứng quá nhanh.
Sau một lúc trấn tĩnh, cô cũng lái xe đuổi theo anh.

Eric mặt mày nhăn nhó, đứng im một chỗ mà nghe hai người phụ nữ trung niên lải nhải, la hét.
Anh không ngờ phụ nữ lại đáng sợ như vậy, anh muốn xin lỗi cũng không có chỗ để chen lời vào.
Những giọt "mưa xuân" từ hai "cái động" cứ thay phiên nhau phun ra ào ạt. Eric toát mồ hôi lạnh, anh đâu có cố ý, chỉ là va chạm nhẹ thôi mà họ cứ làm to chuyện.
- Eric! Anh có sao không?
Tuyết Đan đến nơi thì thở hồng hộc hỏi, xoay người anh xem xét.
- anh không sao, chỉ là va chạm nhẹ. Nhưng mà họ!_ Eric đáng thương chỉ vào họ.
- xin lỗi hai cô, bạn cháu từ nước ngoài về không rành đường xá mong cô thông cảm bỏ qua.

Đan lên tiếng cúi đầu thành khẩn.
Dường như nghe hai chữ "nước ngoài" họ có biến đổi sau đó càng hưng phấn chửi tiếp.
- nói xin lỗi là được sao, tôi không biết có bị chấn thương sọ não hay không nữa. toàn thân muốn rụng rời đây nè, ỉ chạy xe lớn rồi tông xe con hả, đừng nghĩ người nước ngoài về rồi muốn làm gì làm nhe.
- đúng vậy! Cậu đi đường mà không cẩn thận, tay chân tôi hình như bị gãy rồi nè, ôi trời ơi đau quá! sao số tôi xui dữ không biết, tay chân tôi mà có gì nằm một chỗ, ai chăm sóc cho gia đình con cái tôi.
- các người đừng tưởng nói xin lỗi là xong, tôi rất rộng lượng nhưng thái độ của cậu này thì không thể chấp nhận được. Đầu tôi mà có ảnh hưởng gì tôi sẽ không để yên đâu. Cậu tính giết người hay sao chứ?
- Thanh niên bây giờ thật đáng sợ mà. Vô phép, vô học, đụng người khác cũng không xin lỗi.

Mặt anh méo xệch, họ có cho anh nói câu nào đâu.
Hai người phụ nữa làm ầm lên, người ta nói "hai người đàn bà và con vịt làm nên cái chợ" quả là không sai mà.
Tuyết Đan nghe một hồi là đủ biết họ muốn ăn vạ, khẽ mỉm cười khó hiểu.

MyVip.Wap.Mu | 2015-07-07 17:42:23

- theo như nãy giờ cháu thấy thì bạn cháu không có bất cứ hành vi hay thái độ vô lễ hay quá khích nào mà hoàn thoàn ngược lại, hơn nưa đây là ngã rẽ dễ gây va chạm là chuyện bình thường, thật sự tai nạn cũng không nghiêm trọng, thoạt nhìn hai người không hề bị thương tích gì nghiêm trọng, và đặc biệt hai người không hề đội mũ bảo hiểm, đang chạy ngược chiều việc này đã vi phạm pháp luật nên lẽ ra bọn cháu không phải chịu trách nhiệm gì cả. Việc các cô nói là bị thương như chấn thương sọ não gãy tay chân hay có chỗ nghiêm trọng nào khác xin mời đến bệnh viện kiểm tra kĩ càng, nếu có giấy tờ chứng minh cháu sẽ chịu một phần trách nhiệm còn nếu dùng miệng để nói thì xin lỗi điều đó không có cơ sở. Bạn cháu rất im lặng từ lúc nãy đến giờ vì thế cháu có thể kể kiện hai người về tội phỉ bán, nếu bạn cháu sai pháp luật sẽ xử lý theo đúng quy định vì thế các cô không có quyền nhục mạ người khác...
- trời ơi coi nó sai mà nó còn buộc tội người đúng kìa.
- nè cô kia, miệng còn hôi sữa mà dạy đời ai hả?

Một người nhào lên trước ra vẻ chợ búa quát Tuyết Đan.
Eric đẩy cô ra sau mình sợ người kia manh Động.
Cô vẫn khoanh tay bình thản mở miệng nói tiếp.
- bà có nhìn thấy camera ở góc kia không nó sẽ chứng minh và tường thuật toàn bộ sự việc, nếu bà Động tay Động chân tôi sẽ kiện thêm tội cố ý gây thương tích cho người khác, Sở cảnh sát cũng không xa đâu, bây giờ tôi rảnh có thể đi ngay. Nhưng tôi chắc hai người sẽ tốn một khoảng không nhỏ cho việc không đội mũ bảo hiểm và chạy ngược chiều. Cộng thêm hai tội danh tôi chuẩn bị kiện bà thì có lẽ hơi rắc rối. Tôi sẽ liên hệ với luật sư ngay.

