Edit: Hà

Beta: Nguyệt Nguyệt

Đứng dưới võ quán đợt một lát, thấy đèn phòng Lục Nhĩ Nhã đã tắt, biết rằng cô đi ngủ rồi, Chu Hoài Dịch mới khởi động xe rời đi.

Vào giờ này không nhiều xe, bình thường đi mất một tiếng đồng hồ, hôm nay lại chỉ mất 40 phút.

Đến dưới công ty, anh cũng không xuống hầm đậu xe, mà tìm một chỗ trống trải ven đường, khóa xe rồi đi lên lầu.

Đoán chừng hội nghị đã kết thúc, anh cũng không vào phòng họp làm gì, đi thẳng về văn phòng.

Lư Chu Chu vẫn ở đây, Đàm Lâm với Tiểu Tề cũng chưa về.

Cô gái thấy anh, thoáng không được tự nhiên mà cúi đầu, bất an xoắn các ngón tay.

Đàm Lâm mở lời trước: “Về rồi à? Cô bé tiểu Lục kia thế nào rồi?”

Chu Hoài Dịch lắc đầu, không trả lời, tự rót một ly nước uống hai hớp rồi đặt xuống khay trà, ngồi xuống cạnh Đàm Lâm, thấy nóng lại cởi áo khoác ra khoác lên sôpha.

“Không phải chứ? Chia tay thật?”

Cảm thấy bạn thân hơi ồn ào, Chu Hoài Dịch nhíu mày: “Không có chuyện gì.” Sau đó nhìn sang cái đầu ủ rũ của Lư Chu Chu: “Cô bảo có chuyện cần nói với tôi, bây giờ có thể nói rồi đó.”

Có lẽ do giọng điệu anh quá lạnh nhạt, không còn ôn hòa nhẹ nhàng giống trước kia, cô bé thoáng giật mình ngước mắt nhìn, chỉ một chút thôi rồi lại lập tức dời mắt, ấp úng không nói được một câu hoàn chỉnh.

Chắc là biết anh muốn chất vấn cô chuyện hồi sáng, anh nghĩ vậy.

Có thể Đàm Lâm thấy anh nói chuyện như thế với một cô gái thì không hay lắm, lén lút đấm nhẹ lên lưng anh: “Nói chuyện đàng hoàng, đừng có làm như người ta thiếu cậu 800 ngàn vậy.”

Chu Hoài Dịch không lên tiếng, cũng không còn tâm trạng nhìn cô ta, dựa ra sau, ngấng đầu nhìn trần nhà.

Đợi khá lâu, Tiểu Tề trao đổi ánh mắt với Đàm Lâm, cùng phát hiện tâm trạng hiện tại của nghệ sĩ nhà mình rất tệ, cũng hiểu rõ tính tình anh, cho rằng giờ phút này không thể tùy tiện mở miệng, cùng nhau lựa chọn ngậm miệng lại.

Lư Chu Chu trộm nhìn vài lần, c ắn môi dưới, sốt ruột nuốt nước miếng, lúc này cẩn thận e dè mở miệng: “Tôi đã nghe thấy cuộc đối thoại của anh với cô Lục, thành thật xin lỗi, bởi vì tôi mà hai người hiểu lầm… Hôm nay sau khi qua đây, bệnh hạ đường huyết tái phát, sau khi ăn đồ rồi tiểu Ngư bảo tôi có thể vào nằm, tôi cũng không nghĩ nhiều liền… Xin lỗi ạ!”

Chu Hoài Dịnh không cử động, im lặng vài giây rồi hỏi: “Chuyện hồi sáng, cô giải thích thế nào?”

“Tôi…”

Lư Chu Chu mở miệng mấy lần, mắt cũng đảo vài vòng, cuối cùng không tìm ra được lời giải thích hợp lý, lại cúi đầu xuống, nói nhỏ: “Tôi thật sự xin lỗi.”

