Cậu nói, vinh quang bắt đầu ở phương xa.

—— “Nhật Ký của Tiểu Quái Thú”

Bắt đầu từ năm tám tuổi, Đinh Tiễn đã không còn tổ chức tiệc sinh nhật.

Năm ấy em trai ra đời, chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều là Đinh Tuấn Thông, không ai để ý đến cô.

Diệp Uyển Nhàn sinh Đinh Tuấn Thông thì sinh khó, đợi trước phòng sinh khoảng mười bốn tiếng đồng hô, cuối cùng lúc đẩy ra chỉ còn lại một hơi mà thôi. Ngay cả ông bố bình thường ít nói cũng không kiềm nén được, viền mắt đỏ hồng.

Thế mà Đinh Tiễn lại như kẻ ngoài cuộc đứng ở cửa phòng phẫu thuật.

Bà nội nói từ nhỏ cô đã nhẫn tâm rồi, sau này cũng sẽ không thương em trai, nên rất đề phòng cô, còn đặc biệt đón Đinh Tuấn Thông về quê nuôi một thời gian.

Từ nhỏ bà nội đã không thích cô rồi, nhất đinh ép Diệp Uyển Nhàn sinh con trai, bảo là muốn giữ lại gốc rễ. Thân thích cô dì trong họ cũng hay trêu với Đinh Tiễn: “Mẹ cháu muốn sinh em trai, cũng không cần cháu nữa.”

Lần đầu tiên nghe câu này là năm ba bốn tuổi gì đấy, cô sợ quá bật khóc tại chỗ, ôm đùi Diệp Uyển Nhàn khóc lóc cầu xin.

Nhưng có vẻ người lớn rất thích lấy những câu đại loại đó ra dọa cô, “Có em trai rồi, sẽ không còn ai thương cháu nữa.”

Một lần hai lần, rồi ba lần bốn lần.

Đinh Tiễn khắc ghi những lời đó vào trong lòng, cho đến lúc có một lần, ngay trước mặt mọi người trong nhà, bà nội giục Diệp Uyển Nhàn sinh con trai đi, Đinh Tiễn mới mở miệng khóc: “Cháu không muốn em trai, sinh ra cháu sẽ vất nó!”

Từ đó trở đi bà nội bắt đầu đề phòng cô, thường xuyên nửa đêm thức dậy nhìn, xem cô có ném Đinh Tuấn Thông đi thật hay không.

Còn Diệp Uyển Nhàn cũng dồn tất cả tinh lực vào người con trai, thường xuyên quên sinh nhật con gái.

Bản thân Đinh Tiễn cũng rất ít nói, trừ việc thỉnh thoảng mấy năm bố có nhớ ra thì sẽ đưa cô đến tiệm ăn.

Bây giờ ngay cả cô cũng gần như quên khuấy đi rồi.

Vừa cơm nước xong, Đinh Tiễn ngồi trước cây ngoằn ngoèo làm bài tập, chợt nhớ ngày mai là sinh nhật của cô.

Ngày mai…

Xem phim rạp…

Thế là sau đó chẳng còn tâm trạng làm bài nữa rồi.

Tiểu cô nương chống cằm, đôi mắt chớp chớp sau cặp kính cận.

Thôi bỏ đi, ngày mai sẽ kết thúc tất cả.

Thế là đêm hôm đó mất ngủ.

Đã nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường năm trăm lần, thế nhưng đồng hồ báo thức lại chậm rì rì như một bà lão, Đinh Tiễn trằn trọc khó ngủ, lăn qua lộn lại, cuối cùng khi màu trắng bạc vừa ló dạng nơi chân trời, cô mới đi vào giấc ngủ.

Hẹn xem phim là buổi chiều.

Đinh Tiễn tỉnh giấc lúc tám giờ.

Đúng như dự đoán, trong gương ở nhà vệ sinh, cô nhìn thấy vết quầng thâm sâu hoắm. Đợi đến khi cô rửa mặt xong đi ra thì Diệp Uyển Nhàn đã làm xong bữa sáng, nhìn cô nói: “Tới dùng bữa đi.”

Đinh Tiễn đi theo gót, tay vừa nhón lấy một cái bánh bao cho vào miệng, thì nghe Diệp Uyển Nhàn đặt bát đũa xuống cái cạch, nói với cô: “Chiều nay dạy kèm Thông Thông môn toán đi.”

Đinh Tiễn cầm bánh bao, vừa định nói gì đó thì sau lưng có tiếng Đinh Tuấn Thông mới dậy la to: “Chiều nay con có hẹn với Tiểu Vũ rồi.”

Diệp Uyển Nhàn: “Con hẹn với Tiểu Vũ lúc nào?”

“Hôm qua đã hẹn đi chơi patin rồi!” Đinh Tuấn Thông nghiêm túc kêu la.

Diệp Uyển Nhàn lại chiều con, dịu dàng nói: “Được được được, vậy ngày mai học sau, ăn trước đi đã.”

Đinh Tiễn thở dài một hơi, lại nhét bánh bao vào miệng, bất chợt Diệp Uyển Nhàn ngẩng đầu lên nhìn cô, “Chiều nay mày có chuyện gì không?”

Đinh Tiễn gật đầu, trôi chảy nói ra câu trả lời đã chuẩn bị sẵn: “Chiều nay con đến trường làm báo bảng, tuần sau trong trường sẽ có kiểm tra.”

Diệp Uyển Nhàn đặt đũa xuống: “Mày lại làm ban cán sự lớp rồi?”