Hai người kia có phần hoảng loạn, Đan nhếch mép Chờ đợi. Họ nhìn nhau vài giây rồi hầm hầm dựng xe lên nói
- lần này bà đây bỏ qua! hừ.
- tôi có nói là bỏ qua sao hai tội phỉ bán và cố ý gây thương tích thì sao?

Đan không chịu nhường lên tiếng nói, mặt họ xám ngoét, Eric vừa tức cười vừa tội nghiệp nên can ngăn.
- bỏ đi Selena, họ cũng sợ rồi.
- hừ! đi đi!
- anh đó toàn gây rắc rối, thật là là hết nói!
Cô sửng cồ lên quát.
- anh đâu có biết là giao thông ở Việt Nam khó khăn vậy đâu. Anh xin lỗi, anh sẽ cảm ơn em bằng cái khác mà, nha!_ Eric bày vẽ mặt hối lỗi và ánh mắt thành khẩn nói, lắc lắc tay cô.
- em làm luật sư là tuyệt lắm luôn đó, em là thần tượng của anh, cái đó chỉ là bộ cảm biến ánh sáng mặt trời mà em nói là cammera vậy mà họ sợ cong chân luôn. Selena à anh yêu em là đúng mà!

Eric chuyển sang chiến thuật nịnh nọt, tâng bốc cô lên tận mây xanh.
- im mồm đi! phiền chết đi được, em không giận nữa.
Mặt Eric hớn hở hẳn.

- TIỂU ĐAN!!!!

Chợt có ai gọi lớn tên cô, chưa kịp nhìn thấy gì, cô đã bị khóa chặt trong vòng tay ai đó, chặt đến mức không thở nổi.
- đúng thật là em rồi, Tiểu Đan!

Eric và Ngọc Hân đứng ngoài mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.
Là cô gái đó Ngọc Hân đã nhớ ra vì sao lại thấy cô quen quen, cô và người trong ảnh điện thoại Hàn Phong là một.
Đan thấy Hàn Phong thì giật mình hoảng hốt, hốc mắt đỏ heo lên. Cô hít sâu rồi cất tiếng.
- xin lỗi anh nhầm người rồi!
- selena em quen người này hả?
- không! chưa từng gặp, chắc nhìn nhầm thôi, mình đi anh!

Đan nói rồi nắm tay Eric bước đi, cô mở cửa xe.
- Tiểu Đan, anh không nhìn nhầm, là em. Đừng đi mà Tiểu Đan anh nhớ em!

Phong nắm tay cô kéo lại. Đan nhìn thẳng vào anh trả lời
- tôi nghĩ mình chỉ giống với người anh tìm thôi, bạn gái anh đang đợi anh kìa tạm biệt.
- không!
- Hàn Phong!
Ngọc Hân níu tay anh lại, Đan cùng Eric lên xe chạy mất.
- buông ra!_ Anh quay lại gắt.
- chắc là anh nhầm thôi, người giống người là chuyện bình thường. Cô ấy đã nói là không quen anh.
- im đi, chính là cô ấy. Em về công ty mình đi, anh muốn một mình.
- anh... Thôi được rồi, anh bình tâm suy nghĩ đi. Đừng vì bốc đồng mà làm phiền người khác. Chàng trai bên cạnh cô ấy chắc hẳn là bạn trai... của cô.
- hừ! anh đã nói là muốn yên tĩnh mà.
- được.
Ngọc Hân lặng lẽ vào xe, nước mắt trào ra nơi khóe mi, chóp mũi bỏng rát, quay xe lại và chạy đi.

MyVip.Wap.Mu | 2015-07-07 17:42:13

Suốt dọc đường Tuyết Đan luôn trầm mặc, không nói câu nào như người mất hồn. Eric thắng xe vào lề nhìn cô một lúc.
- sao anh dừng xe vậy?
Tuyết Đan lên tiếng hỏi, anh thở dài ngao ngán.
- anh dừng đã 5 phút rồi em mới phát hiện. Anh nói, em bị sao vậy hả, từ nãy giờ lạ lắm.
- không có gì!
Cô cụp mi trả lời, Eric vịn lấy vai Đan hỏi rõ ràng từng tiếng:
- em quen người đó!, chẳng những vậy mà mối quan hệ rất đặc biệt!
Đan im lặng một chút, tay nắm chặt, căng thẳng. Mọi cử chỉ của cô đều lọt vào tầm mắt của anh. Sau đó Tuyết Đan chậm rãi trả lời:
- anh ấy là người em đã nợ tình cảm rất nhiều, là người con trai em yêu hơn cả bản thân, ngày ngày đều nhớ đến không ngủ được.

