Chương 10:

Bài hát cuối cùng cũng kết thúc, tiếng vỗ tay nổi lên. Min-kyung cúi mình cảm ơn, người đánh Guitar cũng đứng dậy từ bao giờ.

*Ồ!!!*

Bảo vệ đã sẵn sàng đứng dàn hàng để chặn lại người hâm mộ. Mọi chuyện đã được lường trước, người hâm mộ khi nhìn thấy gương mặt của người đánh Guitar ban nãy như muốn vỡ òa, nháo nhào đứng hết lên chụp hình.

- Chào các bạn, các bạn có thấy bất ngờ không ạ?

Giọng MC the thé vang lên, đám người bên dưới hô "CÓ" đầy sức sống, ai nấy cũng tươi cười, thậm chí là đứng cả lên ghế để chụp ảnh, bảo vệ đã phải đuổi vài người thiếu ý thức ra ngoài để bảo vệ an ninh.

- Chắc các bạn cũng biết đây là ai rồi, nhưng theo thủ tục tôi vẫn phải giới thiệu lại. Trước mặt các bạn là Kang Min-kyung xinh đẹp và đứng cùng với cô ấy là một khán giả vô cùng đặc biệt. Xin giới thiệu với mọi người, nhạc sĩ tài ba Lee Ji-soo!

Tiếng vỗ tay rầm rầm như muốn nổ tung nóc nhà. Ji-soo khẽ nghiêng người chào đám người bên dưới, gương mặt hơi lấm tấm mồ hôi song không chút cảm xúc.

- Min-kyung, hôm nay em cảm thấy sao khi buổi gặp mặt Fan ngày hôm nay có sự tham gia của Ji-soo?

Min-kyung lúng túng đưa mic lên, liếc nhìn Ji-soo một cái rồi cố ra vẻ bình tĩnh, mỉm cười với người hâm mộ.

- Đầu tiên xin chào các bạn, cảm ơn các bạn đã đến buổi giao lưu ngày hôm nay của tôi. A... nói thế nào đây? Thật sự hôm nay tôi quá bất ngờ. Thậm chí ban nãy còn quên mất là đến lượt mình hát...

Tiếng cười nổi lên, Min-kyung xấu hổ che mặt, dáng vẻ đó đáng yêu vô cùng. Ji-soo chỉ liếc mắt nhìn một chút, rồi vẫn cái gương mặt không gợn sóng như ban nãy được trưng ra.

- A, thật sự không phải chỉ mỗi Min-kyung mà toàn bộ nhân viên trong công ty đều bất ngờ. Không biết là điều gì khiến Ji-soo vốn vô cùng bận bịu lại có thể dành chút thời gian quý báu của mình đến buổi gặp gỡ người hâm mộ của Min-kyung.

Ji-soo chậm rãi đưa mic lên môi, nghĩ gì vài giây rồi...

"Happy birthday to you...

Happy birthday to you...

Happy birthday, happy birthday, Happy birthday to Min-kyung..."

Min-kyung giật mình, tự nhiên nàng thấy xúc động vô cùng. Xung quanh là tiếng hát chung với Ji-soo, hết bài, là những tiếng vỗ tay hân hoan cùng tiếng chúc mừng.

Ji-soo vẫy tay, một nhân viên vội vàng chạy lên, cầm theo là một chiếc bánh sinh nhật có ghi rõ dòng chữ "Chúc mừng Kang Min-kyung 26"

Ji-soo đưa bánh đến chỗ Min-kyung, gương mặt vô cùng thản nhiên kèm thêm một cái hất cằm nhẹ.

Min-kyung nhất thời xúc động, khóe mắt đã hơi cay. Cúi xuống, hai tay chắp vào nhau, rồi thổi "phù" một cái nhẹ.

Nến tắt, lại là tiếng vỗ tay, cứ như những người kia dành toàn bộ sức lực của mình để vỗ vậy, lớn đến độ đau đầu.

- Hôm nay tôi đến đây để chúc mừng sinh nhật chị Min-kyung, tôi sẽ tham dự buổi họp mặt của chị Min-kyung cho đến phút cuối, giờ tôi xin phép xuống dưới!

Ji-soo cúi người rồi bước xuống dưới thật, thản nhiên ngồi ở hàng ghế VIP. Cho đến cuối buổi gặp mặt, Ji-soo hoàn toàn tập trung nhìn Min-kyung trình bày các ca khúc của nàng,thái độ vô cùng tôn trọng, không làm các việc riêng thừa thãi. Ngày hôm nay, cánh nhà báo lại có việc để làm.

- Cảm ơn mọi người, hẹn gặp lại mọi người...

Ji-soo từ từ đứng dậy, đội lại cái mũ rồi chuẩn bị "chuồn" ra ngoài.

- Đợi...đợi một chút!

Ji-soo nhướn mày nhìn sang, rõ ràng Giám đốc S.S.E đã lăm le cô từ mười phút trước như thể là sợ cô chạy mất vậy.

- Ji-soo, đến đây rồi thì ở lại dùng bữa tối với công ty anh luôn, bên anh...

- Giờ em phải sang Nhật có chút chuyện, có lẽ hẹn dịp khác!

Ji-soo nghiêng người chào rồi bước đi, Giám đốc chỉ biết nuối tiếc nhìn cô ấy khuất bóng lưng.

Cộp cộp cộp

- Min-kyung?

Min-kyung vội vàng chạy về phía Giám đốc, vẻ mặt hệ trọng vô cùng.

- Ji-soo đâu anh?

- À, Ji-soo về rồi. Nghe nói là đi Nhật có việc quan trọng. Ơ, Min-kyung...Min...

