Đài phát thanh nơi Vu Đông làm việc không xa khu nhà lắm, ngoài cửa còn có trạm xe buýt, đi đến đó mất khoảng nửa tiếng.
Công việc làm dj ở radio có thời gian linh hoạt, hơn nữa Vu Đông chỉ có tiết mục vào đêm khuya, thời gian là từ mười hai giờ đêm đến hai giờ sáng.
Mỗi ngày Vu Đông đều ra cửa vào lúc mười một giờ đêm, ngồi xe buýt đến radio để chủ trì tiết mục, sau khi tiết mục kết thúc thì khoảng ba giờ sáng sẽ về đến nhà.
Khi Hạ Phong trực ban vào đêm thì không biết chuyện Vu Đông ở nhà, còn lúc trực ban ngày thì khi về đến nhà lại nghĩ Vu Đông đã ngủ.

Hai người sống chung một nhà một thời gian dài nhưng một người không nói, một người không hỏi nên đến giờ Hạ Phong vẫn còn tưởng là Vu Đông đang tìm việc làm.
Gió đêm mang đến một sự lạnh lẽo, khi Vu Đông ra ngoài thì mặc cái áo khoác mới mua.

Xe buýt xuất hiện trước cửa khu nhà rất đúng giờ.
Vu Đông cười với tài xế xe buýt rồi quẹt thẻ lên xe.
“Cô gái lại đi làm à.” Tài xế xe buýt mỗi ngày đều chở những người khác nhau đi những đoạn đường dài, đây lại là một công việc đầy cô độc nên khi gặp khách quen đều rất thích nói chuyện phiếm.
“Đúng vậy.”
“Vẫn lên xe vào lúc hai giờ hai mươi phút ở trạm xe buýt trước cửa đài phát thanh?”
“Vâng.

Hôm nay sẽ không ra trễ đâu.” Vu Đông cười, lấy cà phê mới pha đưa cho bác tài xế, “Hôm qua cám ơn bác đã chờ cháu.”
Hôm qua Vu Đông ra trễ hai phút, cứ tưởng là đã bỏ lỡ chuyến xe.

Ai ngờ lúc ra đến cổng thì thấy bác tài vẫy tay với cô.

Tâm tình lúc đó của Vu Đông cũng ấm áp như cốc cà phê này vậy.
“Cà phê à, đúng lúc phòng ngừa bác buồn ngủ.” Bác tài xế cười sang sảng.
Vu Đông cũng cười rồi đi đến phía sau tìm chỗ ngồi.
Xe vào lúc ca đêm chạy thật nhanh, có lúc bác tài không thấy người đứng chờ ở trạm liền chạy qua luôn, ngẫu nhiên sẽ có vài người đi làm ca đêm lên xe.
Xe buýt chạy qua hai trạm thì có một người đàn ông trung niên mặc đồ vest, đi giày da lên xe.

Người đàn ông quẹt thẻ, bước chân lảo đảo, lúc đi ngang qua người Vu Đông thì mang theo một mùi thuốc lá và mùi rượu nồng nặc, vừa nhìn thì biết là người mới từ bàn tiệc đi ra.
Người đàn ông thấy những cái ghế ở đằng sau Vu Đông còn trống nhưng cồn làm nhức đầu nên đành ngồi xuống ghế bên cạnh Vu Đông.
Vu Đông lặng lẽ kéo ra cửa sổ, muốn làm bay đi mùi rượu nhưng có lẽ vì ngồi gần quá nên mùi thuốc lá trên người người đàn ông làm Vu Đông muốn chảy nước mắt.

Kiên trì được vài phút thì Vu Đông có chút chịu không được nên dự định đổi vị trí ngồi.
Nhưng cô mới cử động thì thấy áo khoác bị một cái gì đó kéo lại.


