*trang: giả vờ, giả trang

“Đàn Nhi khấu kiến Bát Vương gia, Bát Vương gia thỉnh an.” Khúc Đàn Nhi cũng không cấp bách, tất nhiên không phải chỗ ngồi bên phải, thì chính là bên trái đi. Một trái một phải, dù sao cũng là một trong hai bên. Một cái Bát Vương gia cũng là đủ, muốn làm cái chợ hay sao, lại thêm một tên Thập Tứ Vương gia cũng tới xem náo nhiệt.

Chỉ cần Khúc Đàn Nhi nhấc đầu lên một chút liền có thể biết được ai với ai nhưng nàng lại mảy may không có ý nghĩ ngẩng đầu lên. Tuy ngẩng đầu có thể thấy trăng sáng, khụ…, cũng chỉ giống thấy nóc nhà thôi mà. Cúi đầu mặc dù có thể không nhớ cố hương, nhưng ít ra có thể nhìn thấy đôi giày dưới chân bản thân như thế nào... Xem ra giày này nên thay mới.

“Đứa nhỏ này, ngươi là đang bái kiến cha của ngươi.” Khúc Giang Lâm tức giận đến đỏ bừng cả mặt nhưng trước mặt Mặc Liên Thành lại không tiện phát tác, “Bát Vương gia ngồi ở ghế chính diện.”

“Ồ, thật có lỗi.” Khuôn mặt nhỏ của Khúc Đàn Nhi rất hợp tình hợp lý mà hiện lên một tầng xấu hổ. Được rồi, nàng thừa nhận vừa mới này có chút cố ý, nhưng Khúc lão già này cũng quá dễ bị kích động đi. Sau đó, nàng liền hướng phía ghế chính diện, vẫn mang bộ dạng phục tùng như cũ, không nhanh không chậm thi lễ, “Đàn Nhi bái kiến Bát Vương gia. Hóa ra Vương gia lại chạy đến chỗ này ngồi, đã thất lễ rồi.”

Lời này vừa nói ra!

“Phốc!” Liền có người cười!

Mà Khúc Giang Lâm lại tức giận đến mức thiếu chút nữa thổ huyết, bất quá, trên mặt lại vẫn giữ vẻ khách sáo, “Tiểu nữ để Thập Tứ Vương gia chê cười rồi.”

“Rất tốt.” Khuôn mặt tuấn mỹ của Mặc Liên Thành lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Từ lúc Khúc Đàn Nhi bước vào ánh mắt hắn vẫn như có như không nhìn theo nàng, có vể như đang chờ khuôn mặt sau khi ngẩng đầu. Chỉ là, hy vọng này có lẽ không thành vì nữ nhân này dường như căn bản là không có ý nguyện ngẩng đầu lên.

Rất tốt?

Cái gì rất tốt?

Khúc Đàn Nhi chớp mắt, thực sự đọc không hiểu ý nghĩa bên trong lời nói của Mặc Liên Thành rốt cục có ý tứ gì?

Khúc Giang Lâm lại ra vẻ tỉnh táo nói một chút lời xã giao.

Trong lúc trò chuyện lại có người nói tới dung nhan của Khúc Đàn Nhi.

Một lúc sau, Khúc Giang Lâm hạ lệnh: “Đàn Nhi, ngẩng đầu lên để Bát Vương gia nhìn một chút.”

“Cha, nữ nhi đau đầu.” Nàng nhẹ giọng thì thầm, yếu đuối vô cùng.

“Làm sao lại đau đầu? Đau đầu cũng phải ngẩng lên.” Sắc mặt Khúc Giang Lâm khẽ biến, thấp giọng quát, biểu lộ có chút tức giận. Tại sao cái nữ nhi này của hắn vào cái thời điểm mấu chốt này lại như xe tuột xích*?

*xe tuột xích: thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ làm hỏng việc những lúc quan trọng.

“Cha, trên mặt nữ nhi có mụn, rất khó coi.” Đủ rõ ràng và dễ hiểu chưa, hay còn muốn nàng miêu tả kỹ thêm một chút?

“Có phải đang nghĩ muốn cùng cha đối nghịch?” Khúc lão gia cuối cùng vẫn là tức giận.

“Cha...” Khúc Đàn Nhi nhát gan ai oán một tiếng, khiến người ta không đành lòng cự tuyệt. Khả năng diễn kịch này của nàng quả là lô hỏa thuần thanh*.

*lô hỏa thuần thanh: ý chỉ sự hoàn hảo.

“Ngươi...”

“Cha, ngài không nên tức giận, cẩn thận lại ảnh hưởng đến sức khỏe. Nữ nhi thực thẹn thùng, thật không dám ngẩng đầu. Nếu như lớn lên quá xấu, dọa sợ Bát Vương gia thì phải làm sao bây giờ? Nó lại trở thành tội lớn của Khúc phủ.” Tức giận đi, tức giận đi, tốt nhất là tức đến thổ huyết, tức giận đến mức hôn sự cũng hủy bỏ thì càng tốt! Chỉ là...

Cái tên nào không thức thời lại đang cười trộm?

Bên trái, bên phải, hay là ghế chính diện... Là tên đáng chết Thập Tứ Vương gia Mặc Tĩnh Hiên?

“Đây chính là Vương phi tương lai của Bản vương?” Ngón tay ngọc thon dài của Mặc Liên Thành gõ nhẹ lên bàn trà, mắt phượng hẹp dài hứng thú nhìn chằm chằm Khúc Đàn Nhi. Ngược lại hắn cũng muốn xem xem cha con Khúc Giáng Lâm muốn diễn kịch gì.

Khúc Giang Lâm nghĩ thấy mọi chuyện đang xấu đi, nơm nớp lo sợ mà quỳ xuống trước mặt Mặc Liên Thành, “Là do ta quản giáo không nghiêm, thỉnh Vương gia thứ tội. Nếu như Vương gia không thích tiểu nữ, vậy cái hôn sự này cũng có thể không tính. Là tiểu nữ không xứng được với Vương gia.”