“Xin lỗi?” Chu Hoài Dịch lặp lại một cách không rõ ràng, ngồi thẳng dậy, mặt mày nghiêm túc: “Cô phải biết, tôi ghét nhất là diễn viên lục đục với nhau, cô thật sự cho rằng tôi không tìm được ai thích hợp nên mới không thèm kiêng dè?”

Câu này được nói một cách trắng trợn, mặt Lư Chu Chu hết trắng lại xanh, cắn môi một lúc lâu, mới nhẹ lắc đầu.

“Mở miệng!” Giọng nói hơi lớn, thấy hai cô gái cùng run lên, vai cũng co lại, Đàm Lâm lại nhìn anh trách cứ, bước ra giải hòa: “Tức giận không giải quyết được gì, cậu cứ giữ cái thái độ này, ai dám nói chuyện với cậu.”

Anh chán nản vuốt mặt, cảm thấy có Đàm Lâm với Tiểu Tề ở đây, chuyện này không thể nói xong, đứng lên lấy chìa khóa xe trong túi áo khóa, nói với Lư Chu Chu đang lúng túng:”Đi, đưa cô về.”

Không chờ cô ta phản ứng, Chu Hoài Dịch đã đi ra ngoài trước, ra tới cửa mới quay lại nhìn cô ta, cô ta lúc này mới vội đứng dậy chạy theo anh. Lại không dám đi quá gần, giữ khoảng cách hai ba bước chân.

Dù tức đến mức nào vẫn phải giữ vững phong thái bao năm nay. Mở cửa ghế sau, đợi cô ta ngồi vảo rồi, mới trở về ghế lái.

Chỗ này cách nhà cô ta cũng không xa, Chu Hoài Dịch không trì hoãn, xe vừa chạy đã nói: "Lư Tiêu Tiêu!"

Không gọi tên hiện tại của cô, cô gái co rúm cả người lại, hai mắt trợn lên, có thể thấy được để ý chuyện trước kia nhiều bao nhiêu. Quan sát phản ứng của đối phương bằng gương chiếu hậu, Chu Hoài Dịch lại thấy mình có hơi quá.

Sau khi thầm than, vẫn nghiêm mặt mở lời: “Tôi biết chuyện trước đây gây cho cô bao nhiêu tổn thương, tôi cũng biết rõ mấy người chúng ta không thể tránh khỏi quan hệ với sự kiện kia, chúng tôi mắc nợ cô, có thể giúp cái gì nhất định sẽ giúp, nhưng lần này là cô quá đáng.”

Thấy Lư Chu Chu cúi đầu không phản ứng, Chu Hoài Dịch bất đắc dĩ: “Đường Trạch hiện tại sống rất tốt, em dâu cũng là một cô bé tốt, đương nhiên cô cũng vậy… Cuối năm nay là sinh con rồi, ban đầu là cậu ta có lỗi với cô, thế nhưng xảy ra chuyện như vậy, ai cũng không ngờ tới, nếu như hối hận thì lúc đó cô nên để chúng tôi liên lạc với Đường Trạch, bây giờ đã không thể quay lại nữa rồi.”

Nghe xong lời này, Lư Chu Chu đã im lặng một lúc mới có phản ứng, hỏi anh: “Nói với tôi mấy lời này, là có ý gì?”

“Cô làm trò mập mờ với tôi cũng vô dụng, Đường Trạch cậu ta không thể cùng cô bắt đầu lại, nếu cậu ấy thật sự bỏ vợ con trở về bên cạnh cô, đàn ông như vậy, cô dám quen sao?”

“Anh cho rằng tôi làm những chuyện này, vì Đường Trạch?”

“Cô còn lời giải thích nào hay hơn à?” Hỏi ngược lại một câu, đối phương lại không nói, còn nghiêng đầu sang hướng khác, nhìn chằm chằm ngoài cửa xe, không biết đang suy nghĩ gì.

Sau vài chỗ quẹo, xe đã vững vàng đậu trước cửa tiểu khu, Chu Hoài Dịch tắt máy, tay vẫn đặt trên vô lăng, nhìn đồng hồ trên tay, tự cho là mình đã nói rõ mọi chuyện, không tính dừng lại lâu: “Đó là những gì tôi muốn nói, nếu cô còn muốn ở lại thì đừng gây chuyện nữa, càng đừng chọc vào Nhĩ Nhã, tôi không phải người công tư phân minh, có lần sau cô sẽ rơi vào kết cục như Phó đạo diễn!”