Eric hơi sững người, dù anh cũng loáng thoáng đoán được vấn đề, đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng sao trái tim vẫn đau thế này.
- có phải em nên cho anh biết một số việc không?
- em...
Và Đan kể, cho anh biết mọi chuyện họ đã trải qua, rồi vì sao cô lại ở Mỹ, vì sao có cái tên Selena, vì sao không thừa nhận với Hàn Phong.
Cuối cùng thì anh cũng đã hiểu lí do cô không chấp nhận mình, anh luôn nhìn thấy bóng hình ai đó mà Đan cất giữ trong lòng, là chàng trai đó.
Anh biết mình thua cuộc từ lâu nhưng sao vẫn khó chấp nhận như vậy.
- trong lòng em anh và anh ta có vị trí như thế nào?
- nếu không có anh em không thể vui vẻ, nếu không có anh ấy em không hề thấy hạnh phúc.
- haizzz anh cũng hơi quan trọng đó chứ. em nói em nợ tình cảm của cậu ta chẳng lẽ không nợ anh sao?
- em xin lỗi!
Cô cúi mặt, cô chỉ có thể xin lỗi. Eric là người đặc biệt đối với cô. Không có anh bên cạnh chắc hẳn cô sẽ không thể vượt qua mọi chuyện để sống tốt đến ngày hôm nay. Làm anh tổn thương Đan rất khó xử.
- với em anh là gì?
- hơn tình bạn một chút à không rất nhiều!
- là sao?
- là một người anh trai, người anh em rất thương yêu, như anh hai em vậy!
- anh hiểu rồi, Tuyết Đan! anh rất tốt bụng vì thế em có thể dựa lên vai anh mà khóc vì một người con trai khác. Anh không chấp đâu.

Đan xúc động nhìn anh, bao nhiêu cảm xúc dồn nén vơ òa, cô khóc, nước mắt thấm đượm trên vai áo anh. Eric nhẹ nhàng ôm cô, vỗ vỗ lưng an ủi.
Nghe tiếng cô nức nở anh thật đau lòng. Từ đầu anh đã biết cô gái này không hề mạnh mẽ và vui vẻ như vẻ bên ngoài.
Cô luôn làm cho người khác yên tâm về mình mà cố khoát lên người vỏ bọc kiên cường.
Điều đó làm anh càng muốn che chở bảo vệ cô.
Có lẽ anh nên chấp nhận vị trí hiện tại của mình trong lòng cô.

_____________________

Màn đêm lại buông xuống mang theo sự yên tĩnh. Nó lẳng lặng đến bên cạnh bầu bạn với kẻ cô đơn, nó cùng chia sẻ nỗi buồn với họ.
"anh nhớ em" câu nói như xé ruột gan của Tuyết Đan.
Anh nhớ cô, còn người kia, anh sẽ có lỗi với cô. Đan cảm nhận được tình yêu chân thật của Ngọc Hân. Là cô đã rời xa anh trước thì lấy tư cách gì muốn anh quay về.
hạnh phúc không dễ tìm, cô sẽ chúc phúc cho Hân và Phong.
"Mình phải rời khỏi đây?"

- a lô Tuấn Anh! Không có... ừ... em biết rồi... anh cẩn thận... em sẽ nói với Đan một tiếng.

Bảo An cúp điện thoại, bước lại cửa, Đan ngồi trên bậc thang nhìn lên trời.
An hắng giọng gọi:
- Tuấn Anh vừa gọi điện nói Hàn Phong đi đâu mất rồi đến giờ vẫn không về nhà, công ty cũng không có. Anh ấy đã đi kím một số nơi nhưng vẫn chưa tìm được. Mày...
- đã có cô gái đó bên cạnh mà. Anh ấy đâu phải con nít.
Tuyết Đan nheo mắt trả lời.
- mày nói Ngọc Hân sao? Tuấn Anh đã gọi cho cổ, cô ấy cũng không biết.
An ngưng vài giây rồi nói tiếp.
- Ngọc Hân là do mẹ Phong giới thiệu, cô ấy theo đuổi Hàn Phong 3 năm nay nhưng vẫn không chiếm được tình cảm của Phong. Anh ấy vẫn nhớ mày, vẫn nặng tình trong lòng. Mặc dù nhiều lần bị cự tuyệt nhưng Ngọc Hân vẫn không buông. Cho đến giờ họ vẫn chưa có gì cả. Không như mày nghĩ đâu.

