Chai rượu vang đập vào đầu Hồ Hải Sinh khiến cho Hồ Hải Sinh lảo đảo lùi về phía sau.

Trước khi hoàn hồn, Đàm Thu đã đè cậu ta xuống đất, đập chai rượu trong tay lên đầu cậu ta hết lần này đến lần khác.

Mọi người đều sững sờ.

Trong lúc nhất thời còn chưa có ai kịp định thần lại, cứ như vậy đứng nhìn.

Đàm Thu rất hung dữ, xông lên đánh loạn xạ.

“Sao mày dám xúc phạm ông nội của tao?”
“Sao mày dám xúc phạm bạn bè của tao?”
Cậu ấy vừa mắng, vừa đánh, lại vừa rơi lệ.

Từng ấy năm trôi qua cậu ấy vẫn luôn chịu đựng.


Cậu ấy luôn lùi lại khi bị ức hiếp.

Cậu ấy đã mong có một ngày nào đó được những thiếu gia và tiểu thư nhà giàu này chấp nhận.

Nhưng những người này lại được nước lấn tới, luôn xem chuyện ra lệnh cho cậu ấy và ức hiếp cậu ấy là điều hiển nhiên.

Hôm nay cuối cùng bọn họ cũng đã đẩy cậu ấy đến cực hạn!
“Bốp!”
“Bốp!”
Thanh âm nặng nề liên tục vang lên, Hồ Hải Sinh chỉ có thể ôm đầu kêu la thảm thiết.

“Dừng tay!”
Cuối cùng Lôi Long là người đầu tiên có phản ứng, sắc mặt của cậu ta hết sức u ám, tức giận gầm lên.

“Đàm Thu, cậu làm gì vậy?”
“Cậu đang tìm chết sao, Đàm Thu, dừng lại!”

Các bạn học xung quanh cũng lần lượt phản ứng, tất cả đều quát lớn vào mặt Đàm Thu rồi tiến lên ngăn cản.

Lôi Long đi trước, tung một cú đấm vào đầu Đàm Thu.

Tại thời điểm này.

Trần Đức ngồi im nãy giờ cuối cùng cũng đã cử động.

Vài bước đã đứng trước mặt Đàm Thu, bắt lấy nắm đấm của Lôi Long, xoay nhẹ một cái, đẩy sang một bên.

Nhàn nhã uống một hớp rượu, Trần Đức mới nhìn xung quanh: “Để tôi xem ai dám động vào tôi”.

Thoáng chốc, đám người muốn xông lên đều sửng sốt.

Họ đều đã biết chuyện một mình Trần Đức thách thức cả câu lạc bộ võ thuật, dựa vào mấy người họ thì không phải là đối thủ của anh.

Ai cũng nhìn nhau nhưng lại chẳng có ai dám lao ra.

“Này, anh tránh ra, anh không có tư cách quản chuyện này”, Tô An Khê chế giễu nói: “Anh nên biết, trên thế giới này, có đánh nhau cũng vô dụng, anh không thể chọc nổi được một trong số những người ở đây”.

“Ồ?”.