Nhìn gương chiếu hậu thấy người kia vẻ mặt hờ hững, biết là cô ta nghe không lọt tai, anh lại nói: “Cũng đừng phí tâm tư với tôi, Đường Trạch sẽ không vì chuyện này mà ghen đâu, càng không có khả năng quay lại, cô là hạt giống tốt, tranh thủ còn trẻ chăm chỉ đóng phim, trước hết có một sự nghiệp ổn định, muốn người đàn ông như nào mà không được? Còn nữa...”

Muốn nói thêm vài câu lại bị Lư Chu Chu ngắt lời.

“Chu Hoài Dịch...” Cô ta gọi anh như vậy, cách gọi này, trước đây chưa từng gọi, bình thường cô ta gọi anh là đạo diễn Chu hoặc ngài Chu, cho tới lần mở miệng này, Chu Hoài Dịch lập tức im lặng, có hơi ngạc nhiên nhìn kính chiếu hậu.

“Tôi làm những việc này, không phải vì Đường Trạch mà vì...” Dừng một chút, vẻ mặt vốn không có biểu hiện gì giờ lại có sự ngượng ngùng: “Bởi vì tôi thích anh, tôi muốn hẹn hò với anh!”

Chu Hoài Dịch chấn động, hoặc nói, có hơi bất ngờ nhưng cũng không kéo dài quá lâu, lập tức nghĩ đối sách, ngón tay tiếng được tiếng mất gõ lên vô lăng: “Vẫn là câu nói cũ, nếu như tôi bỏ Nhĩ Nhã, quen với cô, người đàn ông như vậy, cô dám quen sao?”

“Tôi dám!”

“...”

“Tôi thích anh, ba năm trước, tôi gặp chuyện, ba mẹ tôi bị bệnh, thậm chí lúc nhà bị người ta đòi nợ đều là anh hỗ trợ, khi đó tôi liền thấy anh là một người đàn ông đáng để dựa vào, nhưng là tôi không dám nghĩ tới, vậy mà đêm đó Đường Trạch về nước, lúc tôi một mình đau khổ, là anh gọi điện tới an ủi tôi... Tôi cho rằng, anh đối với tôi cũng không phải không có tình cảm gì, cho nên mới... Anh cuối cùng lại chọn Lục Nhĩ Nhã, anh xem tôi là gì đây?” Trong lúc nói chuyện giọng nói ngọt ngào đã lẫn thêm sự nức nở.

Câu chữ sắp xếp hơi loạn, nhưng cũng không quá khó hiểu, Chu Hoài Dịch tổng kết sơ sơ, biết rằng chuyện này phải nói rõ một lần, càng để lâu càng phiền phức.

Thấy Lư Chu Chu trộm lau nước mắt, anh lại chải chuốt lại những câu nói cứng nhắc, để những câu nói kia không gây tổn thương quá sâu sắc.

“Gíup cô, vì cảm thấy hổ thẹn, đêm đó gọi cho cô, bởi vì anh của cô đã gọi trước cho tôi, nói cô trốn trong phòng không chịu ra, mong tôi có thể an ủi cô chút ít... Để cô có những cảm giác đó, thật sự xin lỗi, Lục Nhĩ Nhã là cô gái tôi mong đợi mười năm, giữa hai người tôi không thể lựa chọn gì cả, từ đầu đến cuối tôi chỉ yêu mỗi cô ấy!”

Nhắc đến Lục Nhĩ Nhã, lòng anh lại mềm nhũn, nhớ đến trận cãi vã đêm nay lại thấy đau đầu, cuối cùng tạo thành nụ cười bất đắc dĩ trên môi, lắc đầu một cái, nói tiếp: “Vẫn là câu nói đó, cô là một cô gái tốt, người hợp với cô rồi sẽ xuất hiện thôi, người đó không phải Đường Trạch cũng không phải là tôi.”