Đinh Tiễn vội nói: “Không phải ạ, chỉ là giúp mà thôi.”

Diệp Uyển Nhàn gật đầu: “Mấy chuyện đó làm ít thôi, cố sức cũng không được tốt tí nào, lại còn lãng phí thời gian học tập.”

Đinh Tiễn gật đầu qua loa, tạm thời quyết định không phản bác.

Ăn sáng xong, cô nhanh chóng chuồn đi, trốn trong phòng giải hai đề thi, đợi đến khi cô ngẩng đầu lên, đồng hồ đã chỉ 12 giờ rồi.

Vẫn là thời gian làm bài tập trôi đi nhanh.

Ăn trưa xong, Đinh Tiễn về phòng thay quần áo.

Cách giờ hẹn càng lúc càng gần, tim cô như muốn bay ra ngoài vậy, một mặt thì nói qua hôm nay sẽ kết thúc tất cả, mặt khác lại cảm thấy, nếu thời gian vĩnh viễn dừng lại trong buổi chiều này thì tốt biết bao.

Cô gái nhỏ đứng trước tủ quần áo nghĩ ngợi.

Trong ngăn kéo rộng mở chất một đóng áo ngực, mà có lẽ còn không được gọi là áo ngực nữa, trông chúng na ná quấn ngực của tiểu cô nương vừa mới dậy thì. Từ khi cô bắt đầu lên cấp ba, Diệp Uyển Nhàn đã mua cho cô hai cái áo ngực để mặc.

Thật ra con người Diệp Uyển Nhàn rất chú trọng chăm sóc, đặc biệt là đồ lót với quần lót, thà mua ít cũng phải mua đồ tốt.

Nịt ngực người lớn, lúc mới mua về Đinh Tiễn có mặc một lần, luôn cảm thấy nó không thoải mái lắm, vừa chặt lại nóng. Mặc hai lần liền bị cô bỏ xó một bên, có điều quả thật hình bầu ngực đẹp hơn bình thường nhiều.

Do dự một lúc lâu.

Cô không phục nghĩ: tại sao mình phải mặc áo ngực vì cậu ta chứ.

Một giây sau đó, lại ngoan ngoãn mặc áo ngực vào.

Vừa mặc vừa nghĩ: dù sao cũng là lần cuối cùng.

Hai người hẹn gặp nhau ở đầu con hẻm, lúc Đinh Tiễn đến, Chu Tư Việt đã đứng dựa vào bức tường đá cũ ở đầu hẻm, nói chuyện với một cụ ông kéo đàn nhị ở ven đường.

Đúng là ai cậu ta cũng có thể bắt chuyện.

Cụ ông chỉ ôm đàn nhị chứ không kéo đàn, thở dài một tiếng, “Sợ là hôm nay trời lại thay đổi rồi.”

Chu Tư Việt dựa lưng vào tường, hai tay đút túi ngẩng đầu nhìn bầu trời u tối, rồi cười một tiếng: “Thế sao ông còn chưa về ạ?”

Lúc ở trường rất ít khi cậu nói chuyện với giọng Bắc Kinh, chỉ thỉnh thoảng lúc chơi đùa với đám anh em Tống Tử Kỳ mới bị ép chửi mấy câu với giọng thủ đô, nghe cậu nói thổ ngữ cũng không khó nghe lắm.

Lúc cậu nói giọng Bắc Kinh, chất giọng sạch gọn ấy sẽ xen lẫn vẻ thiếu nghiêm túc.

Cụ ông lắc đầu: “Đã sống mấy năm nay rồi, tuy không ngộ được những việc khác, nhưng tâm tư của trời cao ông lại hiểu rất rõ, hôm nay sẽ không có mưa nổi đâu.”

Chu Tư Việt cười khẽ: “Nhưng cũng không nên để bảo bối trong tay ông bị dính ướt chứ.”

Cụ ông ngạc nhiên nhìn sang, hai mắt sáng lên: “Khá lắm tiểu tử, biết nhìn hàng hả?”

Chu Tư Việt cụp mắt nhìn sang, gật đầu: “Cũng được vài năm rồi ạ.”

Cụ ông cúi đầu ôm chặt đàn nhị như bảo bối, chẳng hiểu sao trong mắt lại sóng sánh nước: “Đúng thế, đây là đồ của tổ tiên, cậu nhìn đường vân da trăn này đi, không hề bị phai.”

Chu Tư Việt cúi người xác nhân: “Đúng là hàng tốt.”

Cụ ông như vô tình gặp được tri âm, thao thao bất tuyệt với cậu về lai lịch của đàn nhị, lại phát hiện Chu Tư Việt đều nghe hiểu cả, bao gồm chất liệu gỗ đàn hương đỏ lobular của đàn nhị này cũng được cậu nhận ra, lúc này cụ ông đánh giá thiếu niên trước mặt với ánh mắt sâu kín, “Tiểu tử cậu biết cũng không ít đấy.”

Thiếu niên cười khiêm tốn, “Chỉ biết một ít thôi ạ.”

“Tuổi còn nhỏ, quá ghê gớm rồi.”

Bỗng Đinh Tiễn hối hận.

Có lẽ hôm nay không nên đến, tiếp xúc nhiều với cậu một chút, mày sẽ lại thích cậu nhiều một chút.

Cụ ông cao giọng hỏi cậu: “Đứng lâu thế rồi, cậu làm gì ở đây à? Chờ người hả?”

Chu Tư Việt cắm hai tay vào túi lần nữa, lưng lại dựa ra sau, gáy đối diện mặt tường, ngước đầu bất đắc dĩ thở dài một tiếng,

“Đang đợi một con ốc sên.”

