Editor: Nghiên
Beta: Nguyệt Nguyệt
Đây đã là lần thứ tư Lục Nhĩ Nhã lên hot search, cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Nguyên nhân gây ra là cái Weibo kia của Lăng Phỉ, hơn nữa còn có đoạn văn không đứng đắn kia… Cảnh Minh và Diệp Bỉnh Văn đều không quan trọng, Chương Hân Dao đã có bạn trai mới nhất! PS: Võ lâm cao thủ - Lục Nhĩ Nhã.
Phía dưới chính là đoạn video cô đang đánh quyền, còn có đoạn cô biểu diễn cho các bạn nhỏ xem một màn tay không chặt ván gỗ. Giống như lời cô nói, người ngoài nghề chỉ biết xem náo nhiệt, căn bản không nhìn ra quyền vừa rồi của cô không đủ lực, một đám bạn bè trên mạng sôi nổi chạy đến Weibo của Lăng Phỉ Weibo vừa xem náo nhiệt vừa tán thưởng.
Không thể hiểu được, bản thân của Lục Nhĩ Nhã cũng tăng mười mấy vạn fans…
“Oa oa, Lục Nhĩ Nhã, thật ra cô là đàn ông có đúng không?”
“Tôi đệt, cô gái mạnh mẽ bưu hãn như vậy, không phục không được.”
“Xem đi, tôi đã nói cô ấy là Chương Hân Dao, anh Dịch của chúng ta làm sao lại chú ý một người không nổi tiếng trên mạng được?”
“Thật sự là như vậy, chị Nhĩ Nhã, làm chồng em đi! 【 mỉm cười 】【 mỉm cười 】”
“Không biết xấu hổ, rõ ràng là chồng của tôi! 【doge】”
“Đều không được tranh đoạt, cô ấy là của chị Phỉ!”
“…”
Hình như chuyện này đang phát triển theo một hướng rất kỳ lạ.
Lục Nhĩ Nhã nhìn bình luận của mọi người, có cảm giác bất lực, cô dựa vào giường nhỏ, động tác lướt xuống trên tay vẫn không ngừng lại.
Phim vẫn chưa quay xong, CP đã bắt đầu hỗn loạn, còn nói muốn Chu Hoài Dịch thu nhận Mạnh Duy Đình, ngẫm lại hình ảnh kia, Lục Nhĩ Nhã nhịn không được run hai cái.
Xem một hồi lâu, mới bò dậy, cầm lấy váy ngủ và khăn, đi vào phòng tắm.
Buổi chiều luyện tập ở võ quán rất lâu, trên người một thân mồ hôi, vô cùng khó chịu, định trở về sẽ tắm rửa ngay, lại nhìn thấy việc này nên quên mất chính sự.
Lại qua mấy ngày nữa, cảnh diễn của Chương Hân Dao sẽ kết thúc, bộ 《 Quãng đời còn lại 》 sẽ bắt đầu quay, chỉ còn có một tháng, cô vẫn chưa hiểu rõ kịch bản, sau khi tắm xong, cô cầm kịch bản ngồi ở phòng khách, thấp giọng đọc và ghép lời thoại, nghiêm túc nhớ từng từ trong lòng.
Trong bộ phim này, Chu Hoài Dịch không đảm nhận vai nam số 1, mà là diễn một vai ác, nam số 1 do Úc Hoài An diễn, ha người kia giống nhau đều là cấp bậc ảnh đế, ai diễn cũng đều như nhau.
Mạt Hà là nữ chính, nhưng cảnh tình cảm đều diễn với vai ác Tiêu Hàn, hai người là người yêu, Mạt Hà là cảnh sát, làm việc cùng với nam chính Giang Thành, Giang Thành phát hiện Tiêu Hàn có nhiều điểm đáng ngờ, tìm Mạt Hà nhờ trợ giúp, Mạt Hà chần chừ không dứt khoát, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý giúp anh ta, bắt giữ người đàn ông của mình về quy án.
Cốt truyện đại khái là như thế, nhưng trong mỗi một màn diễn đều kinh tâm động phách. Đặc biệt ở giữa còn xen kẽ mấy vụ án, đều đã được biên kịch suy nghĩ cặn kẽ, sửa chữa mấy lần mới hoàn thành, chỉ xem kịch bản cô đã cảm thấy rất hấp dẫn, sau khi phát sóng nhất định sẽ vô cùng nổi tiếng.
