Editor: Nghiên

Beta: Nguyệt Nguyệt

Khi về đến nhà ở Bắc Kinh, đã là rạng sáng.

Hai người ở trên máy bay một thời gian dài, bây giờ không còn chút tinh thần nào, Chu Hoài Dịch còn phải giải quyết chỗ trống của diễn viên diễn vai Tưởng này, khi về đến nhà liền đi đến thư phòng.

Lục Nhĩ Nhã nằm ở phòng khách một lát, lại nhìn cánh cửa thư phòng đang đóng chặt trên lầu, vô lực lắc đầu, sau đó đảo quanh một vòng, rồi nằm trên ghế sô pha.

Cô lười lấy điều khiển từ xa để mở TV, thò cánh tay lấy túi xách nhỏ, lấy di động ra, chuẩn bị đăng Weibo.

Mở Weibo ra, không để ý đến tin nhắn hay bình luận gì đó, trực tiếp ấn vào thêm bài viết, đăng mấy tấm ảnh chụp cùng với các cậu nhóc lên, lại viết thêm một câu “Thân ái, sinh nhật 18 tuổi vui vẻ!” Sau đó liền đăng lên.

Thời buổi này, người trẻ tuổi thức đêm đều là một hiện tượng bình thường, vừa mới đăng lên vài phút, đã có rất nhiều fans chạy đến bình luận và khen ngợi.

“Ha ha, em trai vẫn đẹp trai như trước, sinh nhật vui vẻ!”

“Vì sao không có Chu nam thần? Không vui……”

“Bạn bè của em trai đều là cực phẩm. 【 ch ảy nước miếng 】【 ch ảy nước miếng 】”

“Tôi thích nhất anh trai nhỏ bên phải, tà mị không mất nho nhã, mẹ nó, đây chính là một nửa còn lại trong tưởng tượng của tôi!”

“Vân vân, mọi người không phát hiện anh trai nhỏ thứ hai bên trái rất quen mắt hay sao?”

“Lục Nhĩ Nhã đã chạy từ lễ chiếu đầu đến đây sao, tình cảm chị em thật thắm thiết. 【doge】”

“Em trai thứ hai bên trái hình như rất giống Chu nam thần…… Thiếu chút nữa tôi đã nhìn nhầm rồi……”

Thứ hai bên trái?

Giống Chu Hoài Dịch?!

Lục Nhĩ Nhã nhấn vào ảnh chụp, nhìn lại thật cẩn thận, sau đó lại so sánh cậu nhóc với Chu ảnh đế nhà mình một phen, thật sự có chút giống.

Chẳng trách hôm nay lại thấy cậu nhóc kia rất quen mắt, thì ra là lớn lên giống Chu Hoài Dịch……

Lớn lên giống…… Chu Hoài Dịch?!

Học viện điện ảnh XX, học đạo diễn, sinh viên năm nhất…… Mấy từ ngữ mấu chốt này ngay lập tức nhảy ra trong đầu cô.

Ông trời! Không thể trùng hợp như vậy chứ?

Lục Nhĩ Nhã nhanh chóng ngồi dậy, luống cuống tay chân lấy phong thư không có tên trong túi xách ra, cũng bất chấp cái gọi là riêng tư, vội vàng mở ra, lấy trang giấy bên trong ra.

Chữ viết của cậu nhóc kia rất tinh tế, chữ giống như người, nhìn qua khiến cho người ta cảm thấy thư thái.

Nhưng hiện tại tuyệt đối không phải thời điểm tốt để thưởng thức chữ viết, Lục Nhĩ Nhã đọc nhanh như gió quét xuống dưới, khi nhìn thấy xưng hô “Anh hai” kia, dường như muốn điên. Hơn nữa cuối thư còn viết một cái tên xinh đẹp —— Chu Minh Dịch!

Trời muốn diệt cô!

Cùng đứa nhỏ trong nhà trải qua sinh nhật 18 tuổi cũng gặp phải cậu nhóc này sao?

Còn may là Chu Hoài Dịch không đi!

Không đúng không đúng, hiện tại phải nghĩ xem nên làm thế nào mới quan trọng!