Mắng ai đấy?

Nghe thấy câu này, Đinh Tiễn đã vô ý thức bước qua, sải bước chân tự cho là ưu nhã.

“Tôi tới rồi.”

Cô như con bướm nhẹ nhàng đi đến trước mặt thiếu niên.

Thiếu niên đập lên đầu cô, mắng: “Cậu đúng là đồ ốc sên!”

Cậu có biết mình nói chuyện với cụ ông còn dịu dàng hơn với tôi không hả?!

Chu Tư Việt: “Vẻ mặt gì đấy?”

Tủi thân.

Ghen tị.

Khổ sở.

Dù sao cậu cũng không hiểu được đâu.

Cụ ông ở bên nhìn mà vui vẻ, cũng không nói xen vào, cho đến khi Chu Tư Việt kéo Đinh Tiễn lại chào tạm biệt ông: “Đi thôi”.

Thì lúc này cụ ông mới híp mắt cười gật đầu với họ, “Đi đi đi đi, nhân lúc còn trẻ, đừng lãng phí thời gian đẹp.”

Cái ông lão này không đứng đắn gì hết!

Ở Yến Tam có một rạp chiếu phim cũ, người xem không nhiều lắm, nhưng đối với con dế nhũi Đinh Tiễn cả đời chưa từng đặt chân vào rạp phim mà nói, thì nơi đây đã rất to lớn rồi.

Đinh Tiễn cẩn thận đi theo sau Chu Tư Việt.

Hai người cũng xếp hàng đứng trước bảng quảng cáo, Chu Tư Việt nghiêng đầu nhìn cô, khẽ hất cằm: “Muốn xem phim gì?”

Có bốn banner quảng cáo.

Tháng chín năm ấy có bốn bộ phim đang được chiếu, nếu như nhớ không lầm thì là, “38 độ C”, “Những Cô Gái Giỏi Võ”, “Thiên Địa Anh Hùng” và “Vô Gian Đạo”.

Cô còn đang nghĩ, con trai như cậu sẽ thích phim gì.

“38 độ C” là phim tình cảm, nhất định cậu sẽ không thích.

Cũng không thích luôn “Những Cô Gái Giỏi Võ”.

“Thiên Địa Anh Hùng” và “Vô Gian Đạo” thì sao?

Cậu cũng không giục, ga lăng hiếm thấy nói với cô: “Từ từ mà nghĩ, không vội.” Nói rồi khoanh tay nghiêng người dựa vào tường, trông rất kiên nhẫn.

Có phải cậu cũng dễ thương lượng với con gái thế không?

Đinh Tiễn không nghĩ nhiều nữa: “Vô Gian Đạo đi.”

Cậu chớp mắt: “Quyết định rồi?”

Đinh Tiễn gật đầu.

“Được.” Chu Tư Việt nhướn mày, đứng dậy lôi tiền trong túi quần thể thao ra, xoay người tới cửa sổ nhỏ mua vé.

Buổi chiều không có nhiều người lắm.

Chỉ có vài ba lượt người, một cặp tình thân, hai mẹ con, một đôi bàn thân, và một đôi “bạn cùng bàn” hai người họ nữa mà thôi.

Chu Tư Việt cao lại anh tuấn, nổi bật nhất trong tất cả mọi người, Đinh Tiễn nhìn một cái là có thể nhận ra ngay.

Hai cô nàng xếp hàng sau lưng cậu cứ liếc mắt thậm thụt nhìn cậu, cười cười đùn đẩy nhau, có lúc không cẩn thận, tay lại chạm nhẹ vào lưng của cậu thiếu niên cao ráo đằng trước.

“Á, xin lỗi bạn.”

Cô gái mắc cỡ đỏ mặt xin lỗi.

“Không sao.”

Thiếu niên lạnh lùng đáp.

Trong chớp mắt đó, bỗng Đinh Tiễn nghĩ: Nếu như cậu có bạn gái thì sẽ ra sao đây? Cũng sẽ cùng cô ấy đi xem phim, đi dạo phố, rồi hôn nhau dưới bóng cây không người ư…

Cô bị suy nghĩ táo bạo của mình làm cho giật mình.

Thiếu niên mua vé xong quay lại bên cạnh cô, trong tay còn cầm một hộp bỏng ngô nữa, rồi cậu nhét vào trước ngực cô.

“Cái gì đây?”

Chu Tư Việt đặt vé xem phim lên bàn, nhét ví tiền vào lại trong túi quần, sau đó phanh chân ngồi xuống cạnh cô, dựa lưng ra thành ghế, nhàn tản quét mắt nhìn khắp nơi một lượt, lời ý ít nhiều: “Để ăn.”

Dĩ nhiên cô biết xem phim phải ăn bỏng ngô rồi.

Có điều cậu phục vụ thế này liệu có phải quá săn sóc rồi không.

Đinh Tiễn nhón một hạt bỏng cho vào miệng, vừa giòn vừa ngọt, ăn ngon thật đấy.

Trước khi phim được chiếu thì đã ăn xong một hộp bỏng rồi.

Thiếu niên phục vụ chu đáo, kịp thời bổ sung hàng, trên mặt là biểu cảm sủng nịnh cậu muốn ăn bao nhiêu thì cứ ăn bấy nhiêu.

Hộp bỏng ngô thứ hai ăn được một nửa.

