Làm sao để hiểu được hết tâm tư của chúng chứ? Lạc Lạc thầm nghĩ, tuy sẽ không làm việc ở đây lâu dài nhưng được đặt chân đến đây và giúp ít cho mấy cô chú chăm sóc tốt cho mấy đứa trẻ ở đây thì đã là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời rồi.
Á!
Bỗng dưng một đứa trẻ tầm sáu đến bảy tuổi vô tình va phải cô, Lạc Lạc có chút bất ngờ khi nhìn thấy nét mặt sợ hãi của thằng bé.
Cô vội vàng kéo thằng bé đứng lên rồi hỏi chuyện với giọng điệu nhẹ nhàng, đằm thắm.
- Sao thế con yêu? Trông con có vẻ rất sợ hãi, đã có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra sao?
Nói đến đây, bé trai đứng trước mặt cô vội khóc nức nở lên chẳng một lý do mà xông vào ôm chặt cô lại không buông ra.

Đứa bé này đúng thật là kì lạ, chẳng là gì của nhau nhưng khi ôm nó vào lòng lại phần nào đó mang đến cho cô cảm giác vô cùng ấm áp.
- Nè con làm sao thế? Hãy nói cho dì biết để còn tìm cách giúp còn giải quyết vấn đề.
Lạc Lạc vuốt v e gáy tóc thằng bé vừa ôm vừa khẽ nói.
Đứa bé này đúng thật khó hiểu mà, chưa gì đã xông vào khóc rồi ôm đủ kiểu trong khi chả có tí quan hệ quen biết nào.

Nếu như nhìn kĩ lại thì có thể thấy đứa trẻ này rất giống với hình ảnh của Lạc Lạc lúc nhỏ.

Năm xưa chỉ vì mất một cây kẹo mà cô đã la ùm cả lên, bây giờ nghĩ lại không biết nên núp mặt ở đâu cho phù hợp.

Thằng bé này chẳng biết có vấn đề gì nghiêm trọng hay không nhưng sao trông rất buồn chán, đã có chuyện gì xảy ra với nó sao? Nhóc con im lặng một lúc mới chịu cất tiếng nhưng lại trong tình trạng vừa khóc, vừa nói nghe rất thảm thương.
- Tấu Tấu bị...!Bị người ta lấy đồ chơi rồi ạ hic...
Hoá ra chỉ là bị bạn bè lấy cắp đồ chơi ấy mà nãy giờ còn tưởng ai bạo lực, hành hạ gì nó không bằng nữa.

Lạc Lạc bần thần, lấy khăn giấy lau đi mấy giọt nước mắt đau thương tội nghiệp ấy rồi nói.
- Là ai đã lấy đồ chơi của con? Mà lấy món gì sao trông con có vẻ buồn thế? Có phải vật gì quan trọng không?
Thằng bé Tấu Tấu này nhanh chóng gật đầu.

Lạc Lạc thấy vậy cũng liền đưa cậu nhóc đi đến chỗ đứa bé khác lấy đồ của nó.
- Đây là đồ của cháu?
Tấu Tấu lấy lại được đồ của mình mà lòng vui như ngừng ngày Tết vậy ấy! Thằng bé không còn ngại ngùng gì mà kể hết toàn bộ sự việc đã xảy ra với mình cũng chính là lý do mà nó say mê món đồ chơi này.
- Vâng.

Cháu cảm ơn cô xinh đẹp, món đồ chơi này rất có ý nghĩa với cháu đó nha!
Lúc nãy còn khóc sướt mướt như mưa, chỉ vừa thoáng qua một lát là lại tươi cười trở lại.

Thấy cảnh tượng trước mặt mình như vậy nên Lạc Lạc cũng mừng thay cho Tấu Tấu.
Lạc Lạc cười trừ, con nhà ai mà đáng yêu thế nhỉ? Giá gì sau này con của cô cũng được phần nhỏ như thế.

Nhìn thôi đã muốn cắn một cái vì sự đáng yêu này rồi, dễ thương hết sức!
- Ừm, con đi vào trong chơi cùng các bạn đi nhé bây giờ dì phải đi nấu thức ăn cho các con rồi.
Lạc Lạc vẫy tay chào tạm biệt Tấu Tấu.

Cậu nhóc đáng yêu đến chết người này làm cho cô chẳng còn muốn đi đâu nữa, vừa đáng yêu vừa thân thiện lại còn lễ phép thì thử hỏi kẻ yêu thích trẻ con như cô làm sao mà không yêu cho nổi?
Biệt thự Lâm gia.
Minh Hạo vừa đón nhận tờ đơn ly hôn được đặt trên bàn mà lòng tức giận đến cả đầu óc bốc khói lên luôn.


