Chương 6

Ji-soo lạnh tanh cắt ngang, mặt không chút biểu cảm. Se-ju hơi dừng một chút lại mỉm cười.

- Dặn em bao lần rồi, đừng đem cái mặt lạnh như tờ đó ra với khách. Đúng là bướng mà!

Ji-soo không đáp, liếc nhìn Se-ju rồi thản nhiên ăn tiếp táo.

- Cô bé có gây phiền nhiễu hay khó chịu gì cho em không?

Se-ju tươi cười nhìn Min-kyung, Min-kyung hơi ngạc nhiên, nhưng lập tức lắc đầu.

- Không hề, em còn gây phiền phức cho Ji-soo nữa ấy chứ!

Min-kyung mỉm cười, Se-ju tròn mắt, nhưng không hỏi thêm, chỉ gật đầu đáp lại.

- Ji-soo vốn rất tốt, mỗi tội khép mình ...

- Đủ rồi đấy!

Ji-soo giọng hơi bực, lập tức đứng lên.

- Không cần phải nói nhiều về tôi vậy đâu! Về công ty thôi, không phải chị đến đón tôi sao?

Se-ju đưa mắt nhìn Ji-soo, thở dài nhẹ rồi lại hướng Min-kyung.

- Đấy, cứ như vậy thử hỏi có ai trong ngành mến được?

Min-kyung che miệng cười híp mắt, không chỉ Min-kyung mà cả Se-ju cũng tủm tỉm cười. Ji-soo khó chịu bỏ về phòng trước.

- Được Fan yêu mến như vậy là được rồi mà chị!

Min-kyung đáp, Se-ju như được gợi mở câu chuyện, vỗ tay một cái.

- Ji-soo có biệt danh vô cùng ngầu đấy, em biết là gì không?

- Dạ em không!

- Người hùng làng nhạc!

Se-ju nghiêm túc nhìn Min-kyung, Min-kyung thì vẫn tròn mắt không hiểu chuyện gì.

- Clip đó em chưa xem sao? Đợi chút tôi có lưu...

Se-ju mở điện thoại lên, tìm kiếm một lúc rồi đưa cho Min-kyung.

Min-kyung vẫn mang cái nhìn khó hiểu vô cùng, tay ấn kí tự tam giác rồi bắt đầu xem đoạn clip.

Đoạn clip chỉ vỏn vẹn đúng hai mươi giây, được cắt và ghép lại nhau từ hai máy quay hành trình trên xe ô tô.

Ban đầu Min-kyung có vẻ bình thường, đến khúc cao trào, nàng tròn mắt, thậm chí là tua đi tua lại đến ba lần.

- Người... người này...

- Là Ji-soo đó. Ban đầu chỉ là một số ít người chia sẻ video. Về sau những người biết về Ji-soo hết lời ca ngợi con bé. Ji-soo là nhạc sĩ đầu tiên không cần một chút hình thức quảng cáo bản thân nào mà lại được đông đảo Fan yêu mến đấy em!

Se-ju kể lại với giọng tự hào lắm, Min-kyung gật gù nãy giờ. Đến bản thân nàng còn thấy hành động đó đáng giá vô cùng chứ đừng nói là quản lý của Ji-soo.

- Con bé có vẻ lạnh lùng, lại cao nữa nên rất nhiều Fan nữ. Tôi vẫn thường nói đùa với con bé là không biết sau này lấy nổi chồng không!

- Vâng...

Min-kyung tay vẫn tua lại đoạn clip. Trong đoạn video ngắn đó, một bà cụ đang lò dò từng bước sang đường còn xe tải cứ vậy mà lao đến. Tưởng như đã tàn đời thì một bóng người lao vụt sang, ôm chặt lấy bà cụ, tránh cái xe tải đằng trước. Ở cảnh cắt của máy quay hai là một cô thanh niên biết không kịp tránh ô tô con nên đã xoay người để cả tấm lưng mình bị đâm nhằm che chắn cho bà cụ. Cả người cô thanh niên bị ô tô con đâm vào, cũng may là người lái xe đã phanh kịp, không bị thương tích quá nặng nhưng không tránh khỏi đau đớn.

Máy quay của xe ô tô con ghi hình rõ gương mặt bình tĩnh của Ji-soo khi quyết định lấy thân mình bảo vệ bà cụ. Đoạn video ngắn đó được Fan lục lọi và cắt ghép lại cho đủ quá trình cứu người của Ji-soo. Cũng từ ngày đó, từ khóa " Lee Ji-soo" được tìm kiếm đến vài trăm nghìn lần, và cũng từ đó mà mọi người mới biết rằng, mấy bài Hit nửa năm gần đây của làng âm nhạc Hàn Quốc đều là do người này sáng tác.

Min-kyung nhìn kĩ những giây cuối cùng, khoảnh khắc mà ghi rõ gương mặt bình tĩnh đến đáng sợ của Ji-soo khi quyết định xoay lưng đón mũi xe bảo vệ bà cụ. Gương mặt đó tự nhiên khắc thẳng trong trí óc của nàng, một gương mặt đẹp đẽ vô cùng.

Cạch

- Vẫn chưa định đi sao?

Ji-soo nhíu mày nhìn Se-ju, Se-ju đưa tay ra dấu, Min-kyung hiểu ý đưa lại điện thoại cho Se-ju rồi cả hai cùng đứng dậy.

- Vậy bọn tôi đến công ty trước, à tối nay em bận gì không, đi ăn cùng tôi với...

- Tôi bận!

Ji-soo nhíu mày rồi lên xe ngồi trước.

- Xin lỗi em, con bé...