Đinh Tiễn loáng thoáng trông thấy Dương Thuần Tử và Hạ Tư Hàn, hai hạt bỏng mắc trong cổ họng, không xuống được cũng không nhổ ra được, suýt nữa nước mắt chảy ra, kết quả Chu Tư Việt bên cạnh vỗ một cái lên lưng cô.

“Ăn nhanh như thế làm gì, có ai cướp của cậu đâu?”

Nhẹ chút có được không hả?

Tôi bị cậu đập chết đến nơi rồi đấy.

Đinh Tiễn đỏ mắt ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng ho ra được hạt bỏng, nước mắt giàn dụa nhìn Chu Tư Việt.

Bên cạnh có người vẫy tay kêu lên: “Tư Việt.”

Chu Tư Việt quay đầu lại, Dương Thuần Tử và Hạ Tư Hà đứng trước cửa rạp phim, đang đi về phía bọn họ, Đinh Tiễn cảm thấy sống lưng Chu Tư Việt căng cứng thấy rõ.

Hôm nay hot boy trường lại đổi kiểu tóc rồi, rõ ràng hôm qua còn là kiểu đầu đinh mà.

Cậu ta đúng là bướng bỉnh bất kham, mỗi ngày một kiểu tóc.

Hạ Tư Hàn liếc nhìn Đinh Tiễn, cười một tiếng với cô: “Lại gặp nhau rồi.”

Lại?

Bọn họ gặp nhau trước đó bao giờ?

Thấy cả đầu cô đều là dấu chấm hỏi, Hạ Tư Hàn cười giải thích, nhìn trông nhã nhặn cực, không phù hợp chút nào với vẻ bề ngoài bướng bỉnh của cậu ta: “Ở lớp ba thường xuyên thấy cậu, cậu ngồi cùng bàn với Tư Việt.”

So sánh như thế, hot boy quả đúng là bạn học gió xuân đưa tình.

Đinh Tiễn vội gật đầu, nói: “Chào cậu chào cậu, mình tên là Đinh Tiễn.”

Hot boy cười với cô: “Hạ Tư Hàn.”

Bầu không khí có phần lúng túng, Đinh Tiễn nhìn Chu Tư Việt, thiếu gia ngồi dựa ra sau, không hề có ý định tiếp lời.

Đinh Tiễn chợt phát hiện, Chu Tư Việt khá lạnh lùng với hai người này.

Chàng trai ơi, cậu nói gì đi chứ, nếu không tôi phải vắt óc đấy.

Nhưng Chu Tư Việt vẫn chẳng nói câu gì.

Dường như Hạ Tư Hàn chẳng hề ngại chút nào, tiếp tục trò chuyện với Đinh Tiễn: “Hai người xem gì thế?”

Đối mặt với hot boy trường đẹp trai lại hòa nhã dễ gần như thế, mặc dù ăn mặc không bình thường lắm, nhưng cô cũng không làm lơ người ta được, mỉm cười đáp: “Vô Gian Đạo.”

Hạ Tư Hàn kích động: “Vô Gian Đạo xem hay lắm, có điều lần sau cậu có thể đến xem Thiên Địa Anh Hùng, cũng không tệ.”

Tại sao lại nói giọng Hương Cảng rồi?

Đinh Tiễn cảm thấy cậu hot boy này thật thất thường.

“Được, lần sau mình sẽ đến xem.”

Vừa dứt câu thì đột nhiên người nào đó nhìn sang cô, khóe miệng giơ lên nụ cười giễu cợt.

Cười cái gì mà cười, tôi tự đi xem không được à.

Hạ Tư Hàn cười nói: “Nếu cậu thích xem phim rạp thì ở chỗ mình có bản download đẹp lắm, có thể đưa cho cậu xem.”

Hot boy à, cậu đã đẹp như vậy mà lại còn bình dị gần gũi như thế, mẹ cậu có biết không?

Cuối cùng cuộc trò chuyện đầy khó xử này cũng kết thúc khi phim bắt đầu chiếu.

Chu Tư Việt kéo Đinh Tiễn đứng dậy đi, Hạ Tư Hàn đuổi theo cậu nói: “Lần sau cùng chơi bóng nhé.”

Chu Tư Việt ừ khẽ một tiếng, rồi kéo mũ sao áo Đinh Tiễn lôi đi.

Đinh Tiễn giải cứu mũ của mình khỏi tay cậu, sau đó gạt tay cậu ra, cũng chẳng biết cơn giận từ đâu ra mà có vẻ trái ngược hẳn dáng vẻ cúi đầu nhẫn nhục bình thường, “Đừng có kéo tôi, đâu phải tôi không có chân đâu, tự đi được.”

Tiểu cô nương đột ngột phản kháng khiến cậu bỗng khựng lại, đưa mắt nhìn Đinh Tiễn, sau đó mắng khẽ một tiếng, “Ngu ngốc.”

Rồi sải bước rời đi.

Trong suốt quá trình xem phim, chẳng ai nói với ai câu gì.

Cho đến khi ra khỏi rạp chiếu bóng, Đinh Tiễn vẫn còn đang đắm chìm trong lời hát kinh Phật ở cuối phim.

“Kinh khủng nhất tám tầng địa ngục, xưng rằng địa ngục vô gian, vì đại khổ kéo dài không dứt, nên tự có tên này. Người ở vô đạo mãi không chết, tại địa ngục vô gian, trường thọ là đại kiếp.”

Cô hít hơi mấy cái.

Chu Tư Việt nghe thấy tiếng, nghiêng đầu sang nhìn cô, “Xem phim thôi mà khóc cái gì?”

Cậu thì biết gì.

“So ra thì với vài người, sống chính là đau khổ.”