Không ngờ, người đưa ra đơn ly hôn trước lại chính là cô mà không phải mình.

Anh ta tức giận xé nát tờ đơn ra thành trăm mảnh khác nhau, tức quá còn gì nữa.

Hi không bản thân lại trở thành những kẻ bị người khác chà đạp trước như vậy.
Hừ! Dương Lạc Lạc, không ngờ cái gan ở trong người cô cũng lớn thật ấy chứ! Dám đưa ra cái đơn này trước cả tôi.
- Sao vậy con trai?
Bà Ngọc An nghe tiếng ồn ào tức giận ở bên dưới nhà nên gấp rút chạy xuống xem tình hình mọi chuyện ra sao thì thấy trước mắt mình là một đám bề bộn, ly bộng đều bị vỡ tan tành.
Miệng thì nói không yêu, không thương vậy sao khi có đơn rồi lại mặt nhăn nhó thế này nhỉ? Trông ủ rũ còn hơn cả cậu nhóc Tấu Tấu đáng yêu khi nãy nữa cơ.
- Con làm gì mà đập đổ đồ đạc thế này? Có phải vì con ả điên Dương Lạc Lạc đấy không?
Nếu nói về độ điên thì bà còn hơn cô ấy gấp trăm ngàn lần kia kìa, không cần hạ thấp người khác một cách quá đáng như vậy đâu.
- Mẹ đi lên phòng đi, con đang rất khó chịu nên không muốn làm mẹ bị thương đâu!
Nghe vậy bà ấy cũng lật đật cái thân già mình lên phòng.

Tuy nói là Minh Hạo nghe lời của bà nhưng thật chất sâu thẳm bên trong còn rất sợ hãi, anh ta tính tình nóng nảy đến như vậy rất dễ nổi điên lên.
“Thằng nhóc này kể từ khi đem con nhỏ xui xẻo đó về làm vợ là bắt đầu thay đổi đến chóng mặt luôn mà!” dù đã đuổi được chướng ngại vật là cô nhưng vẫn chứng nào tật nấy, cứ thích đem ra nói này nói kia.

Như vậy mới vừa lòng được bà ta.

Cũng may, bây giờ Lạc Lạc đã tỉnh ngộ, không còn tính tình hiền lành dễ bị kẻ khác ăn hiếp nữa nếu không ở lại đây ngày nào là ngày nấy khổ thêm chứ chẳng được gì.

Ba năm qua, một khoảng thời gian dài như vậy đã quá đủ rồi!
- Cô ta thật sự dám làm như vậy sao? Không thể nào tin được mà!
Minh Hạo hầm hừ, thái độ khó chịu vô cùng.

Càng suy nghĩ, anh ta càng tức giận như muốn nổ tung lên ấy! Không ngờ được rằng bình thường cái gì Dương Lạc Lạc kia cũng chịu nhường nhịn, lắng xuống một bước vậy mà bây giờ to gan đến mức dám đưa ra tờ đơn này!
- Mà có gì không thể chứ? Dẫu sao mình từ trước đến giờ cũng không hề có chút tình cảm yêu đương nào dành cho cô ta cả, đây chỉ là những sự lừa dối.

Nay cô ta đưa đơn thì mình ký thôi, cớ sao phải xé như vậy? Chẳng lẽ...
Là YÊU? Đúng như vậy thật rồi! Đây chắc chắn là đã yêu thật rồi, không ngờ sao bao nhiêu năm chung sống Lâm Minh Hạo cũng đã có chút động lòng.
Nhưng chỉ nể phục anh ta ở cái chỗ lấy được tình cảm của cô suốt mấy năm qua, lừa cô xoay vòng vòng chẳng khác nào chong chóng vậy! Tưởng chừng người mình đang chung sống cũng yêu thương mình nhưng có nào ngờ, những điều đó toàn là sự dối lừa cả thôi! Anh không hề yêu cô dù chỉ một chút nhỏ.
- Không được! Rõ ràng mình kết hôn với cô ta cũng chỉ vì trả thù cho Giai Nhiên mà? Chính Dương Lạc Lạc cô ta đã hại em ấy té xuống cầu thang và mất đi trí nhớ cũng như làm cho em ấy tàn phế cả cuộc đời này, làm sao mình có thể yêu thương cô ta?
Gì chứ? Ngay cả một lần gặp gỡ nhau còn chưa có thì nói gì là Lạc Lạc ra tay đẩy ngã cô gái đó xuống cầu thang chứ? Mọi chuyện đều giả dối cả thôi!.