Lục Nhĩ Nhã đã xem qua danh sách diễn viên hoàn chỉnh, là hai ngày trước Chu Hoài Dịch đã cho cô xem, ngoại trừ cô, những người trên danh sách đều là những diễn viên gạo cội.
Lúc này Chu Hoài Dịch dùng cô, không biết có vì tình riêng hay không, xen lẫn với những người này, cô thật sự không tự tin, người nọ vẫn vân đạm phong kinh mà nói: “Không có gì ghê gớm, chỉ quay một bộ phim mà thôi.”
Chỉ quay một bộ phim mà thôi…
Tư lịch của cô nông cạn, hiển nhiên không phải chỉ quay một bộ phim đơn giản như vậy, nếu như không đạt được hiệu quả, sẽ huỷ hoại nhân vật Mạt Hà, lại luôn đối diễn với những diễn viên kinh nghiệm phong phú, cô làm sao yên tâm được?
Kỳ quái chính là, ngày đó khi Úc Hoài An đến tổ quay phim, cũng không hề có dị nghị gì với việc này, ngược lại còn mang theo ý cười ôn hòa, vỗ nhẹ bả vai cô: “Không thành vấn đề, lão Chu sẽ không nhìn lầm người.”
Dù vậy, cô vẫn vô cùng khẩn trương, rất sợ gây ra rắc rối, khiến Chu Hoài Dịch mất mặt… Dù sao thì lần này, là do anh mang cô vào đoàn phim.
Cậu nhóc không ở nhà, cũng không ai quan tâm cô có thức khuya hay không, bản thân cô lại không có quan niệm về thời gian, sau khi thuộc mấy lời thoại, lại nhìn thời gian phát hiện đã muộn, mới vội vàng thu don đồ vật rồi đi ngủ.
Trước khi trở về phòng, cô có thói quen nhìn thoáng qua phòng của Nhĩ Dương, sau khi mở đèn mới phát hiện bên trong không có một bóng người, lúc này mới than ngắn thở dài đi về phòng mình.
Cô lại lần nữa ý thức được trong nhà chỉ còn lại một mình cô, cũng không có tâm tư đi ngủ nữa, cô ngồi trên giường nhỏ, nhàm chán lướt Weibo. Trong lúc vô tình lại nhìn thấy bài đăng lúc trước của cô trên Weibo, nhìn hai người trên bức ảnh, tâm tình lại bắt đầu buồn bực, một hơi uất ức tích tụ ở ngực khiến người ta không thoải mái.
Trước đây Thư Nguyên đã nói: “Không phải Nhĩ Dương không rời khỏi cậu được, là do cậu quá ỷ lại vào nó.”
Lời nói đó không hề sai, hiện giờ tên nhóc kia mới đi không được một ngày, cô đã ném hồn lên chín tầng mây, lại xem vòng bạn bè của cậu, đều là ảnh chụp liên hoan cùng bạn mới, chỉ có cô một ngày không đăng trạng thái gì, trong lòng còn thấy trống trãi.
Thật vô dụng!
Thầm mắng chính mình một câu, nằm xuống bên cạnh, vẫn tiếp tục thở dài một hơi.
Muốn tìm Thư Nguyên tâm sự, nhưng cô nhóc kia có lẽ đã ngủ rồi, gọi vài lần cũng không có ai bắt máy. Lại tìm kiếm trong điện thoại một chút, cô liên hệ với rất ít người, hình như chỉ có Chu Hoài Dịch là có khả năng vẫn còn thức.
Hiện tại cũng không thể gọi điện được, đã gần hai giờ sáng rồi, nếu vẫn còn thức chắc là có chuyện quan trọng phải làm, nếu đã ngủ rồi, không phải đang làm phiền anh ấy nghỉ ngơi sao?
Mím môi, cô vẫn không nỡ rời khỏi giao diện kia, ném điện thoại qua một bên, nằm ngửa, nhìn đèn nhỏ trên trần nhà ngẩn ngơ, ánh đèn quá sáng, chỉ nhìn một chút cô đã phải chớp mắt mấy cái, lại nhìn về nơi khác, trước mắt đều là màu đen.
Tiếng chuông di động quen thuộc vang lên, chắc là Thư Nguyên trả lời điện thoại, cô không thèm nhìn, ý cười loang ra đáy mắt cầm di động lên: “Nguyên Nguyên!”
Người ở đầu dây bên kia dừng một chút, than nhẹ một tiếng: “Là tôi…”
Lục Nhĩ Nhã có chút ngốc, lấy điện thoại bên tai ra, nhìn thoáng qua tên hiển thị trên điện thoại… Đạo diễn Chu?!