Khi Vu Đông quay đầu lại thì mới phát hiện người đàn ông, do quá mức mệt mỏi nên đã dựa vào ghế mà ngủ, cánh tay đang đè lên áo khoác của cô.
Vu Đông suy nghĩ rồi không đánh thức người đàn ông đó mà lặng lẽ cởϊ áσ khoác ra, ngồi vào vị trí khác.
Đèn neon ngoài cửa sổ ngày một sáng hơn khi đêm xuống, nhưng đối lập với nó là những người đi đường, họ càng lúc càng mệt mỏi.

Vu Đông có cảm giác như đã trở về mười năm trước, bản thân cô chỉ có bàn tay trắng bước vào xã hội, cũng giống như bao người khác không ngừng chạy ngược chạy xuôi, chạy đến một hai giờ sáng, trở thành nữ tướng quân ngàn ly không say đại sát tứ phương* trên bàn tiệc.

Sau đó khi lên được xe buýt thì ngủ ngay, rồi biết bao nhiêu lần bị bác tài gọi dậy khi đã đến trạm cuối.

Cho đến khi kiếm được tiền thì lại phải uống trung dược để trị bệnh bao tử.
(*đại sát tứ phương: gϊếŧ ở bốn phía)
“Trạm tiếp theo đã đến!”
Vu Đông khi nghe được lời nhắc thì đứng lên trở lại chỗ ngồi lúc nãy rồi vỗ vai người đàn ông một cách nhẹ nhàng.
Người đàn ông mê mang mở mắt ra, thấy Vu Đông đang nhìn mình, mơ hồ hồi lâu mới phát hiện mình đang đè áo khoác của người ta nên lập tức liền đỏ mặt mà xin lỗi:
“Xin lỗi.

Không đè hư quần áo của cô chứ!”
Vu Đông lấy lại áo khoác, dịu dàng nói: “Không sao đâu.

Anh đến trạm nào thế? Tôi thấy anh có vẻ rất mệt nên để ý một chút coi chừng lố trạm đó.”
“Đường Xuyên Sa.” Người đàn ông cười nói: “Vẫn còn phải chạy hơn một nửa đường nữa cơ.”
Vu Đông gật đầu, đi đến cửa xe buýt thì dự định đi xuống, đến lúc tới trạm thì lại thấy người đàn ông đã ngủ nữa rồi nên Vu Đông lặng lẽ nói với bác tài:
“Bác tài ơi, vị tiên sinh kia xuống xe ở đường Xuyên Sa đó, chừng nào bác đến nhớ nhắc anh ấy.”
Bác tài quay đầu lại nhìn thoáng qua rồi cười gật đầu.
Vu Đông không nghĩ về những ký ức xa xăm nữa, cười cười cầm lấy cái áo khoác đã dính đầy mùi rượu rồi bước vào cửa đài phát thanh.
“Đến rồi à!” Thời gian này còn làm việc cùng lúc với Vu Đông thì chỉ có bảo vệ cùng với người phụ trách bật điện thoại của người nghe gọi đến, Vũ ca.

Vũ ca là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, tính tình rất tốt, đã làm mười mấy năm ở đài phát thanh, nghe nói lúc đầu là làm bảo vệ.
“Vũ ca, em mang cho anh thức ăn khuya đây.” Vu Đông cười mang đồ ăn vặt mua dưới lầu khu nhà để lên bàn của đối phương.
“Vẫn là em gái này tốt với anh.” Vũ ca vui vẻ nhận rồi ăn.
Vu Đông cười không nói gì, để túi xách xuống rồi sửa soạn lại một chút liền bước vào phòng phát sóng trực tiếp, chờ đến tiết mục kế bên kết thúc liền bắt đầu phát sóng.
00:00:00
“Mọi người tốt! Đây là đài phát thanh fm9666, chào mừng mọi người vào lúc đêm khuya mười hai giờ nghe đài của chúng tôi, tiết mục ‘Đêm khuya mị ảnh*’, tôi là dj Ngư Đống.” Tiết mục chính thức bắt đầu, Vu Đông thuần thục đọc xong lời mở đầu liền bắt đầu phát bài hát.
(*mị ảnh: ma, yêu quái,..)
“Bài hát này đưa cho những người còn đang trên đường về nhà, nguyện cho tiếng hát cùng bạn về nhà, để bạn không còn cô đơn.”
Bài hát “Về nhà” từ nền tảng vô tuyến đưa vào từng cái radio của người nghe đài này.
“Hôm nay cuối cùng đã có một người gửi tin nhắn đặt câu hỏi.” Vu Đông xử lí mấy tin nhắn yêu cầu bài hát xong thì thấy một tin nhắn có câu hỏi, “Người nghe này đã hỏi tôi vì sao tiết mục này lại gọi là ‘Đêm khuya mị ảnh’? ‘Đêm khuya mị ảnh’ là một bộ phim kinh dị thì đáng lẽ phải kể chuyện ma chứ?”
Vu Đông cười nói: “Tiết mục này của chúng tôi cùng với bộ phim ‘Đêm khuya mị ảnh’ không có quan hệ gì hết.