Ôm đầu rối rắm một trận, vẫn nhanh chóng lấy di động ra, xóa bài đăng trên Weibo đi. Vừa rồi đã có mấy fan tag @ Chu Hoài Dịch, không biết anh có nhìn thấy hay không.

Ai ai, không đúng, dù ngày thường có rảnh rỗi anh ấy cũng sẽ không lướt Weibo, hôm nay bận rộn như vậy, càng không thể lên Weibo.

Cũng không biết khi anh ấy nhìn thấy mình chụp ảnh cùng cậu nhóc đó thì sẽ có phản ứng gì, việc liên quan đến người nhà họ Chu, anh tương đối mẫn cảm, vẫn không nên cho anh biết thì tốt hơn.

Vừa xóa Weibo, đã có fans chạy tới hỏi tình hình, Lục Nhĩ Nhã lại chọn mấy tấm ảnh mình chụp chung cùng Nhĩ Dương trong album, đăng bài một lần nữa, sợ các cô lại tiếp tục truy hỏi, liền thuận miệng lấy cớ: “Ha ha, lúc nãy đã quên hỏi xem các bạn học nhỏ có đồng ý lộ mặt hay không, vẫn nên đăng ảnh hai chị em chúng tôi là được rồi.”

Làm xong những việc này, cô vẫn cảm thấy không ổn, lại xóa bỏ những tấm ảnh chụp chung trong album, đem tờ giấy trả về phong thư, tay chân nhẹ nhàng cầm túi nhỏ trở về phòng.

Dù nói như thế nào thì đó cũng là tấm lòng của cậu nhóc, cứ ném đi thì thật sự không tốt lắm, liền tìm một cái rương nhỏ, để phong thư vào, cài mật mã, cẩn thận khóa lại, lúc này mặt mày mới giãn ra một chút.

Đặt chìa khóa vào ngăn kéo nhỏ trong tủ quần áo, bảo đảm vạn vô nhất thất, mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, vỗ vỗ tay, đứng dậy, thuận tay lấy váy ngủ bên trong tủ, định đi tắm sau đó ngủ một giấc.

Váy treo trên cánh tay, khép cửa tủ quần áo lại, đá giày qua một bên, mở dây buộc tóc, vừa xoa xoa tóc vừa quay sang chỗ khác, đã bị người đứng im lặng phía sau lưng làm giật mình.

Chột dạ nhìn cửa tủ quần áo đã khép lại, cắn c ắn môi dưới: "Anh đến khi nào?”

Chu Hoài Dịch tới gần hai bước, giúp cô chải lại đầu tóc có chút rối: “Làm gì chuyện trái với lương tâm nên sợ anh biết sao?”

“Không, không có, cả ngày nay em đều ở cùng anh, em làm gì anh còn không biết sao?”

Chu Hoài Dịch không tiếp tục đề tài này nữa, thối lui hai bước, nghiêm túc nói: “Đi tắm trước đi, chút nữa anh sẽ đến đây cùng em.”

“Không cần, em ở một mình không có vấn đề gì cả.”

Không để ý đến lời nói của cô, người đàn ông nhìn đồng hồ treo tường, trầm ngâm một lát, dường như đang thầm tính toán thời gian trong lòng: “Nửa tiếng nữa anh sẽ tới, em đừng tắm lâu quá.”

“…… Được.” Nói nhiều cũng chỉ lãng phí miệng lưỡi, có bao giờ Chu Hoài Dịch nghe theo sự sắp xếp của cô? Cô lắc lắc đầu đi ngang qua người anh, lập tức vào phòng tắm, đóng cửa, sau đó nhỏ giọng đề nghị: “Anh cứ làm việc trước đi.”

“Ừ.”

Thời tiết hôm nay rất nóng, bôn ba trên đường lâu như vậy, trên người đã ra mấy tầng mồ hôi, bận rộn một ngày, rất mệt, hiện tại có thể ngâm nước nóng, là việc không thể tốt hơn.

Tắm rửa một lần trên người, khi nằm vào bầu tắm có pha thêm tinh dầu, những mệt mỏi tích lũy trong người liền giảm xuống, Lục Nhĩ Nhã thỏa mãn thở dài một tiếng, đầu tựa vào mép bồn tắm, hai mắt nửa khép hưởng thụ sự thư giãn khó có được.