Cô đột nhiên ngồi dậy khỏi giường, cách một cái điện thoại nhưng vẫn cảm thấy co quắp bất an: “Chu, đạo diễn Chu, muộn như vậy vẫn chưa ngủ sao?”
“Không phải em cũng chưa ngủ sao?”
“…”
Chu Hoài Dịch suy đoán: “Nhớ Nhĩ Dương sao?”
“Ừ.” Cảm thấy trên giường nhỏ có chút nóng, Lục Nhĩ Nhã đi chân trần xuống, mở cửa sổ ra, đứng ở bên cửa sổ, nhìn thành phố an tĩnh: “Chưa từng ở xa nhau như vậy, tôi không quen lắm.”
Cười khẽ ra tiếng, Chu Hoài Dịch nói: “Cậu ấy không phải là người duy nhất cần trưởng thành.”
Biết anh đang ám chỉ điều gì, Lục Nhĩ Nhã cũng không muốn biện giải cho mình, chuyển người một cái, dựa lưng vào cửa sổ: “Ngài nói rất đúng.”
“Đừng quá đau lòng, tôi sẽ lo lắng.”
Hai má Lục Nhĩ Nhã đỏ bừng vì câu nói này, cầm điện thoại nửa ngày không trả lời, thật lâu sau, mới nhỏ giọng mà “Ừ” một tiếng.
Sau đó cùng không nói về đề tài này nữa, Chu Hoài Dịch hỏi cô một ít chuyện về phim mới, cũng an ủi cô vài câu, như đang cố tình tránh đi đề tài liên quan đến Nhĩ Dương.
Không phải cái gì Lục Nhĩ Nhã cũng không đều hiểu, cô biết đối phương không muốn nhắc đến chuyện khiến cô đau lòng, tự nhiên cũng không ngốc đến mức tụ mình vòng trở về, tránh việc cuối cùng buồn quá lại khóc nấc lên.
Hình như Chu Hoài Dịch vẫn còn ở phim trường, nói được vài câu thì phải tiếp tục làm việc, phải tắt điện thoại, vẫn không quên nhắc cô đừng suy nghĩ lung tung, nghỉ ngơi cho tốt, Lục Nhĩ Nhã gật đầu đồng ý, đầu dây bên kia vẫn không tắt điện thoại, dường như muốn đợi cô tắt trước.
Lục Nhĩ Nhã mím môi, nghe thấy những tạp âm nhỏ truyền vào điện thoại, cùng với tiếng hít thở nhẹ nhàng chậm rãi của người đàn ông, tim đập nhanh hơn vài phần, cắn cắn môi, trái tim siết chặt, vẫn gọi một tiếng: “Anh Chu, cảm ơn anh!”
Không đợi đối phương có phản ứng, cô đã hoang mang rối loạn tắt điện thoại, nắm chặt di động đứng bên cửa sổ, mặt nóng đến lợi hại.
Khẩn trương cái gì chứ? Khi còn nhỏ cũng gọi như vậy mà không phải sao?
Gọi anh Chu, có gì không đúng đâu?
Nhưng mà… Sao lại ngại thế này?!
A a, thật khó chịu.
Cô che lại gương mặt đang cười ngây ngô, lại nhìn chằm chằm di động phát ngốc một lúc mới nhảy nhót trở về giường.
Có lẽ Thư Nguyên và Nhĩ Dương nói đúng, cô so với người khác có nhiều cơ hội hơn một chút, nếu xem anh như đối tượng kén vợ kén chồng, vậy sao lại không để anh ấy cho mình một cơ hội?
Không có gì phải sợ, cho dù anh ấy lợi hại thế nào thì cũng vẫn là anh Chu mà?
Lúc trước trong đầu cô đều là việc của Lục Nhĩ Dương, lúc này lại đều là Chu Hoài Dịch, đêm nay đã định trước là không thể nghỉ ngơi.
Bắt đầu từ khi nào?
Cô cũng không biết rõ, chỉ biết buổi sáng hôm nay khi anh nói “Tôi sẽ ở bên cạnh em”, cô cảm thấy trái tim mình sắp nhảy lệ cổ họng.
Cô không hề có kinh nghiệm yêu đương, nhưng cũng không trì độn đến thế, có thích hay không, trong lòng cô đã rõ ràng. Nếu không sao mỗi lần gặp nhau cô đều khẩn trương như thế?
