Theo bọn họ thấy thì sự im lặng của Trần Đức là do lo lắng, vì sợ hãi Lôi Long cho nên anh mới hoàn toàn không dám đứng lên giúp đỡ.
Lôi Long chậm rãi uống cạn ly rượu vang đỏ rồi đến bên cạnh Tống Ngữ Yên, thì thầm bên tai cô ấy:
“Ngữ Yên, tôi nghĩ sau này cậu cũng không nên dành thời gian cho cái tên Trần Đức đó nữa.
Nhìn Đàm Thu đi, kết bạn với anh ta rồi cũng chỉ có kết cục như vậy thôi”.
“Hồ Hải Sinh là do cậu sắp xếp làm như vậy sao?”, Tống Ngữ Yên nhẹ giọng nói, cô ấy không ngốc, tự nhiên có thể đoán được một ít.
“Đúng, nhưng Ngữ Yên à, tôi chỉ muốn giúp cậu kiểm tra cái tên đó, tôi không muốn để một tên rác rưởi làm vị hôn phu của cậu”.
Lôi Long thoải mái thừa nhận:
“Cậu xem, sự thật đã chứng minh anh ta không xứng, bạn bè bị như vậy mà còn bình chân như vại, không dám đứng lên giúp đỡ, một người chỉ biết trốn trong góc như anh ta sao có thể trở thành vị hôn phu của cậu được?”
Tống Ngữ Yên im lặng, cảm thấy cực kỳ khó chịu đối với Lôi Long, nhưng dù vậy thì cô ấy cũng không nói thẳng ra, dù sao đây cũng là sân nhà của Lôi Long, cô ấy vẫn phải nể mặt cậu ta vài phần.
“Ha ha, đồ vô dụng, cậu chỉ biết tức giận thôi sao?”
Hồ Hải Sinh vẫn tiếp tục xúc phạm Đàm Thu, cậu ta và một nhóm bạn học liên tục nói về ông nội của Đàm Thu, nói về Trần Đức, điều này càng lúc càng kích động Đàm Thu:
“Ông nội của cậu chỉ là đồ rác rưởi”.
“Bạn bè của cậu cũng là đồ rác rưởi”.
“Ông nội của cậu chết rồi sao? Sinh ra một đứa cháu vô dụng rác rưởi như cậu cho nên chắc đã chết sớm rồi hả?”
“Ôi trời, cậu còn trừng mắt nhìn tôi? Trừng mắt nhìn tôi thì được gì, cậu dám làm gì tôi chứ hả?”
Đám sinh viên liên tục chế nhạo Đàm Thu theo Hồ Hải Sinh, Hồ Hải Sinh càng nói lại càng ác: “Đến đây, không bằng cứ nhận tôi làm ông nội của cậu, đi theo làm con chó của tôi, tôi đảm bảo tôi có thịt ăn thì cậu cũng có xương gặm đó!”
Ngực Đàm Thu càng lúc càng phập phồng kịch liệt, quả táo trong lòng bàn tay cậu ấy đã biến dạng từ lâu, móng tay của cậu ấy đã đâm vào tận sâu bên trong.
Tuy nhiên, Hồ Hải Sinh vẫn không nghe.
Cậu ta liên tục nói ra những lời khó nghe, càng lúc càng kích động Đàm Thu hơn.
“Câm miệng!”
Đột nhiên.
Đàm Thu gầm lên giận dữ.
Tiếng gầm xuyên thấu tâm can.
Thanh âm khàn khàn, nước miếng bay tứ tung.
“Cậu vừa quát à? Ha ha, tên ngu ngốc rác rưởi này còn dám quát tôi, nay giỏi quá rồi đúng không?”, Hồ Hải Sinh đưa tay vỗ nhẹ vào mặt Đàm Thu, nói: “Sao, muốn đánh tôi hả?”
“Cháu trai, nước bọt của cháu dính lên mặt ông nội rồi, còn không mau lau cho ông nội?”
“Tôi đã bảo cậu im đi!”
Đàm Thu gầm lên, đồng thời nhân cơ hội cầm lên một chai rượu vang trên bàn rồi đập ra ngoài.
“Bốp!”
Ầm một tiếng, chai rượu vang đỏ thật cứng đã đập lên đầu Hồ Hải Sinh.
Đàm Thu đã hoàn toàn bùng nổ.
Trước mặt biết bao nhiêu người, Hồ Hải Sinh đã xúc phạm ông nội và bạn bè của cậu ấy.
Cuối cùng thì cậu ấy cũng không thể nhịn được nữa.
.