Hần ta càng lại gần, không khí càng lúc càng yên tĩnh.

Sự phần khích loé lên trong mắt Lôi Long
Câm giác mượn dao giết người này thật sự rất tuyệt.

Chẳng máy chốc Phi Tử đã tôi trước mặt Trần Đức.

Khi mọi người đều cho rằng Trần Đức sắp bị cho một
bài học.

Một cảnh tượng hãi hùng xuất hiện.

Phi Từ dùng đối diện Trấn Đức, đột nhiên củi gập 90
độ, cung kinh gọi: “Đại ca”
Đại ca
Xưng hô này như có ma lực.

Khiến không khí rơi vào im lặng chết chóc.

Im lặng đến đáng sợ.

Nụ cười trên mặt Lôi Long, Tô An Khê và những ngườs
chế nhạo Trần Đức lập từc trở nên cứng ngắc.

Đại ca
Phi Từ gọi anh ta là đại ca?
Mọi người đều nghi ngô có phải minh nghe
nhám không.

Bọn họ không dám tin.

Đại ca thể lực ngắm của Thiên Hướng Kiểu là Phi Tử,
năm nay hắn ta đã hơn bốn mưối tuổi, thể mà hắn ta lại
gọi Trần Đức là đại ca.


Mẹ kiếp, thế gối này điên rốit
Ngay cả Đàm Thu cũng ngắn ra, trong mắt toàn là về kinh ngạc.

Thuộc hạ của Phi Tử lại càng bối rối, mở mịt.

Chuyện gì thế này?
“Còn ngây ra đó làm gi? Không mau gọi đại ca cả đit”,
Phi Tử xoay người, quát lên với nhóm thuộc hạ phía sau:
“Không biết ý chút nào, làm sao đi theo tôi được?”
*Đại ca cá!”
Hoàng Dương là người phân ứng lại đầu tiên, củi
người, kính cần hô lên với Trần Đức.

“Đại ca cà!”
Dường như cùng lúc đó, gắn hai mươi vệ sĩ mặc đó
den phía sau Hoàng Dương đều củi xuống chào Trần
Đức.

Cảnh tượng này khiến mọi người đều choáng váng.

Nụ cười trên mặt Lôi Long cứng ngắc, gó má không tự
chủ được giật giật.

Khuôn mặt đắc ý của Tô An Khê cứng đờ, không hề
nhúc nhích, đôi mắt đeo kinh áp tròng màu tím hơi run
lên, đôi môi mọng khẽ mở như nhìn thấy ma.

Trong đầu à hiện lên một câu.

“Hôm nay tôi tối đây là do Phi Tử mời.

Đây là lời Trần Đức đã nói với à.

Khi đó à tưởng Trần Đức chi đang khoác lác nên
không hề để tâm.


Lúc này tâm trạng à vô cùng phúc tạp, cảm giác
không còn đất dung thân.

Phía sau họ, nhóm bạn qua lại với Lôi Long đều ngắn
người, không ai không kinh ngạc.

Ai có thể ngờ được một chàng trai trẻ đến tử nông
thôn, hết sức bình thường lại là đại ca của Phi Tứ?
Không thể tin được!
Lục Hoán Kim ở bên cạnh cảm thấy hơi buồn cười, Phi
Tử đúng là thích đùa, rõ ràng có thể không cần làm lớn
như vậy nhưng lại cử thích doạ đám nhóc miệng còn hôi
sữa này.

Trước tinh huống này, đương nhiên Trần Đức biết
chắc chắn rằng Phi Tử đang cố ý.

Anh ngừng ăn, đặt bình rượu về lại chỗ cũ, hơi bất lực
bảo: “Phi Tử, không cần phải khoa trương vậy chứ”
“Hấy, nên vậy mà, để cho một số kẻ mắt chó coi
thường người khác biết rốt cuộc ai môi là kẻ nên soi lại
minh dưới nước tiêu”.

Phi Tử cố ý cất giọng thật cao, nghe hần ta nói vậy,
phía Lôi Long và Tô An Khê càng trở nên phúc tạp, về
mặt khó coi như ăn phải phân.

“Đưa à đanh đá và Lôi Long tới đây cho tôi, Phi Từ
ngôi xuống sofa, ra lệnh cho thuộc hạ.

Hoàng Dương vẫy tay, hai thuộc hạ bước đi, một
người đi về phía Lôi Long, một người đi về phía Tô An
Khê.

Họ đấy hai người tối trước mặt Phi Tử.

TO An Khê chưa bao giờ gặp tinh cảnh này, cô á sợ tối
mức hai chân run rấy, sắc mặt tái nhợt, đầu óc trống
rồng.

“Lôi Long à, cậu được lắm, tôi với bố cậu cũng coi
như có qua lại, dù là bố cậu cũng không âm hiếm đến
thế, muốn mượn dao giết người à?”, Phi Tử không thêm
quen tâm đến Tô An Khê, nở nụ cười đầy ấn ý với Lỗi
Long.