Giống như Thư Nguyên nói, nếu không nỗ lực, chờ đến khi Chu Hoài Dịch có người khác, cô có kêu trời khóc đất cũng vô dụng. Hiện tại Nhĩ Dương không ở đây, cô cũng không có gì phải nhọc lòng, cô nên tính toán vì chính mình.
Chuyện tình cảm này, cô muốn khắc chế cũng không khắc chế được, ngoài miệng luôn phủ nhận, cũng chỉ là tự lừa dối chính mình, không, có lẽ là lừa dối người khác, người bên cạnh cô, vẫn luôn cố ý hoặc vô tình tạo cơ hội cho Chu Hoài Dịch và cô, nguyên nhân trong đó, đơn giản là do đã nhìn ra gì đó.
Nếu đã xa cách mười mấy năm nhưng hai người vẫn gặp lại nhau, bây giờ cô kéo anh về bên cạnh cô, thì có gì là không thể? Trước mắt, cô có suy nghĩ như vậy…
Sự quyết tâm này đã bị hủy ngay trong buổi sáng ngày hôm sau sau khi cô thức dậy.
Ngồi ở mép giường, cũng không rửa mặt, cô đang nghĩ lát nữa gặp anh thì phải làm sao bây giờ.
Nếu như anh lại hỏi chuyện tối hôm qua, cô nên trả lời như thế nào? Nếu không hỏi, vậy phải ở chung với anh như thế nào? Tiếp tục gọi là đạo diễn Chu hay nên gọi là anh Chu đây?
Phiền muộn xoa xoa một đầu tóc rối kêu r3n một tiếng, lại vỗ thật mạnh vào mặt mình, tắt điện thoại thì tắt điện thoại đi, còn lắm miệng nói thêm câu kia làm gì?
Lục Nhĩ Nhã, một ngày nào đó cô sẽ bị cái ngu ngốc của mình gi3t chết!
Rối rắm thì rối rắm, quay phim vẫn phải quay phim. Ngồi yên vài phút, cô vẫn cam chịu cầm đồ vật đi vào phòng tắm, qua hơn mười phút mới chuẩn bị xong, thay quần áo, vẫn không quên phải mang cháo cho anh. Bên ngoài trời mưa nhỏ, cô lại cầm một cái dù hoa, chậm rì rì đi xuống.
Nhìn thấy chiếc xe đang đậu ngoài cửa, có chút ngoài dự đoán, lại giống như đã đoán trước.
Điều chỉnh bản thân một chút, đi đến bên cạnh xe, cũng không cần người tiếp đón, tự mình kéo cửa ngồi vào xe, không có dũng khí nhìn anh, cầm chặt cây dù trong tay, hơi khẩn trương: “Đạo diễn Chu.”
Chu Hoài Dịch lấy dù trong tay cô, giống như lần trước trực tiếp ném về phía sau, khởi động xe, còn không quên trêu chọc cô: “Tối hôm qua cũng không gọi như vậy.”
Tối hôm qua…
Không thể không nhắc đến chuyện tối hôm qua sao?
Lục Nhĩ Nhã cúi đầu càng thấp, cả đêm xây dựng tâm lý cũng không có chút tác dụng nào: “Tối hôm qua là tối hôm qua, hiện tại là ban ngày…”
“Việc này còn phân ra ban ngày và buổi tối nữa sao?”
“Ừ, có chút khác nhau.” Cảm thấy không đủ, lại bổ sung: “Trong công việc, vẫn phải chú ý một chút, nếu không sẽ khiến người khác nghĩ nhiều.”
Chu Hoài Dịch lắc đầu, bên môi treo ý cười nhạt, cũng không nói gì nữa, vẫn cầm chắc tay lái, đem xe lái vững vàng vào đường lái.
Trong lòng Lục Nhĩ Nhã vô cùng lộn xộn, cũng không có tâm tư nói tiếp, tiếp tục cúi đầu giả làm đà điểu, khi đến nơi, mới đưa cái bình giữ ấm trong tay cho anh: “Cái này, nhân lúc còn nóng, anh nhớ ăn.” Sau đó liền mở cửa xuống xe, không hề có ý muốn đợi anh.
Anh cũng không thèm để ý, nhìn bóng dáng hoảng loạn của cô biến mất, mới đưa ánh mắt nhìn về phía bình giữ ấm có chút quen thuộc, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bên trong chắc là cháo trắng không có hương vị, vạn năm không đổi.
Có quan hệ gì đâu?
Ít nhất, cô đã không xưng hô kính cẩn với anh nữa…