Thể xác và tinh thần đều được thả lỏng, trong đầu lại lộn xộn, gương mặt tươi cười điềm đạm của cậu nhóc kia cứ thỉnh thoảng lại hiện lên trong đầu cô, không vứt đi được.

Nụ cười kia thật sự quá sạch sẽ!

Tuy là lần đầu tiên gặp mặt, Lục Nhĩ Nhã vẫn có ấn tượng rất sâu với cậu ta, khi ở quán ăn, lúc cậu nhóc kia tươi cười chào hỏi cô, cô liền cảm thấy như vậy.

Lễ nghĩa chu toàn, cách nói năng thích đáng, khiêm tốn lễ nghĩa, thân sĩ phong độ……

Dùng những từ ngữ như vậy trên người một cậu nhóc mới thành niên, dường như trưởng thành quá mức. Nhưng trong sáu nam sinh hôm nay, cậu ta thật sự là người chói mắt nhất

Ngồi trong một góc, mang theo nụ cười nhạt nhìn người khác mồm năm miệng mười trò chuyện, thỉnh thoảng nói vào vài câu, nhưng khi nhắc tới Chu Hoài Dịch, con ngươi sâu sắc kia lại sáng long lanh.

Khi đó cô còn tưởng rằng cậu ta chỉ là một fan nhỏ trung thành, sao có thể nghĩ đến tầng quan hệ kia chứ?

Cậu nhóc đó thật sự rất giống Chu Hoài Dịch, dù là diện mạo, hay lời nói cử chỉ, đều cực kỳ giống anh, dù sao thì cũng có quan hệ huyết thống……

Lá thư kia cũng khiến người ta rất cảm động, không có nói muốn gặp mặt nói như vậy đề, cậu nhóc cẩn thận tránh đi những đề tài nặng nề, chỉ nói về những việc thú vị trong cuộc sống, còn nói rằng gần đây chính mình đã học được một kỹ năng mới…… Nghiễm nhiên là một cậu nhóc choai choai hy vọng nhận được lời khen từ anh trai của mình.

Thật sự chỉ là một cậu nhóc ngây thơ……

Thế nhưng lại là con trai của ông Chu và người phụ nữ kia, nếu muốn mối quan hệ này tự nhiên giống như những người anh em khác, sợ là không có hy vọng.

Thôi, đều là chuyện của người khác. Cô chỉ cần bảo đảm tâm tình của Chu ảnh đế  không bị ảnh hưởng là được.

Nước trở nên lạnh, nhớ tới Chu Hoài Dịch nói nửa tiếng, cô cũng không tiếc nuối sự thoải mái nhất thời, lưu loát đứng dậy, lại tắm rửa toàn thân một lần nữa, tròng váy ngủ lên, cầm khăn lau tóc rồi đi ra ngoài, anh đang dựa lên giường lớn màu hồng công chúa của cô làm việc.

Hình ảnh kia rất đối lập với nhau, Lục Nhĩ Nhã cảm thấy buồn cười, ném khăn lông lên giường, lấy di động của mình, nghĩ  rằng phải chụp cho Chu ảnh đế hai tấm ảnh đặc tả.

Mới lấy di động ra, lại nghe anh nói: “Lại đây.”

Bĩu môi, vẫn nghe lời cất di động đi, ngồi xuống bên cạnh anh: “Làm gì?”

Chu Hoài Dịch lấy máy tính ra khỏi đầu gối, duỗi tay lấy khăn lông trên mép giường, kéo cô về phía mình, cẩn thận lau khô mái tóc dài còn ướt của cô.

Lục Nhĩ Nhã không muốn chậm trễ công việc của anh, rụt về phía bên cạnh, kéo tay anh xuống: “Em tự làm được, anh cứ làm việc đi.”

Lúc này Chu Hoài Dịch không kiên trì, nhéo nhéo tay cô, lại buông ra, một lần nữa cầm máy tính lại: “Đi lấy máy sấy làm khô tóc, như vậy rất dễ bị cảm.”

“Được.” Ngoài miệng thì đáp như thế, nhưng lại không có hành động gì. Ngược lại cầm di động lên nhìn, khăn lông cũng không cần.