Hai người đứng ở cửa rạp phim, bên ngoài mây đen âm u, tầng mây dày nặng cứ kiềm nén như bộ phim này vậy, thế nhưng lại chẳng có giọt mưa nào rơi xuống, cứ ngột ngạt như thế.

Chu Tư Việt đút tay vào túi quần, tầm mắt nhìn ra nơi phương xa.

“Có từng nghe qua một câu nói?”

“Nói cái gì?” Đinh Tiễn ngẩng đầu lên theo bản năng, nhìn gò má của cậu mà thấy dịu dàng hiếm hoi.

“Vinh quang bắt đầu ở phương xa.”

Từng con chữ rõ ràng dội trúng linh hồn Đinh Tiễn, Chu Tư Việt nheo mắt, bất chợt mơ màng thâm trầm, “Mục tiêu xa xôi, thế mới có giá trị khiêu chiến đúng không?”

Đinh Tiễn nghĩ, sự kiêu ngạo tận trong xương câu đã bị bộ phim làm kích động.

“Sau này cậu muốn làm gì?”

Câu hỏi thường được hỏi trong những năm tháng thởu trẻ, vào lúc này đây lại trở nên thận trọng vô cùng.

Cậu cúi đầu cười khẽ rồi quay lại nhìn cô, lúc còn trẻ nói đến ước mơ, trong mắt luôn có tia sáng lấp lánh rực rỡ.

“Không có gì đặc biệt muốn làm cả.”

Nói dối.

Đinh Tiễn nhìn cậu.

Bỗng thiếu niên lấy lại bình tĩnh, trên mặt lại khôi phục dáng vẻ thường ngày, lười biếng nhưng ngập tràn tự tin.

Bất kể là nhớ lại bao nhiêu lần, Đinh Tiễn mãi luôn nhớ đến buổi chiều nặng nề khi bước ra khỏi rạp phim ngày ấy, chàng thiếu niên trút bỏ vẻ buông thả và bất cần đời trước đó, hời hợt nói với cô một sự thực ——

Xã hội này sẽ thay đổi.

Còn về việc thay đổi như thế nào thì cậu lại không nói rõ.

“Sẽ thay đổi địa vị nam nữ à?”

Chu Tư Việt kinh ngạc nhìn cô, tiểu cô nương đang cúi đầu, bất chợt cậu nhớ đến em trai trong nhà cô, trong lòng sáng tỏ, lạnh nhạt nói: “Sẽ tốt hơn rất nhiều, chí ít là tốt hơn bây giờ.”

“Cậu…”

Đinh Tiễn há miệng, muốn hỏi vì sao cậu lại kết luận như thế, nhưng lại sợ lấy được câu trả lời không khẳng định.

“Còn muốn hỏi gì nữa không?”

Thiếu niên cụp mắt liếc cô, thấy cô lắc đầu thì nhếch khóe miệng, kéo lấy mũ áo sau lưng cô, vừa đi ra ngoài vừa nói, “Đi thôi đồ ngốc.”

Hai người đi dọc theo đường quay về, từ tiệm vịt quay bên đường bốc lên một mùi thơm hôi hổi.

Lúc Đinh Tiễn bước ngang qua tiệm vịt quay ấy, bước chân chậm lại thấy rõ.

Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ: “Đói rồi à?”

Đinh Tiễn vội lắc đầu: “Không đói.”

Chu Tư Việt cười xì một tiếng, “Vờ vịt cái gì, phim cũng mời cậu xem rồi, giờ đến một con vịt quay mà tôi còn không để cậu ăn ư?”

Nói rồi lại kéo lấy mũ sau áo cô, đi thẳng vào trong tiệm.

Sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ!

Chu Tư Việt gọi một con vịt quay, sau đó tìm bàn kéo ghế ra ngồi xuống, Đinh Tiễn chậm rãi đi theo, ngồi ở đối diện cậu, để cặp sách xuống, thấp giọng nói: “Bữa này tôi mời cậu đi.”

Chu Tư Việt như nhị đại gia dựa ghế, nghiêng người xách bình trà trên bàn, vừa từ từ rót trà vừa liếc cô qua làn khói bốc lên, “Cậu có tiền à?”

Xem thường người ta hả?

Dù không nhiều lắm, nhưng chân ruồi cũng là thịt, mời cậu bữa vịt quay không nổi chắc?

“Mẹ có cho tôi tiền tiêu vặt.”

Cứ mỗi tuần Diệp Uyển Nhàn đều cho cô ít tiền tiêu vặt, dù không nhiều lắm nhưng Đinh Tiễn lại gần như chẳng tiêu pha gì, tiết kiệm từng chút một, cứ thế qua mấy năm, cũng tích cóp được kha khá.

Chu thiếu gia cầm nước trà lên uống, mắt nhìn sang một bên, “Thôi đi, tôi không có thói quen để con gái trả tiefn.”

Đinh Tiễn nghe được trọng điểm, “Cậu thường xuyên đi chơi với con gái à?”

Chu Tư Việt cười phì, đặt ly trà xuống bàn: “Có thể ư?”

Cũng đúng.

Cũng chẳng ai sẵn lòng ra ngoài với tên mặt liệt cậu cả.

Nhưng bỗng nhiên nhớ tới đôi bạn thân trong rạp phim lúc nãy, có lẽ đúng là không ít thật.

Cô khéo léo nói sang chuyện khác: “Bắc Kinh có chỗ nào hay không? Đến đây lâu thế rồi mà tôi chưa đi chơi đâu cả.”