Ý nghĩa tên tiết mục là một bóng hình xinh đẹp vào lúc nửa đêm, vậy bóng hình này là ai? Chính là dj của các bạn, Ngư Đống, một cô gái xinh đẹp…”
“Tốt, không nói nhiều nữa, đã đến giờ người nghe gọi điện thoại đến tâm sự.

Bạn nào có hứng thú có thể gọi đến để nói chuyện phiếm cùng Ngư Đống, nói cái gì cũng được, dù kể chuyện ma cũng được nha!” Vu Đông thuận tay lấy bài hát mình đã chuẩn bị trước rồi nói:
“Đương nhiên mọi người cũng có thể tiếp tục yêu cầu bài hát nhưng nếu không có ai yêu cầu thì Ngư Đống sẽ phát bài hát mà mình chọn cho mọi người.”
Nói xong Vu Đông ngước mắt nhìn Vũ ca, cô nghĩ rằng Vũ ca sẽ giống như mọi lần nhún vai với cô, tỏ vẻ là không có điện thoại gọi đến, nhưng điều ngoài ý muốn đã xảy ra, điện thoại vang lên, Vũ ca ý bảo Vu Đông chú ý.
Vu Đông xoay người lại: “Bây giờ chúng ta sẽ nhận cuộc điện thoại đầu tiên của người nghe gọi đến.”
“Xin chào!”
“Chào chị Ngư Đống!” Giọng nói thanh thúy của một cô bé truyền đến, nghe giọng hẳn là học sinh.
“Nên xưng hô em gái như thế nào đây?”
“Em… em không nói tên được không?” Cô bé có chút sợ sệt, dường như đang lo lắng Vu Đông sẽ tức giận.
“Đương nhiên là được.

Nhưng để nói chuyện dễ dàng thì chị gọi em là Mỹ Mỹ được không?” Vu Đông cười nói: “Mỹ Mỹ à, em là học sinh phải không?”
“Vâng, em năm nay học lớp 10.”
“Lớp mười à, vậy sao khuya thế này em còn chưa ngủ? Thất tình ư?” Vu Đông suy đoán.
Vu Đông vừa nói xong thì trong máy tính nhảy ra một đống tin nhắn, nói Ngư Đống không có trách nhiệm, suy đoán lung tung về việc vị thành niên yêu sớm.
Vũ ca cũng nhíu mày và liên tục xua tay.
Vu Đông nhíu mày giả vờ như không phát hiện ra.
“Không, không phải.” Giọng nói của Mỹ Mỹ như muốn khóc.
“Tốt, chị nói đùa, vậy Mỹ Mỹ có điều gì buồn phiền hả?” Dù sao cũng là người đầu tiên gọi điện thoại đến nên Vu Đông rất có kiên nhẫn.
“Em… em lại sắp chuyển trường rồi.”
“Chuyển trường? Em luyến tiếc các bạn học cũ sao?” Vu Đông suy đoán.
“Không… Không phải.” Bạn học Mỹ Mỹ đang nói bỗng nhiên khóc, “Em không muốn đi học.

Em đã chuyển trường rất nhiều lần, mỗi lần đến trường học mới thì các bạn học đều xa lánh, ăn hiếp em.

