Nghe vậy, Khúc Đàn Nhi vui vẻ, không nghĩ đến, nàng mới chỉ nói có mấy câu không xuôi tai như thế thôi mà lại có thể khiến hôn sự này sôi hỏng bỏng không rồi! Đáng lẽ nên nói sớm đi. Nói sớm hơn, nàng cũng không cần phải kìm nén đến khó chịu như vậy.

Bất quá, bây giờ nàng cần nhẫn. Một chút này cũng không nhẫn nhịn được sẽ hỏng đại sự.

Nhưng là cái tên Bát Vương gia này có thể gật đầu nhanh lên hay không. Chỉ cần hắn nói câu hôn sự thất bại, sau này nàng liền chắn chắn sẽ đốt nhang bái Phật, cảm tạ đại ân đại đức buông tha nàng một lần của hắn.

“Khúc đại nhân ý muốn bảo Bản vương từ hôn?” Mặc Liên Thành nhẹ giương tay áo tựa mây trôi, ngón tay thon dài như ngọc, nhẹ nhàng vuốt ve chén trà trên chiếc bàn gỗ hoa lê, cười yếu ớt nhu hòa như gió nhẹ, đạm nhiên nói.

“...” Đúng vậy, đúng vậy! Ngươi nhanh gật đầu đáp ứng là được. Khóe miệng Khúc Đàn Nhi giật giật, nhịn xuống xúc động đem lời nói phun ra.

Khúc Giang Lâm quỳ trên mặt đất, “Tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của Vương gia, tuyệt không dám có nửa điểm oán trách.”

“Nếu Bản vương nhớ không lầm thì hôn sự này là do Hoàng Thượng ban hôn.”

“Cái này...”

“Khúc đại nhân cảm thấy Bản vương có thể hủy đi cái hôn sự này sao?”

“...” Vẻ mặt Khúc Giang Lâm hoàn toàn là kinh sợ.

“Tất nhiên hủy hôn không được. Nên là, Khúc đại nhân tranh thủ thời gian mà chọn ngày lành tháng tốt đi.” Mặc Liên Thành nhàn nhạt đáp lời, giọng nói cũng không có biến hóa qua.

“…” Ách? Không thể nào.

Khúc Đàn Nhi giật mình. Hắn nói ngày lành tháng tốt… Chỉ là vẻn vẹn một cái thánh chỉ, cứ như thế mà đem nàng đi gả chồng?

“Vâng vâng vâng, hạ quan đã rõ.” Khúc Giang Lâm lập tức đáp ứng, hớn hở ra mặt.

“Không còn sớm, Bản vương nên trở về phủ, Khúc Đại Nhân không cần đưa.” Mặc Liên Thành không nhanh không chậm đứng dậy, mặt phượng nhàn nhạt quét qua đến Khúc Đàn Nhi, khóe miệng thoáng khẽ động một cái. Lại làm một bộ dáng muốn nói cái gì đó nhưng rốt cuộc là cũng không đem lời nói ra, nhẹ giơ bước chân khoan thai hướng cửa lớn mà rời đi.

Mặc Liên Thành vừa đi, Thập Tứ Vương gia Mặc Tĩnh Hiên cũng đi theo.

“Cung tiễn Bát Vương gia, Thập Tứ Vương gia.” Khúc Giang Lâm cong người đứng lên, hơi cúi đầu, lại vừa văn che giấu khóe miệng ý cười đạt được mục đích…

Mặc Liên Thành hai người ra khỏi Khúc phủ.

Con đường dưới chân là một lớp đá xanh. Vì đây là nơi ở của những kẻ giàu sang phú quý nên cũng chỉ có một ít người qua đường.

Trong xe ngựa xa hoa của vương phủ.

Mặc Tĩnh Hiên nghiêng người dựa vào cửa sổ xe, nhịn không được hỏi: “Bát ca, ta thật không hiểu, tại sao huynh lại đáp ứng cưới nàng? Nàng và Đại vương huynh…” Khẩu khí mang theo mấy phần chán ghét cùng không tình nguyện. Người nào không biết Khúc phủ Tứ tiểu thư và Đại vương gia có mối quan hệ không rõ ràng? Thế nhưng, người hắn luôn sùng bái – Bát ca cưới phi tử lại là nàng.

Mặc Liên Thành khóe môi nhẹ nhàng nở một nụ cười đùa cợt, “Đệ nói xem?”

“Ta nói? Ta là không rõ. Thực sự ta không hiểu nữ nhân kia có gì tốt, trừ gật đầu vẫn là gật đầu. Huynh nhìn nàng mới rồi, từ đầu đến cuối đều không có ngẩng đầu lên. Nói không chừng,… nàng lớn lên bề ngoài là mang khuôn mặt bị rỗ, không dám để người khác nhìn thấy. Lại nhìn đến tư thế cái tên Khúc đại nhân kia, rõ ràng là đang tính cái âm mưu quỷ kế gì đấy. Nếu huynh thực sự cười cái nữ nhân kia, Bát ca không sợ sau này huynh có ngày lành tháng tốt gì trôi qua sao?”

“Hoàng lệnh làm khó.” Mặc Liên Thành nhẹ nhàng đưa ra một cái lý do quan trọng.

“Phi! Bát ca, người khác không biết huynh, ta còn không biết huynh là ai sao? Đừng nói là Phụ vương hạ chỉ, kể cả có là Thái hậu hạ mệnh lệnh, huynh cũng chưa chắc nhất định sẽ làm theo. Huynh đến cùng…”

“Ngươi từng có thấy ta cự tuyệt bất cứ người nào đưa ta nữ nhân qua?”

“Ồ, cái kia cũng đúng.”

“Là trò hay cũng sắp được biểu diễn rồi.” Mặc Liên Thành nhẹ đáp lời, ánh mắt lại là một mảnh lạnh lùng.

Ở bên ngoài, thị vệ thân tín của Mặc Liên Thành là Vu Hạo một mực cảnh giác xung quanh.