Chu Tư Việt nhấp một hớp trà, thờ ơ đáp: “Bên cạnh có phần mộ của công chúa, cậu có muốn đến xem không?”



Đinh Tiễn ngẩn ngơ, “Còn gì khác không?”

“Có phần mộ của bát vương.”

“…”

“Thôi vậy.”

Đinh Tiễn nản chí khoát tay.

Chu Tư Việt nhấp một hớp trà, “Sao nào, xem thường mộ của công chúa với bát vương à?”

Đinh Tiễn sửng sốt, cô đâu có ý này, một bình dân xoàng xĩnh đâu dám khinh thường đời trước.

Bỗng Chu Tư Việt cười: “Đùa cậu thôi. Muốn xem cậu thích gì.”

“Tiền.”

Đến lượt Chu Tư Việt sửng sốt, nụ cười càng đậm hơn, cậu đặt ly trà xuống, dựa vào ghế nói: “Thích tiền thì đến Thập Sát Hải* thôi.”

(*Thập Sát Hải là tên gọi chung của chuỗi hồ ao trong nội thành Bắc Kinh.)

“Vì sao?”

“Tên cũ của Thập Sát Hải là Thập Diếu Hải, ý là có mười hố bạc, truyền thuyết kể rằng năm đó sau khi Chu Lệ định cư ở Bắc Kinh, muốn tu sửa thành nên đã đến tìm vị thần tài sống ở dân gian lúc đó, tên là Thẩm Vạn Tam. Thẩm Vạn Tam liền dẫn theo một đám người đi đào bạc, đào được mười hố bạc ở ngay Thập Sát Hải, một hố bạc gồm có bốn trăm tám mươi ván lượng, tổng cộng mười hố, đào xong cũng chẳng cho người lấp lại mà cứ để lại đấy một hố to, nước mưa đọng lại thì thành ao lớn, nên mới gọi là Thập Diếu Hải*.”

(*Chữ “sát/chà” trong Thập Sát Hải, người Bắc Kinh nói nhanh, nghe gần giống với chữ “diếu/jiào”, diếu có nghĩa là cái hố chôn đồ.)

Đinh Tiễn cảm thấy trong đầu cậu chứa có nhiều điều, chỉ một câu chuyện nhỏ như thế mà cũng có thể kể ra được sự tích truyền thuyết.

“Bị người ta đào rỗng cả rồi, tôi đi làm gì?”

“Để cảm nhận kỹ thuật đào vàng của tổ tiên.”

“Có chuyện nào độc đáo nữa không?”

“Có chuyện đi một ngày đàng học một sàng khôn.” Chu Tư Việt giữ tư thế cũ, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, “Bắc Kinh nhiều người già, cứ đến mỗi một nơi là cậu lại tùy tiện trò chuyện đôi câu với họ, như thế sẽ thu hoạch được không ít.”

“Cậu có hứng thú với lịch sử à?’

Chu Tư Việt: “Sinh sống tại thành phố, không biết lịch sử thì biết cái gì?”

Thái độ không cao ngạo không thấp hèn lại sống theo ý mình của cậu khiến Đinh Tiễn thấy xấu hổ, cô chưa từng chủ động khám phá văn hóa nội tình trong thành phố bao giờ, vẫn là cô hạn hẹp.

“Không phải chỉ ngồi trong lớp mới gọi là học.”

“Nhưng cậu ngồi trong lớp cũng có học đâu.” Đinh Tiễn cố ra vẻ thoải mái nói: “Có điều tôi nể cậu thật đấy, không cần học cũng có thể thi tốt, không giống tôi, dù có dốc sức cũng chỉ được tí thành tích.”

Chu Tư Việt dựa ra sau, gật đầu không chút khiêm tốn: “So tài với cậu thì đúng là dư sức.”

“…”

Đinh Tiễn trợn mắt với cậu.

Bất chợt Chu Tư Việt bật cười: “Thật ra vào lúc không cố chấp, cậu rất…”

Rất cái gì?

“Bình thường.”

Vốn muốn nói là rất đáng yêu, nhưng lớn thế rồi cậu không quen khen con gái đáng yêu bao giờ, nên không nói thành lời được, thế là đổi sang dùng phương thức khen người đầy tiêu chuẩn Chu Tư Việt.

Thật ra cô gái này rất là buồn cười.

Ngồi cùng bàn với cô thoải mái đến lạ, chỉ giải mấy bài toán thôi cũng có thể dọa cô sửng sốt được, đến nỗi trước mắt bắn ra tia lửa. Làm bài mệt rồi thì lại chọc cô để giải stress.

Mỗi lần nhìn gương mặt mù mờ không ứng phó kịp của cô là lại buồn cười.

Cô không hề tạo áp lực cho người khác, có điều ép quá thì sẽ cắn người, vào lúc nín nhịn đối nghịch với bạn, bạn sẽ chẳng đoán được phản ứng tiếp theo của cô là gì.

Nhưng lần nào cũng đều rất tức cười, nhất là lúc giải bài không ra, nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô là lập tức linh cảm ùa đến.

“Còn cậu là đồ không bình thường!”

Tiểu cô nương tức giận trợn tròn mắt, cứ tưởng có thể nghe được lời khen gì từ cậu, quả nhiên là cô nghĩ nhiều rồi.

Cậu vô vị cười một tiếng: “Lần sau muốn đi đâu thì nói trước với tôi, đợi tôi rảnh sẽ dẫn cậu đi.”

Còn còn còn… có lần sau hả?