- Dạ không sao đâu, hai người cứ đi trước đi, em cũng về công ty.

- Mà cho tôi xin số em. Tôi thật sự rất biết ơn vì có em làm bạn với Ji-soo. Nếu em có thể quan tâm đến Ji-soo của chúng tôi hơn thì tốt quá!

- À vâng. Xxxxxxxx.

- Ok!

Tít

Min-kyung mở tin nhắn " xxxxxxxx. Đây là số của Ji-soo, lưu lại nhé".

- Em nhận được rồi!

- Tốt rồi, vậy tôi đi trước!

- Chị đi cẩn thận!

Min-kyung nghiêng người chào Se-ju, xe đi được một đoạn mới trở lại xe mình ngồi.

"Số của Ji-soo sao?"

~

- Chị không cần phải lo chuyện ngoại giao của tôi quá. Tôi với người kia cũng mới gặp nhau được hai ngày, gọi là có quen biết thôi!

Ji-soo tay cầm tập nhạc, nói với Se-ju với giọng hơi bức xúc.

- Trước lạ sau quen mà. Em mở lời với đồng nghiệp trong ngành, là lần đầu tiên tôi thấy. Lại còn đến nhà nữa, không biết có nên mở tiệc ăn mừng không đây?

Se-ju tủm tỉm cười, Ji-soo bực mình, gấp mạnh tập nhạc vào rồi quẳng vào hốc xe.

- Đã nói đừng đến cơ mà!?

- Tôi biết em nói dối nên mới cố tình đến. Nếu muốn tôi thuận theo sao không thành thật từ đầu?

Ji-soo kéo thấp cái mũ lưỡi trai xuống, cả hai im lặng một lúc lâu cho đến khi Radio trong xe được bật lên.

- Là Fine của Kang Min-kyung!

Se-ju khẽ "thông báo", Ji-soo vẫn im lặng không nói gì.

- Ha-na nói gần đây em nghe đi nghe lại bài này. Ji-soo chả lẽ thích bài này đến độ đi làm quen Min-kyung sao?

Se-ju bắt đầu chọc ghẹo Ji-soo. Ji-soo khẽ thở dài, liếc nhìn sang lớp cửa kính.

- Tình cờ thôi!

"Anh cứ đi, cứ rời xa em

Em sẽ ổn thôi, rồi mọi thứ sẽ thành quy luật như trước

Anh rời đi tim có đau nhói

Anh rời đi em có xót xa

Nhưng một thời gian thôi, em sẽ quen dần

Vết thương sẽ không còn chảy máu

Anh rồi cũng sẽ trở thành quá khứ

Sẽ chẳng còn vương vấn trong trí nhớ của em..."

~

Min-kyung vội vã đến công ty sau khi nhận được cuộc điện thoại của giám đốc. Lo lắng mở cửa bước vào, nàng thầm nghĩ mình chắc chắn sẽ bị khiến trách chuyện gì đây.

Cộc cộc

- Vào đi!

Két

- Giám...giám đốc!? Anh gọi em ạ?

Min-kyung bẽn lẽn bước vào, người được gọi là giám đốc kia nhìn thấy nàng lập tức đứng dậy, môi nở nụ cười khá thân thiện, nhưng không hiểu sao lại khiến Min-kyung nổi da gà.

- Cái vẻ bất an đó là sao? Yên tâm, anh hôm nay không mắng gì em đâu!

Giám đốc đặt ly nước lên bàn mời Min-kyung. Cô ca sĩ trẻ đã vã mồ hôi ra từ lúc nào, một hơi hết sạch ly nước.

- Anh... có chuyện gì không ạ?

- Em cũng biết công ty T.H.E rất nổi tiếng phải không? So với họ, công ty ta chỉ như... hạng ruồi muỗi đó!

- Vâng, em có biết ạ!

Cộp cộp

Giám đốc gõ tay lên mặt bàn, vẻ mặt vô cùng hệ trọng.

- Thì đó. Quan trọng là, công ty họ tiếng tăm xa như vậy là nửa năm gần đây có sự góp mặt của Lee Ji-soo. Em thấy đấy, nhờ có cái mác Lee Ji-soo mà công ty họ ngày càng ăn nên làm ra.

- Nhưng em thấy... Ji-soo không hề tham gia...

- Không không, người ta không quan trọng chuyện đó!

Đầu ngón tay giám đốc "lắc lư" phản đối, Min-kyung im bặt không dám nói thêm câu nào nữa.

- Quan trọng là, người ta sẽ tự đặt ra câu hỏi: Tại sao Lee Ji-soo lại chọn công ty đó mà hợp tác? Chính vì thế nên từ nửa năm trước đã mặc định T.H.E là công ty giải trí hạng một.

Min-kyung gật gù, nàng hiểu tại sao lại thế nhưng không biết giám đốc kể cho mình có mục đích gì.

- Công ty ta muốn tiếng tăm xa, phải có một sản phẩm gì đó hợp tác với T.H.E. Em hiểu ý anh không Min-kyung.

Min-kyung nhíu mày vô cùng khó hiểu, giám đốc vỗ trán mấy cái ra vẻ bất lực với cô gái.

- Ý anh là, chúng ta sẽ hợp tác một sản phẩm âm nhạc gì đó với công ty T.H.E. Tất nhiên là bài hát đó sẽ do Ji-soo viết, và...

Giám đốc tiến đến, đặt hai bàn tay lên vai Min-kyung với vẻ mặt rất nghiêm túc.

- Em sẽ là người hát!

Min-kyung mở to mắt nhìn chăm chăm giám đốc với vẻ mặt kinh ngạc vô cùng.

- Em...em sao?

|-r