Bảo An cắt nghĩa, nhỏ quan sát cô bạn thật lâu. An thật sự rất ngưỡng mộ tình cảm của Phong.
Đan im lặng.
- tao nghĩ mày nên đi tìm Phong, Tuấn Anh và Anh Kiệt đang rất lo lắng nhưng không thấy tung tích đâu cả. Hàn Phong đã uống rượu, họ sợ anh ấy xảy ra chuyện gì.
An thúc đẩy khi thấy cô suy nghĩ gì đó.
- uống rượu??_ Cô lặp lại.
- phải! mấy năm nay Hàn Phong có thói quen uống rượu và bị loét dạ dày nghiêm trọng vì ăn uống không điều độ. Có lần ngất xỉu trong công ti.
Bảo An vừa nói vừa quan sát biểu hiện của Đan, cô nhíu mày, mím môi khi nghe xong.
- nghe nói bệnh đó rất nghiêm trọng, nếu đau mà không kịp có thuốc sẽ rất nguy hiểm, giống như bệnh tim của mày vậy.
Hạnh San đứng cạnh cửa nghe hết sự việc, cô bước ra tiếp lời Bảo An, họ ý muốn đả kích Đan để cô đi tìm. Sắc mặt Tuyết Đan mỗi lúc mỗi khó coi. Rõ là đang bị dọa đến lo lắng.
- tao đi tìm!
Cô đứng lên dứt khoát, Hạnh San cười thầm nói tiếp.
- hai người kia đi từ chiều giờ vẫn không có kết quả làm sao mày tìm được.
- mặc kệ! tao sẽ tìm được.

Đan quả quyết rồi mặc vội áo khoát ngoài ra khỏi nhà.

Nhớ lại một chuyện, lúc Tuấn Anh và Anh Kiệt ghé nhà tụi nó, bất ngờ gặp Tuyết Đan, họ chấn động rất lâu, cứ tưởng mình gặp ma, lùi lại đằng sau trợn mắt nhìn cô như thấy quái vật. Miệng há to đến mức sắp rớt hàm.
Đến khi biết mọi việc vẫn không dám đến gần cô.

Trở lại với Tuyết Đan.
Cô đi khắp nơi, hết con đường này đến con đường khác, nơi anh tỏ tình với cô, công viên nước và những chỗ kỉ niệm của hai người nhưng vẫn không thấy đâu.
Tuyết Đan bị San dọa cho hoảng cả lên nên không ngừng nghỉ chạy mọi nơi.
Đến cuối cùng vẫn không gặp được Phong.
Cô ủ rũ, và chợt nhớ ra còn một nơi.
Vùng ngoại ô cách xa thành phố hoa lệ hiện đại, Tuyết Đan sau hai mươi phút đã có mặt tại đây, bước chân lên đồi, thảm cỏ xanh mềm mại chạm vào chân cô, sương xuống, mặt cỏ ẩm ướt, hơi lạnh phả vào đôi chân trắng noãn, cô kéo áo khoát lại, từng bước đến gần cây cổ thụ sừng sững trong bóng tối, không khí xung quanh im lìm làm cô hơi run. Anh và cô đã chôn điều ước của mình dưới gốc cây đó. Linh cảm cho cô biết rằng anh sẽ ở đây.
Quả thật dưới ánh sáng dìu dịu của ánh trăng, Đan thấy bóng một người ngồi, một chân co một chân thẳng. Bên cạnh là lăn lốc những lon bia.
- Hàn Phong!
Cô khẽ gọi.
Anh xoay người đứng dậy, bốn mắt chạm nhau, thời gian, mọi thứ đều như ngưng động, họ đứng tại chỗ, cách nhau 10 bước. Tuyết Đan lên tiếng trước, nghẹn ngào nói:
- đồ khùng này, có biết em lo cho anh lắm không hả? Em tìm anh khắp nơi, Tuấn Anh nói anh đang say, em thấy tai nạn giao thông, em sợ đó là anh, Hạnh San nói bệnh dạ dày của anh rất nghiêm trọng, em sợ anh sẽ gặp chuyện, vậy mà anh chạy đến đây uống rượu. Anh thật vô trách nhiệm. Anh mà xảy ra chuyện gì em sẽ hận anh cả đời.
- giờ anh không sao em sẽ yêu anh cả đời chứ?
- hức... hức... đồ khùng... hức đồ đáng ghét...
Tuyết Đan không kìm được òa khóc, Phong chạy đến ôm chặt cô vào lòng, hít mùi hương trên tóc Đan, anh thì thầm.
- đồ ngốc, ừ anh là kẻ đáng ghét, kẻ khùng yêu em nhất trên thế gian này.
Đan không trả lời vùi vào lòng ngực anh nấc từng tiếng, anh xiết chặt vòng tay hơn nữa để thể hiện bao yêu thương dồn nén bấy lâu nay.

Lát sau...

- nó mãi mãi là của em!

Phong chồm tới đeo sợi dây chuyền vào cổ Đan sau đó