Thấy cô kinh ngạc ra mặt, Chu Tư Việt sờ mũi ho nhẹ, nói: “Không phải nói đợi cậu tới Bắc Kinh, tôi sẽ dẫn cậu đi chơi à? Có điều phải chờ tôi rảnh mới được, gần đây bận quá.”

Đinh Tiễn nghĩ mãi mới nhớ ra mình nói câu này từ khi nào.

Nói thật, cô đã quên sạch sành sanh chuyện này đi rồi, nếu không phải hôm đó ở nhà họ Đinh Diệp Uyển Nhàn nhắc tới chuyện hồi nhỏ hai người ngủ chung một giường, thì cô cũng sắp quên mất rốt cuộc cậu bé xinh xắn hồi trước là ai rồi.

Dù con người Chu Tư Việt ngoài miệng thì cay nghiệt, có lúc lại thích chọc cô, nhưng cẩn thận nghĩ lại, trải qua thời gian bên nhau đấy, cậu đã giúp cô không ít.

Mời cô xem phim, giúp cô đổi chỗ, giúp cô trút hận với Tống Tử Kỳ, bây giờ Tưởng Trầm thấy cô cũng không dám nói lung tung nữa.

So với lời hứa hồi bé, cậu đã làm quá nhiều rồi.

Cuối cùng cũng đã rõ, cậu đối tốt với cô là để trả ơn hồi bé đã giặt khăn trải giường giúp cậu.

“Không… không cần.” Đinh Tiễn khoát tay, cúi đầu nói: “Cậu cứ bận việc của mình đi, tôi cũng chẳng có chỗ nào muốn đi cả.”

Chu Tư Việt nhìn cô, khẽ gật đầu.

Đúng lúc chủ tiệm bưng vịt quay đã xẻ lên, “Tới rồi đây.”

Cuối cùng câu chuyện cũng kết thúc.

Chu Tư Việt ngồi thẳng người, cánh tay khoác dọc theo mép bàn.

Đinh Tiễn cúi đầu, không biết là đang nghĩ gì, Chu Tư Việt giơ tay gõ lên mặt bàn, “Ăn đi.”

Đinh Tiễn hít sâu một hơi, rồi ngẩng đầu nở nụ cười tươi tắn với người ngồi đối diện, vừa thẳng thắn lại rộng lượng, “Ăn trước đi.”

Hai người đồng thời ra tay, giải quyết dĩa vịt quay thơm phức ngào ngạt đang đợi làm thịt.

Chu Tư Việt không có tật xấu nào trong việc ăn, không giống Tống Tử Kỳ cuồng sạch sẽ, ăn một bữa trong canteen trường mà phải tự mang theo cơm hộp, ngay đến đũa cũng phải dùng khăn tay gói kỹ đem từ nhà tới, kiên quyết không đụng vào đồ trong canteen.

Tính khí Chu Tư Việt bất thường, tùy ý khoe khoang nhưng lại có vẻ hiền lành.

Đang ăn được nửa thì gặp được Hứa Kha.

Đinh Tiễn vừa cuốn vịt quay xong, đang nhét vào miệng thì chợt nghe thấy có người gọi cô, “Đinh Tiễn.”

Hai người đồng thời ngoái đầu nhìn lui.

Đứng ở cửa là một nam sinh cao gầy, mặc áo polo màu xám tro cùng quần jean đã phai màu, trên chân đi đôi giày màu đen, so với Chu Tư Việt lớp mười thì phong cách ăn mặc của anh có phần trưởng thành hơn.

Chu Tư Việt chỉ nhìn lướt qua rồi cụp mắt, rõ ràng, cậu không hề có hứng thú với Hứa Kha.

Đinh Tiễn nhiệt tình vẫy anh lại, “Tiền bối.”

Hứa Kha cúi đầu nói với người bên cạnh một câu rồi đi đến, ánh mắt dừng lại trên người Chu Tư Việt, cười cười nhìn Đinh Tiễn, “Trùng hợp thế à?”

Đinh Tiễn đứng lên, do dự không biết có nên giới thiệu hai người họ với nhau không.

Lạ thật, Chu Tư Việt thích kết bạn như thế mà lại không có ý định chào hỏi Hứa Kha, Đinh Tiễn lúng túng cười với Hứa Kha, “Hay là anh ngồi bên đó, em qua bàn anh nói chuyện.”

Hứa Kha cười dịu dàng, “Được.”

Hai người ngồi xuống một bàn gần đấy, Hứa Kha liếc nhìn Chu Tư Việt đầy ý tứ, dùng khẩu hình hỏi Đinh Tiễn: “Bạn cùng bàn đấy hả?”

Đinh Tiễn đỏ mặt gật đầu.

Hứa Kha nhìn cô đầy tán thưởng, “Được lắm, tiến triển nhanh đấy.”

Đinh Tiễn thấp giọng giải thích: “Không không không, không phải như anh nghĩ đâu, chỉ là đi xem phim ăn bữa cơm rất bình thường thôi.”

Hứa Kha còn cười đậm hơn: “Tại sao anh không có bạn khác giới bình thường thế nhỉ?”

Đinh Tiễn có trăm miệng cũng không thể bào chữa nổi, biết rõ hai người bọn họ không phải như thế, vừa sốt rột lại buồn phiền, “Không phải thật mà…”

Hứa Kha bật cười, không trêu cô nữa, “Quýnh thế làm gì, cho dù phải thì anh cũng sẽ giúp em giữ bí mật với dì Diệp. Anh biết cậu bé đó.” Anh thấp giọng tiến lại gần cô, “Chu Tư Việt đúng không?”