Ba mẹ biết thì giúp em chuyển trường nhưng mỗi lần chuyển xong thì cũng như cũ mà thôi.


Em không muốn sống cuộc sống như thế này nữa, vì sao họ đều ăn hiếp em… Ô ô…”
Thanh âm ủy khuất của cô bé truyền đến radio rồi truyền đến những người nghe đang nghe đài.
“Mỹ mỹ! Mỹ mỹ!” Vu Đông kêu liền hai tiếng thì cô bé mới dừng khóc, lúc này Vu Đông mới nói:
“Mỹ Mỹ! Em biết loại người nào sẽ không bị người khác ăn hiếp không?”
“Loại nào?” Tiếng khóc nức nở thút thít của cô bé truyền đến.
“Hay cười, dũng cảm, lạc quan, hào phóng.” Vu Đông dùng giọng điệu bình tĩnh như trước tiếp tục nói: “Bị mắng thì mắng trở về, bị đánh thì đánh trở về.

Nếu mắng không được thì đánh, đánh không lại thì nổi điên lên, điên không được thì chạy đến văn phòng của giáo viên.

Không được khóc, không được yếu thế, không được sợ giáo viên.”
“…”
Trong máy tính xuất hiện vô số tin nhắn.

Đa số đều mắng Ngư Đống dạy hư cô bé nhưng cũng có người bảo Ngư Đống nói rất đúng.
“Cho dù bị tổn thương, cho dù đau đớn về thân thể thì cũng không được khóc trước mặt người đang ăn hiếp em.” Vu Đông nói tiếp, “Em có thể làm được vậy không?”
“Em… Em ư?”
“Có thể không?”
“Em… Em sẽ thử xem!”
“Mỹ Mỹ, ngày mai em hãy mặc bộ quần áo em thích nhất rồi mỉm cười đi học.

Từ ngày mai bắt đầu liền khiến mình trở thành nữ vương, cao quý, xinh đẹp, không có kẻ nào dám xâm phạm!” Vu Đông nói, “Chỉ có như vậy mới tìm được kỵ sĩ bảo vệ em.”
“Em… Em có thể làm được không?”
“Em là nữ vương!” Vu Đông thôi miên.
“Vâng!” Cô bé ‘vâng’ một tiếng thật mạnh rồi hô: “Em là nữ vương! Em không chuyển trường.”
Sau khi điện thoại cắt đứt thì Vu Đông làm lơ tất cả tin tức mà cô không muốn thấy, bắt đầu tự phát bài hát.
Chờ đến lúc tiết mục kết thúc thì Vũ ca quở trách Vu Đông:
“Sao em có thể nói lung tung như vậy hả.

Đây là phát sóng, phát sóng trực tiếp đó.

Những lời nói ở đây đều được phát sóng ra ngoài, sao em có thể dạy hư mấy đứa bé được hả.”
“Em đâu có? Em đang dạy cô bé đó phản kháng bạo lực học đường mà.” Vu Đông nói, “Trạng thái tinh thần của cô bé không được tốt nên điều em đang làm là chuyện tốt.”
“Em… Anh biết lúc nãy là ý tốt của em.

Nhưng em nghĩ lại những lời em đã nói đi, em mới làm việc nên chưa biết dư luận khủng khiếp như thế nào đâu…”
“Được rồi, tiết mục này của chúng ta đâu có nhiều người nghe.

Một đống tin tức lúc nãy anh thử đếm xem, nhiều nhất cũng chỉ được một trăm người!” Vu Đông cảm thấy không sao cả nói: “Nếu là người nghe nhiều thì đó là biểu hiện tiết mục của chúng ta đã nổi tiếng đó.”
“Vu Đông à…” Vũ ca còn muốn nói tiếp.
“Á, em muốn đi bắt xe buýt…” Vừa nói xong câu đó thì Vu Đông cầm túi xách liền chạy đi.
Vũ cac cũng chỉ có thể lắc đầu thở dài.
Xe buýt đến rất đúng giờ, Vu Đông lên xe thì phát hiện chỉ có một mình cô là khách.
“Bác vừa mới nghe tiết mục của cháu.” Bác tài cười nói.
“A??”
“Cháu có phải là ‘Đêm khuya mị ảnh’ Ngư Đống không?” Bác tài xế ở trạm nghỉ ngơi cuối cố ý tìm tần số của đài phát thanh này, “Bác nghe giọng rất giống của cháu.”
“Đúng rồi!” Vu Đông cười gật đầu.
“Lúc nãy đoạn đó cháu nói rất đúng.

