Trực giác nói cho cô biết, khẳng định không hời hợt như Triệu Đông nói, điểm này từ thái độ của giáo sư Hoàng có thể nhìn ra được.

Cô càng nghĩ càng giận.

“Anh rõ ràng quen biết với bác Hoàng, lại không sớm nói, cỏ phải cố ý giả heo ăn hổ
hay không?”
“Tôi thật sự nhìn không ra, anh lại xẩu xa như vậy!”
“Hiện tại hài lòng rồi, Thôi Kiếm kia hận không thể ôm lấy đùi anh, ngay cả Thư Tình kia cũng có ý hồi tâm chuyển ý, uổng công hôm nay tôi làm người xấu!”
Triệu Đông kêu oan uổng: “Cô hiểu lầm rồi, trước kia tôi chỉ biết giáo sư Hoàng làm nghiên cứu và phát triển dược phẩm, nào biết ông ấy làm viện trưởng bệnh viện Thiên Châu?”
“Hơn nữa, lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau là mấy năm trước, tôi đã sớm quên mất chuyện này rồi.


Trong lòng Tô Phỉ tin tám phần, ngoài miệng lại không hài lòng: “Tôi thấy anh chính là cố ý, tôi mặc kệ, trong lòng tôi không cân bằng!”
Triệu Đông nhìn đồng hồ: “Vậy tôi mời cô ăn cơm tối bồi tội?”
Sao, lại ăn bún cay?’
Tô Phỉ vốn chỉ trêu chọc, cũng không cố ý mỉa mai, nhưng lại khiến người ta liên tường đến buổi trưa không vui.


Trong lúc nhất thời, bầu không khí có chút lúng túng.

Triệu Đông đổi đề tài: “Gần đây có siêu thị không? Chúng ta đi mua một ít thức ăn.


Lần này đến lượt Tô Phỉ kinh ngạc: “Anh muốn nấu cơm?”
Triệu Đông không giải thích, chờ Tô Phỉ dừng xe lại, anh bước nhanh vào siêu thị.

Tô Phỉ do dự một lát, lúc này mới đi theo.

Là viên ngọc quý trên tay Tô gia, siêu thị cô thường xuyên đi, nhưng mua đồ ăn vẫn là lần đầu tiên.

Lòng hiếu kỳ cùng cảm giác mới mẻ, khiến cho cô ma xui quỷ đi theo.

Triệu Đông đẩy giỏ hàng đi phía trước, Tô Phỉ tụt lại phía sau vài bước theo sau.


Sợ Triệu Đông hiểu lầm, cô vội vàng mở miệng: “Thanh minh trước, tôi cũng không
biết nấu cơm, phòng bếp trong nhà lại càng không dùng qua, anh đừng trông cậy vào tôi!”
Triệu Đông đương nhiên không trông cậy vào Tô nữ thần vì mình mà xuống phòng bếp, đơn giản hỏi khẩu vị của cô một chút.

Tô Phỉ không báo tên món ăn, chỉ thuận miệng nói mấy nguyên liệu nấu ăn.

Triệu Đông nghe xong thở phào nhẹ nhõm, khẩu vị của cô hơi thanh đạm, hương vị tươi ngon là được, không thích chua ngọt cùng cay, không xung đột với anh, không thể nói rõ người nào chấp nhận người nào.

Không bao lâu, một con cá, nửa cân thịt và một vài loại rau xanh đã được thu vào xe.

Tô Phỉ thỏa mãn lòng hiếu kỳ, lập tức cũng không đi dạo nữa, quen thuộc đi tới khu ăn vặt, không bao lâu liền chất đầy giỏ hàng.

Lúc tính tiền, Triệu Đông trợn tròn mắt.

Đơn này vậy mà dùng hơn 800 tệ, mua đồ ăn nhiều nhất là 50, còn lại tất cả đều là đồ ăn vặt nhập khẩu cùng các loại trái cây sấy
khô, chỉ riêng hộp sôcôla kia đã hơn 300.

Lần đầu tiên anh cảm nhận được chênh lệch thật lớn giữa mình và nữ thần, cứ như vậy một chiếc xe đồ ăn vặt, thế nhưng tiêu tốn nửa tháng lương, càng đừng nói đến mấy trăm ngàn mỹ phẩm.