Đinh Tiễn ngạc nhiên, “Sao anh biết?”

Hứa Kha lắc đầu cười, “Học trò cưng của giáo viên toán bọn anh đấy, lần nào cậu ta đi thi cũng đều do giáo viên bọn anh một tay dẫn dắt, từ hồi cấp hai đã gặt hái không ít giải thưởng thi môn toán rồi, là mầm non của Thanh Hoa Bắc Đại đấy.”

Khó trách thỉnh thoảng hay thấy trên bàn cậu có vài tờ đề thi lớp mười một mười hai.

Haiz.

“Sao lại ngồi cùng bàn với cậu ta vậy?”

Đinh Tiễn cúi đầu hối hận không thôi, nếu không phải trước đó cô đi trễ thì đã không có những chuyện sau đó rồi, “Trùng hợp thôi, mà cũng gần đổi chỗ rồi.”

Tiểu cô nương cúi đầu, tóc dài rũ xuống.

Hứa Kha đưa tay vỗ đầu cô, Đinh Tiễn chợt ngẩng lên, thấy anh đang tủm tỉm nhìn cô: “Sao cứ như đưa đám thế, em cũng không tệ mà, em vẽ tranh lợi hại lắm mà, à đúng rồi, anh có đem sách tới đây, định hôm nay đến nhà em tìm em, may mà đúng lúc, đưa em luôn này.”

Hứa Kha vừa nói vừa rút cuốn Crazy English của Lý Dương ở trong cặp ra đưa cho cô, lại còn kèm theo một băng cassette.

“Đây là tập phát âm, em có thể lấy về nghe thử, dù sao anh cũng không dùng nữa, đưa cho em vậy.”

Đinh Tiễn: “Sao có thể xấu hổ vậy được chứ, em dùng xong sẽ trả cho anh.”

Điều kiện kinh tế nhà Hứa Kha không tốt lắm, đoán là mua mấy thứ sách này cũng tốn của anh không ít tiền, Đinh Tiễn sao dám nhận.

Bạn của Hứa Kha đã gọi món xong quay lại, Đinh Tiễn cất sách đi về bàn cũ.

Đĩa vịt quay đã trống trơn.

Đinh Tiễn nhìn Chu Tư Việt đang thong thả ăn miếng vịt cuối cùng, không chừa lại cho cô miếng nào.

Ai mà làm bạn gái cậu thì đúng là tám đời bất hạnh.

Trên đường về nhà, Đinh Tiễn vẫn đang giận dữ mặc niệm Chu Tư Việt tàn nhẫn.

Hai người một trước một sau đi trên vỉa hè, lần này đổi ngược lại, Đinh Tiễn bước nhanh đi đằng trước, còn Chu thiếu gia đã cơm nước no nê, vừa đút tay vào túi vừa chậm rãi đi phía sau.

“Này.”

Đinh Tiễn vờ như không nghe thấy gì, bước nhanh hơn.

Đã sắp đến quốc lộ rồi, đáng tiếc vừa chuyển sang đèn đỏ nên cô đành ôm cặp sách, đứng trên vỉa hè chờ.

Chu Tư Việt tay dài chân dài, chỉ hai ba bước đã đuổi kịp, cậu bước xuống vỉa hè, đứng trước mặt Đinh Tiễn liếc nhìn cặp sách bị cô ôm chặt trước ngực, cười xem thường: “Crazy English của Lý Dương? Anh ta cho cậu à?”

Đinh Tiễn: “Đâu phải chuyện của cậu.”

Chu Tư Việt giễu cợt, một chân nhẹ nhàng đạp xuống lề vỉa hè: “Cậu tức cái gì?”

Đúng thế.

Cô tức gì chứ, chỉ là một con vịt quay thôi mà.

“Tức vì tôi ăn hết vịt quay không chừa cho cậu à?” Cậu cười nói: “Cậu thấy Hứa Kha chẳng khác gì thấy bố ruột cả, cứ thế nhào đến vất tôi sang một bên, tôi còn chưa tính nợ với cậu đấy.”

Đinh Tiễn ngạc nhiên ra trò: “Sao cậu biết anh ấy là Hứa Kha?”

Chu Tư Việt nhếch môi chế giễu: “Trong trường này cậu có biết ai ngoài anh ta à?”

Ừ thì cậu nhiều bạn rồi.

“Chiều hôm đó đi tìm Hứa Kha hả?”

Đinh Tiễn gật đầu.

“Muốn học khẩu âm sao không nói với tôi, ngồi cạnh một người sống sờ sờ ra đấy, cậu là còn bỏ gần cầu xa?”

“… Cũng sắp đổi chỗ rồi, có thể chúng ta không ngồi cùng bàn nữa, cũng không thể chuyện gì tôi cũng lệ thuộc vào cậu được.”

Tuần tới là kiểm tra chất lượng rồi, ai biết thi xong bạn cùng bàn mới của cậu là Trương Thúy Thúy Lý Oanh Oanh hay là Vương Yến Yến chứ, đến lúc đó cậu còn nhớ nổi tôi à?

Từ xưa đến nay chỉ thấy người mới cười, nào nghe người cũ khóc.

Cuối cùng mây đen cũng tản đi, bầu trời trong suốt như vừa được tắm tạp, là màu xanh da trời đẹp đến lạ thường.

Lập tức nghe thấy thiếu niên nhẹ nhõm nói: “Đồ ngốc, kiểm tra chất lượng thôi mà, đến lúc đó thi giống nhau không phải tốt à? Dù sao cũng không cần đến lớp khác thi.”