Con người phải tự lập tự cường thì mới không bị người khác ăn hiếp.

Ba mẹ cô bé đó chỉ biết chuyển trường, như vậy thì chỉ trị được phần ngọn mà không trị phần gốc.” Bác tài cảm thán nói.
“Có lời này của bác thì cháu yên tâm rồi.

Bác là tri âm của cháu đó!”
“Ha hả, về sau bác sẽ làm người nghe trung thành của cháu!” Bác tài vui vẻ nói.
“Bác có muốn cháu ký tên không? Chờ ngày nào đó cháu nổi tiếng thì có thể bán lấy tiền đó.”
“Ha hả…”
Cả đoạn đường nói chuyện vui vẻ thì rất mau đã đến dưới lầu của khu nhà.
Hạ Phong hôm nay làm việc vào ca sáng nhưng thời gian làm việc trong bệnh viện cũng không được quy luật nên thường về nhà đều là mười một mười hai giờ đêm.

Nhưng lúc này thì chắc là hắn đã ngủ vậy nên lúc mở của Vu Đông làm rất nhẹ nhàng.
“Sao em lại từ bên ngoài trở về?”
Căn hộ này là hai phòng ngủ một phòng khách nhưng do phòng khách rất lớn nên Hạ Phong lấy một chỗ gần ban công làm một phòng làm việc.

Lúc này Hạ Phong đang ngồi đằng sau cái bàn nhíu mày.
“Trời đã khuya như vậy anh vẫn chưa ngủ sao?” Vu Đông thấy Hạ Phong thì cũng sửng sốt.

“Em đi đâu vậy?” Hạ Phong buông tài liệu trong tay xuống, giọng nói tràn đầy lo lắng, “Trời khuya như vậy em lại là một cô gái, ở bên ngoài không an toàn chút nào.”
Vu Đông vừa đổi dép lê vừa trả lời: “Em mới đi làm về.

Có xe buýt đến thẳng nơi làm việc nên rất an toàn.”
“Đi làm về? Công việc gì mà làm trễ như vậy?”
Vu Đông lúc này mới nhớ ra là cô chưa bao giờ nói cho Hạ Phong nghe công việc của mình.

Vì vậy cô đổ một ly nước cho mình rồi ngồi xuống đối diện Hạ Phong mà nói: “Đã quên nói cho anh biết, em học đại học ngành phát thanh.

Hiện tại em đang làm dj ở một đài phát thanh, em phụ trách tiết mục lúc đêm khuya nên mới trở về vào lúc này.”
“Đài phát thanh ở trung tâm thành phố?”
“Đúng.” Vu Đông gật đầu.
“Nhưng trễ như vậy cũng không được an toàn cho lắm.

Nếu không tôi để lại xe cho em chạy.” Hạ Phong nghĩ rồi nói.
“Em cũng muốn nhưng đáng tiếc là em chưa có bằng lái.” Kiếp trước Vu Đông dĩ nhiên là có nhưng kiếp này vẫn chưa đi thi làm bằng, “Yên tâm đi, em đã cùng bác tài quen thuộc nên xe buýt giờ cùng xe chuyên dùng không có gì khác nhau cả.”
Hạ Phong nhíu mày còn muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói thế nào, cuối cùng đành phải nói: “Vậy em đi học rồi thi lấy bằng lái đi, chờ đến lúc có bằng lái thì lấy xe chạy đi làm.”
“Vậy còn anh thì sao?”
“Ba tôi vẫn còn một chiếc xe nên tôi lái chiếc đó là được.” Hạ Phong nói.
Vu Đông gật đầu, cảm giác có người lo lắng cho cô rất không tệ.

