Cả nhà họ lên máy bay, đến tận tờ mờ sáng mới quay trở về đến nhà của mẹ nuôi cô được.

Vừa chỉ đặt chân xuống sân bay - nơi vùng đất yêu thương thân thuộc liền hiện diện lên trên mặt của cô.
- Không ngờ một năm trôi qua nhanh như vậy!
Ba năm chung sống với tên phụ bạc đó cũng như mới ngày hôm qua vậy thì một năm ngắn ngủi sao có thể so sánh.

Ngày qua ngày lại nhanh như thế đấy!
Oe oe.
Tiếng khóc của hai đứa trẻ đã ngăn cản bước chân cô lại.

Đúng thật sinh đôi người ta thường có câu “tâm linh tương thông” mà.

Bình thường một đứa khóc dỗ dành đã mệt rã người ra rồi, ấy mà cô lại có hai những hai cục nợ, ngày ngày chăm nôm, cho uống sữa, giặt giũ quần áo của chúng thôi cũng đã hết thời gian nghỉ ngơi.
- Nín nào cục vàng của mẹ, lát nữa mẹ sẽ mua đồ chơi cho nha, nha, nín đi nào!
May mắn thay, bên cạnh cô còn có mẹ mình, nếu không chắc cô sẽ điên lên mất thôi! Chẳng thể hiểu sao cô gái yếu ớt này lại có thể hạ sinh ra hai đứa trẻ sinh đôi bây giờ cũng tròn một tuổi.

Chưa kể khoảng thời gian chăm sóc nữa, rất nhiều thứ phải lo lắng nhưng cô đều có thể vượt qua.


Đúng là một cô gái đầy nghị lực!
- Thưa sếp, mấy ngày nay giá cổ phần của tập đoàn không ngừng giảm! Mọi người vẫn chưa tìm cách để giải quyết...
- Đúng vậy thưa sếp, nếu tình trạng này tái diễn mãi chắc chắn mọi người sẽ rút vốn đầu tư ạ.
- Cậu làm cách nào đó đi chứ, tiền tôi bỏ vào đầu tư thì phải có lời.

Rõ ràng ngay từ đầu cậu hết lời khuyên nhủ chúng tôi bỏ vốn vào, vậy mà bây giờ lại dẫn đến tình trạng này à?
Bên trong buổi họp, mọi người đều đưa ra ý kiến của mình.

Nơi này bây giờ hỗn loạn chẳng khác gì một cái chợ vậy, ồn ào hơn bao giờ hết!
Người đang ngồi trên chiếc ghế cao và từ nãy đến giờ mọi người gọi là “sếp” đang nắm giữ tương lai của nhiều công nhân không ai khác chính là Lâm Minh Hạo.

Cũng đáng đời cái tên phụ bạc nhà anh ta! Gây nên tổn thương cho Lạc Lạc nhiều như vậy, bây giờ nhận lấy chút cực khổ thì có là gì.
Ring ring ring...ring.
[ - Alo, tôi nghe ]
[ - Cậu làm rất tốt, tôi sẽ chuyển số tiền còn lại cho cậu sau.]
Lạc Lạc đứng bên cạnh mà không hiểu mẹ mình đang nói gì.

Thậm chí còn nhắc đến vấn đề tiền bạc ở trong đấy nữa.

Cô quay sang hỏi bà ấy với thái độ lo lắng.
- Sao thế mẹ? Mẹ vừa nói chuyện với ai mà con nghe có vẻ căng thẳng thế...
Là mẹ con nên bà ấy cũng không ngại nói hết những thứ mình đã lén làm sau lưng cô trong suốt khoảng thời gian vừa qua.

Thái độ của Lạc Lạc vô cùng bất ngờ.

Cô không nghĩ rằng bà ấy đã giấu giếm cô câu chuyện lớn đến như vậy trong suốt một năm mấy qua.

Và cũng chẳng tin bà ấy lại nham hiểm đến mức phá hoại những cố gắng của Lâm Minh Hạo.
- SAO MẸ LẠI LÀM NHƯ THẾ?
Lạc Lạc hét lớn, dù rằng cả hai không còn sống chung với nhau theo danh nghĩa vợ chồng, anh ta cũng chẳng hề yêu thương gì cô nhưng trong lòng cô vẫn còn có chút tình yêu dành cho người phản bội mình.
Nói yêu nhiều như trước thì không đúng nhưng nói cô còn yêu anh ta thì không sai.