Nhíu mày, giọng điệu Chu Hoài Dịch ngữ mang theo ý cảnh cáo: “Lục Nhĩ Nhã!”

“Trả lời xong tin nhắn rồi đi ngay.”

Cô nhóc Thư Nguyên này đã tối như vậy nhưng vẫn đang ở phim trường chờ suất diễn, đã gửi vài tin nhắn oán giận cho cô, nếu không trả lời, cô gái kia nhất định sẽ gọi đến đây, đến lúc đó lại nói không dứt, sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh.

“Nhanh lên!”

“Được được được, anh đừng hối thúc em, em sẽ hoảng loạn.” Vừa mới nói xong, liền ứng nghiệm, cô đã đánh sai vài chữ, chỉ đành phải xóa rồi đánh lại.

Dường như Chu Hoài Dịch rất bất đắc dĩ, than nhẹ một tiếng, lại khẽ lắc đầu, cuối cùng không quản cô nữa, đem lực chú ý đặt trên máy tính.

Lần này Thư Nguyên không nói nhiều, có thể là do ban ngày đã nói không sai biệt lắm, lúc này câu được câu không mà chửi mắng hai câu, rồi không trả lời nữa.

Chắc là phải đi đóng phim rồi, Lục Nhĩ Nhã gửi thêm tin “Chú ý nghỉ ngơi”, sau đó cầm khăn lông lên, lại trở về phòng tắm. Lấy máy sấy sấy khô tóc, lại bôi thêm một lớp dưỡng da ban đêm, dọn dẹp lại phòng tắm, mới đóng cửa đi ra ngoài.

Rạng sáng hai giờ, thật sự có hơi buồn ngủ, ngày mai còn phải chụp ảnh tạo hình, nếu dưới mắt có quầng thâm thì thật sự không tốt chút nào.

Xốc chăn lên nằm xuống bên cạnh anh, duỗi cổ nhìn xem anh đang làm gì, xem không hiểu lắm, lại lùi về trong ổ chăn: “Em ngủ trước, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

Chu Hoài Dịch không trả lời, duỗi cánh tay dài ấn xuống chốt tắt đèn, trong nhà một mảnh đen nhánh, chỉ còn lại ánh sáng nhạt truyền ra từ màn hình máy tính, Lục Nhĩ Nhã trợn tròn mắt nhìn một lát, cảm thấy dùng máy tính như vậy thật sự rất hại mắt, mấp máy môi vài cái, lại sợ quấy rầy anh làm việc, cũng không nói nữa, mang bịt mắt lên, chuẩn bị ngủ.

Có thể là do khi ở trên máy bay đã ngủ rất nhiều, hiện tại cô lại không buồn ngủ chút nào, gỡ bịt mắt xuống, niết trong tay, nháy đôi mắt nhìn vào khoảng không.

Bên tai vẫn còn âm thanh gõ bàn phím của anh, mặc dù anh đã cố tình gõ nhẹ nhàng, nhưng trong phòng rất an tĩnh, tiếng động truyền vào tai rất rõ ràng.

“Làm ồn đến em sao?” Anh hỏi.

“Không có, em không ngủ được.”

Chu Hoài Dịch khẽ cười một tiếng, sờ sờ đầu tóc lộn xộn của cô: “Đã lớn như vậy, còn phải nghe kể chuyện xưa mới ngủ được sao?”

Lục Nhĩ Nhã cũng cười, xoay người đối mặt với anh: “Vậy Chu tiên sinh có kể cho em nghe không?”

Chu Hoài Dịch lưu hồ sơ lại, đóng máy tính, để nó trên tủ đầu giường, cởi mắt kính, theo thói quen xoa bóp giữa mày, sau đó kéo chăn qua, nằm vào, ôm cô vào ngực.

Toàn bộ động tác lưu loát liền mạch, Lục Nhĩ Nhã còn không kịp hỏi ông dã hoàn thành công việc hay chưa, đã cứ như vậy lấy tư thế mờ ám nằm trong ngực người ta, có chút thẹn thùng: “Như, như thế nào?”

Khẽ hôn vào trán cô, Chu ảnh đế nhàn nhạt nói: “Kể chuyện cho em nghe”

"A?"