Min-kyung không nghe hết, chân dù mang giày cao gót nhưng vẫn khẩn trương chạy ra cổng sau của công ty.

Hoàn toàn không một bóng người, Ji-soo đã đi mất dạng, một chút dấu vết cũng không thấy.

"Số của Ji-soo"

Min-kyung nhớ ra liền vội vã lấy điện thoại, bấm bấm một chút rồi đưa máy lên nghe.

Tu...tu....

- Alo?

- Ji-soo đúng không?

- Vâng... chị là....

- Min-kyung đây, em đang ở đâu?

- ... Tôi đang trên đường ra sân bay, sao vậy?

- Vậy là đi Nhật thật sao? Chị...chị định mời em đi ăn tối.

- ... Được rồi, tuần sau tôi về sẽ hẹn lịch. Số chị đây à?

- Hẹn...hẹn? A...ừ số chị!

- Được rồi. Chào!

- Ừ... chào!

Min-kyung tim đập thình thịch, rõ ràng Ji-soo có mở lòng hơn rất nhiều. Ngữ điệu cũng không còn quá cộc lốc như trước. Thậm chí còn chủ động nói sẽ hẹn nàng đi ăn, khiến nàng có chút ngỡ ngàng.

Min-kyung bỗng thấy hơi lạ, không hiểu tại sao lại như vậy. Bất ngờ nàng nhớ đến cái vẻ mặt Giám đốc ban nãy, giật mình bừng tỉnh.

Cộc cộc

- Vào đi!

Min-kyung mặt hơi giận mở cửa bước vào. Mặc kệ Giám đốc kia có tươi cười ra sao, nàng vẫn mang một khối tức giận mà nhìn thẳng vào mắt Giám đốc mình.

- -

Hai ngày trước

- Ji-soo, có người bên công ty S.S.E muốn gặp em!

- Bảo họ tôi không có ở đây!

- Nhưng nói gì đó gấp gáp lắm, liên quan gì đó đến ca sĩ Kang Min-kyung thì phải.

- ...

Ji-soo hơi hé mắt, đăm chiêu một chút rồi bật dậy, vuốt vuốt quần áo cho đủ phẳng rồi bước ra ngoài.

- Chào em, anh là Giám đốc quản lý bên công ty S.S.E. Anh tên là Bong Huyn-shik, chúng ta từng gặp nhau rồi em nhớ không?

Người kia tươi cười đưa tay ra bắt. Đáp lại cái bắt tay đó, Ji-soo chậm rãi ngồi xuống ghế và gật đầu nhẹ.

- Vâng!

- Anh không vòng vo, sẽ nói thẳng vào chuyện chính. Em với Min-kyung bên công ty anh có vẻ có quen biết đúng không?

Ji-soo nghi hoặc nhìn Giám đốc Bong vài giây rồi gật nhẹ đầu.

- Vâng!

- Ai cha!

Giám đốc Bong khẽ thở dài, tỏ vẻ vô cùng xót xa, Ji-soo nhướn mày khó hiểu.

- Có gì sao?

- Chà... Min-kyung vốn rất thân thiện với mọi người, nhưng từ ngày có Scandal kia, con bé khép mình vô cùng. Gần đây còn chẳng nói chuyện với ai, hôm trước anh bắt gặp con bé có thể tươi cười nói chuyện thoải mái với em, anh vô cùng hạnh phúc.

Giám đốc Bong bắt đầu "diễn", Ji-soo vẫn rất chăm chú lắng nghe, chí ít thì cô cùng Min-kyung cũng có quen biết, giữ lễ nghĩa như vậy là bình thường.

- Anh rất vui khi con bé có thể có người bạn như em. Em biết không, con bé rất quý em, thậm chí ca ngợi em vô cùng kìa.

Ji-soo khó hiểu nhìn Giám đốc Bong, không biết vòng vo nãy giờ anh ta muốn nói cái gì nữa.

- Hai hôm nữa là sinh nhật con bé. Bên anh có tổ chức buổi gặp mặt Fan. Anh muốn tạo bất ngờ cho con bé, để nó vui hơn... em có thể tham gia với tư cách một người bạn được không?

"Là ý này sao?"

Ji-soo hiểu hoàn toàn chiêu trò của Giám đốc Bong, nhưng cô không bận tâm việc người này muốn lợi dụng hình ảnh của mình như thế nào. Cô chỉ đang suy nghĩ một chuyện, đó là "hai hôm nữa sinh nhật Min-kyung". Mà với thái độ của mấy bữa trước, Min-kyung tránh né cô, hình như đúng là có chuyện buồn thật. Mà nom có vẻ đúng là Min-kyung đối với mình như mội bằng hữu. Người khác có lòng, bản thân mình cũng nên có...dạ. Ji-soo suy nghĩ một chút rồi nhìn thẳng vào mắt Giám đốc Bong.

- Được!

- -

Hiện tại

Min-kyung thẫn thờ trở về nhà sau khi nghe toàn bộ câu chuyện của Giám đốc. Trái ngược với vẻ mặt tươi cười kia thì nàng mang một bộ mặt khá u ám và tội lỗi.

"Chị không cố ý...Ji-soo, xin lỗi"

Hắt xìiiiii

- Cảm lạnh sao?

Se-ju đưa khăn giấy cho Ji-soo với vẻ mặt lo lắng. Ji-soo không đáp, cũng đưa tay ra dấu là không cần rồi kéo cái mũ thấp xuống, bắt đầu lim dim. Se-ju khẽ thở dài nhìn Ji-soo rồi cũng lẳng lặng lấy một tờ báo ra đọc.

Xe cứ vậy lăn bánh thẳng hướng tới sân bay.