Quen biết nhau lâu như vậy mới lựa chọn đi đến hôn nhân, làm sao cô có thể trong một năm quên hết những kỉ niệm đã có được chứ!
Bà Quách không chút ngại ngần, giơ tay ra tát thẳng lên khuôn mặt trắng nõn nà của Lạc Lạc.

Bà đánh cô ấy không phải vì không thương con mình, mà chính là muốn cô có thể thức tỉnh sau một giấc mộng dài rằng anh ta sẽ quay lại với cô.
- Con nghĩ lại xem, ta làm việc đó là vì ai? Con thấy hắn ta yêu con thật lòng ư? Không hề! Một chút tình cảm cũng chẳng có.

Vậy hôm nay ta làm như vậy thì có làm sao đâu chứ! Con nên tỉnh táo mà đối mặt với hiện tại, người tốt nhất với con bây giờ chính là Tuấn Phong.

Cậu ấy không ngại việc con đã có con mà bỏ rơi con, thậm chí còn chăm sóc rất tốt cho con những khi mẹ bận việc bên tập đoàn nên đành phải chạy qua rồi chạy lại.

Con cũng nên mở lòng với cậu ấy một lần!
Những gì bà Quách nói cũng chính là những gì Tuấn Phong muốn bày tỏ với Lạc Lạc.

Dù quen biết nhau không lâu nhưng trong lòng cậu trai trẻ này đã có vị trí nhất định cho cô.
Cả nhà của cậu ai ai cũng yêu quý Lạc Lạc nên việc cả hai đến được với nhau sẽ là ngày hạnh phúc nhất trên đời.

Ở thời buổi như bây giờ, tai tiếng hay dị nghị đều xung quanh mỗi con người chúng ta.

Ấy thế mà họ vẫn yêu thương, chấp thuận cô con dâu đã từng có một cuộc hôn nhân đổ vỡ thậm chí còn có cả cặp song sinh nữa.

Liệu người như vậy có còn tồn tại nhiều không?

Lạc Lạc hiểu hết những lời bà Quách - mẹ cô đã tâm sự và giải bày với cô.

Nhưng cô chẳng biết sau, dù đã cố gắng quên đi người đàn ông khiến trái tim tan nát thành nhiều mảnh kia nhưng cố gắng cũng chỉ là sự vô nghĩa, mãi mãi không thể quên!
Còn người bên cạnh cô chẳng thể đem lòng yêu, vì trong lòng vẫn còn hình bóng người đàn ông kia.
Tại sao những người tốt thường không có tình yêu trọn vẹn, còn người không xứng đáng thì lại được nhiều cô gái chân thành đem lòng yêu thương...Ông trời đúng là không có mắt nhìn nhận người nào xứng đáng được hưởng những điều tốt và ai không mà...
- Con và anh Tuấn Phong chỉ là bạn, con nói với mẹ bao nhiêu lần rồi...!Và dù chúng con có yêu nhau đi chăng nữa, con cũng sẽ lựa chọn phương án không kết hôn.

Con không muốn con của con phải buồn khi đến một ngày chúng nó biết người nó gọi là ba lại chẳng phải người ba thật sự của chúng.
Sau một lần đổ vỡ với Lâm Minh Hạo, cô lại có suy nghĩ trường thành và chín chắn hơn rất nhiều.

Bản thân cô vẫn sẽ yêu nhưng cô chắc chắn không tiến thêm một bước nào nữa, cô sợ cuối cùng người tổn thương không phải bản thân mà chính là tụi nhỏ.

Chúng nó xứng đáng có được hạnh phúc, không phải cuộc đời đầy nước mắt như cô hiện tại.
- Con mong mẹ dừng lại việc theo dõi, cũng như cố ý phá hoại tập đoàn của anh ấy.
Nói rồi Lạc Lạc bế hai đứa bé vào trong nhà để nghỉ ngơi, còn nhỏ như vậy mà phải đi một quãng đường xa chắc là mệt rã người rồi.

Thậm chí cô còn cảm thấy mệt mỏi nữa thì nói gì hai đứa nhóc mới chỉ tròn 1 tuổi này chứ!.