Cô thấy Hạ Phong cúi đầu sửa sang lại tài liệu thì hiểu kì hỏi: “Ngày mai anh vẫn phải đi làm mà, sao bây giờ vẫn chưa ngủ?”
“Chiều mai tôi có một buổi thuyết trình.

Trước đó mẹ tôi lại nằm viện nên chưa có sửa sang lại đầy đủ tài liệu, vậy nên chỉ có thể làm gấp vào tối nay.” Hạ Phong vừa nói vừa làm việc, “Em đi ngủ trước đi.”
“Anh đang phiên dịch sao?” Vu Đông thấy Hạ Phong đang cầm đều là tài liệu tiếng trung nhưng giấy in ra từ máy in lại là tiếng anh.
“Ừ.

Mai có mấy người chuyên gia là người Mỹ nên có một số tài liệu quan trọng phải dịch thành tiếng anh.” Hạ Phong vội quá nên đầu cũng không nâng mà nói.
Vu Đông thấy trong tay Hạ Phong là hơn mười trang giấy thì chớp mắt, mở miệng hỏi: “Có cần em giúp đỡ không? Tiếng anh của em cũng không tệ lắm, hơn nữa ban ngày em có thể ngủ bù.”
Hạ Phong ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Vu Đông.

Vu Đông cười cười, về phòng mình lấy ra notebook rồi trực tiếp lấy năm trang giấy cuối cùng bắt đầu phiên dịch.
Hạ Phong thấy Vu Đông có vẻ xem hiểu thì không nói gì nữa, cùng lắm thì xong xuôi hết lại kiểm tra là được.
Trong tài liệu có rất nhiều từ chuyên dụng trong y học mà Vu Đông không biết nên phải quay đầu lại hỏi Hạ Phong.

Hạ Phong nhìn thoáng qua rồi đưa cho Vu Đông một bản có từ thường dùng đã được đánh dấu sẵn.
Cho đến khi nắng sớm lộ diện thì hai người cuối cùng cũng phiên dịch xong tất cả tài liệu.

Vu Đông lấy mấy tờ giấy đã được phiên dịch xong mà cô mới in ra đưa cho Hạ Phong rồi nói: “Anh nhìn thử xem, nếu có vấn đề gì thì em sửa lại.”
Hạ Phong nhận lấy rồi nhìn lướt qua thì phát hiện Vu Đông phiên dịch đã rất tốt.

Hạ Phong ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt Vu Đông mệt mỏi liền cảm thấy áy náy: “Em đừng làm gì nữa, đi ngủ đi, còn lại để tôi làm được rồi.”
Vu Đông nghĩ còn lại chỉ là kiểm tra.

Cô đối với khả năng làm việc của mình vẫn tin tưởng nên gật đầu nói: “Phiên bản điện tử em đã để vào máy tính của mình, anh cứ dùng trên đó là được.

Em đi ngủ trước.”
“Đã khiến em vất vả rồi, còn có… Cám ơn em nhiều!”
Đáng lẽ đã đứng lên đi vào thì Vu Đông đang lấy tay chống lên mặt bàn, mặt đối mặt với Hạ Phong, lúc này khoảng cách của hai người thật sự rất gần, chỉ cách nhau một cái bàn nhỏ.
Đúng lúc đó ánh sáng mặt trời xuyên qua ban công chiếu vào phòng, cọ qua thái dương của Hạ Phong, chiếu vào mặt của Vu Đông.
Có lẽ là bị ánh sáng làm cho hoa mắt nên Vu Đông ma xui quỷ khiến để sát mặt mình lại, ở trên mũi của Hạ Phong in xuống một cái hôn rồi nói câu ‘chào buổi sáng’ xong liền bước trở về phòng.
Trong phòng khách chỉ còn lại Hạ Phong đang hóa đá trong nắng sớm.
*** 8 ***.