Chỉ mới ở trong tranh đoạt một phen mà đã giành được lợi ích như vậy, nếu thực sự chiếm được truyền thừa của thần miếu, vậy chẳng phải thực lực sẽ đạt đến võ đạo tông sư siêu việt sao?

Nghĩ đến đây, sắc mặt Đới Lạc càng thêm khó coi.

“Là ai? Vì sao lại không đoạt lại người đó? Vì để con chiếm được truyền thừa của thần miếu, cả thầy và tông môn đã phải trả một cái giá rất đắt. Nhưng giờ con lại nói với thầy là không tranh lại người ta sao?”, Đới Lạc †ức giận đến mức cả người run rẩy, thở phì phò nói.

“Thật xin lỗi, thầy, con cũng muốn tranh với anh ta, con cũng đã thử qua rồi nhưng mà dường như anh ta được đặc biệt sinh ra để kế thừa truyền thừa của thần miếu này vậy”, nghe lời của thầy, Viên Vô Nhai càng thêm hổ thẹn.

“Nếu bên trong đã không phải người của chúng ta, vậy không cần giữ lại nữa, cùng nhau tấn công đi. Nếu chúng ta không chiếm được thì những người khác cũng đừng mơ có được”, Tulle lạnh lùng nói.

“Đúng vậy, thêm cả tôi nữa”, Bazel lòng nóng như lửa tốt, ông ta đến đây trừ mục đích lớn nhất là tăng thực lực, còn muốn giải trừ độc tố trong cơ thể của mình nữa. Nhưng mà đến tận bây giờ đều không có chút manh mối nào, ông ta muốn điên rồi.

Có lẽ có được truyền thừa của thần miếu chính là một phương pháp để giải trừ độc tố của mình cũng nên!

“Tán thành!”, Dylan hừ lạnh một tiếng. Hiện tại tâm trạng của ông ta đang rất khó chịu, bởi vì người ông ta mang đến giờ chỉ còn lại mình ông ta. Nếu không chiếm được chút lợi ích nào, ông ta tuyệt đối không cam lòng.

“Hừ, các người cứ tùy ý”, khóe miệng Đới Lạc nhếch lên một nụ cười lạnh, sau đó lùi về phía sau vài bước. lạnh lùng nhìn bọn họ.

“Chờ chút đã, không thể tấn công cái kén ánh sáng kia. Nếu tấn công nó sẽ dẫn ra người máy bảo vệ truyền thừa của thần miếu, đến lúc đó tất cả chúng ta đều xong đời”. 

Ngay phía sau, Đằng Hạ cả người máu me đầm đìa đột nhiên mở miệng, ngăn cản ý định tấn công cái kén ánh sáng của những người khác.

Nghe được lời Đăng Hạ nói, sáu người gồm cả Tulle còn lại đều tràn ngập phẫn nộ nhìn về phía Đới Lạc.

“Các người là một lũ ngu xuẩn, vừa nãy không nên tấn công chúng tôi. Giờ thì hay rồi, cả đám chúng ta tổn thất nghiêm trọng, còn bị một tên không biết từ đâu chui ra chiếm được truyền thừa, vừa lòng các ông chưa?”, Đới Lạc cười lạnh, không chút khách khí nói với bọn họ.

Mặc dù lúc này thực lực đôi bên không chênh lệch lắm, nhưng mà ông ta cũng không muốn đánh bừa, chẳng có chút ý nghĩa nào.

“Bây giờ nói những lời này thì có tác dụng gì, nói chút gì đó hữu dụng đi. Xem ra hiểu biết của ông với thần miếu này nhiều hơn chúng tôi. Một khi đã như vậy, ông nói thử xem nên làm thế nào để ngăn cản đối phương đạt được truyền thừa đây?”, lúc này Bazel là người bình tĩnh nhất, lướt qua đám Tulle, hỏi thẳng Đới Lạc.

“Nhìn thử chung quanh đi, người đều chết sạch cả rồi. Còn giấu giấu diếm diếm nữa thì ông chính là kẻ đầu óc có bệnh. Nhanh nói ra đi”, Dylan hận không thể giết Đới Lạc tại chỗ, đành phải nghiến răng nghiến lợi nói.

“Hẳn là ông hiểu rõ chứ. Nếu bây giờ không ngăn cản đối phương, đợi cho đối phương lấy được truyền thừa ra ngoài rồi, mà sau khi đạt được truyền thừa chắc. chắn thực lực sẽ đạt đến siêu việt, đến lúc đó tôi xem ông ngăn cản kiểu gì”, Tulle cũng mở miệng khuyên.

“Có lẽ bây giờ cũng chỉ có một biện pháp có thể ngăn cản người đó tiếp nhận truyền thừa”, nghe bọn họ phân tích, Đới Lạc có hơi chút do dự, nhưng ngay sau đó lập tức kiên định trở lại.

“Nếu muốn ngăn cản đối phương, vậy chỉ có thể cùng nhau hợp sức đánh nát cái kén ánh sáng này. Nhưng mà phải thật sự chú ý, vì chúng ta chỉ có một cơ hội duy nhất mà thôi”.

“Nếu một đòn không thể phá hủy được cái kén ánh sáng này, thứ đón chờ chúng ta chính là cái chết”.

“Cho nên, các ông hiểu rõ rồi chứ?”

Đới Lạc nhìn thoáng qua cái kén ánh sáng, vẻ mặt u ám nói.

Nghe ông ta nói xong, tất cả mọi người đều im lặng như tờ. Đây có thể nói chính là một cái giải pháp không phải giải pháp, lỡ như bọn họ không thể thành công thì người chết chính là bọn họ, chắc chắn không thể nghi ngờ.