Lư Chu Chu nghe xong mím môi, nước mặt lại ứa ra, nhanh chóng lấy tay áo chùi đi: “Chuyện trước kia, không phải trách nhiệm của một mình anh, đến cuối cùng toàn là anh ở đây giúp tôi xử lý mọi chuyện, sao lại vậy chứ?”

“Chuyện đó à... Bởi vì, hẳn là do tôi là người gọi cho cô, tôi cảm thấy bản thân mình phải chịu nhiều trách nhiệm hơn.”

“Bởi vì chuyện này?” Lư Chu Chu không dám tin, trợn lớn đôi mắt xinh đẹp nhìn anh.

Chu Hoài Dịch đáp một cách thẳng thắn: “Là vì chuyện này.”

Mất một lúc để phân tích lời nói của anh trong đầu, xác định được không có một kẽ hở, Lư Chu Chu mới chán nản lắc đầu, mở cửa xe không nói lấy mội lời, chạy vào tiểu khu như chạy trốn.

Trước đây cô ta chỉ xem anh như một người anh trai săn sóc, tính tình không khó chịu chút nào, cứ như một người già vậy. Lúc thấy anh tức giận, cô ta hận anh không biết để ý tâm tình người khác nói từng câu từng chữ không chút lưu tình, đưa người ta vào hoàn cảnh không có đường lui, không cho cô ta một chút hy vọng nào cả.

Là, là một người đàn ông tốt có nguyên tắc!

Nhưng tất cả những thứ này đều là vì Lục Nhĩ Nhã, người khác lúng túng hay không, anh vốn không hề quan tâm!

Không biết sao, nước mắt lại không kìm được mà rơi xuống, buổi tối muộn, không có người không cần phải sợ người khác nhìn thấy, cô ta cũng không có tâm trạng để ý.

Chạy thẳng một đường lên lầu, luống cuống tay chân tìm chìa khóa mở cửa, cô ta chưa tìm được đúng chìa khóa, cửa đã được người ở bên trong mở ra.

Anh trai bưng bát mì đứng đó, vừa thấy cô ta khóc như con mèo nhỏ đã vội đặt tô mì lên tủ giày, đưa giấy ăn cho cô lau mặt.

Lư Chu Chu mặc kệ câu hỏi của anh ta, hỏi thẳng anh: “Cái đêm Đường Trạch từ Mĩ về, là anh gọi điện cho Chu Hoài Dịch?"

Anh của cô ta trước hết là sững sờ, tiếp đó là không thoải mái, xoay lưng rời đi, không chịu nói.

Lư Chu Chu tức giận, cầm lấy cánh tay rắn chắc của anh ta, cũng không biết dùng bao nhiêu lực, anh của cô ta miễn cưỡng bị cô ta kéo lại, cô ta lại hỏi: “Rốt cuộc là có đúng vậy không?”

Ánh mắt người đàn ông trung niên né tránh vài lần, rồi vẫn gật đầu một cái: “Anh biết em thích người ta, nên mới tính... Ôi trời, ôi, nào nào, em gái đừng có đi, có chuyện gì sao, em không chịu nói với anh, này em?”

Đóng cửa phòng lại, không để ý đến tiếng gõ cửa ngoài kia, ngồi trên sàn nhà trơn nhẵn, cô ta không kìm được bụm mặt khóc lớn.

Ngốc quá đi, cô ta xem cuộc điện thoại ấy như một tín hiệu rằng anh có ý với cô ta, giờ nhìn lại thì ra là thế.

Anh nói rằng: “Giữa hai người tôi không thể lựa chọn gì cả, từ đầu đến cuối tôi chỉ yêu mỗi cô ấy!”

Ngu quá đi mà, cô ta còn đần độn ôm hy vọng mỏng manh, đợi anh nhiều năm như vậy, còn không biết điều mà đi gây chuyện với người trong lòng anh!

Cực kì buồn cười! Đáng thương mà đáng cười!