"Trong số các người có ai còn nhớ nội dung trên bảng không?" Giám đốc sản phẩm cuối cùng nhận ra rằng, bây giờ không phải là lúc để truy cứu trách nhiệm mà điểm mấu chốt là phải kịp thời khắc phục vấn đề.
"Tôi chỉ có thể nhớ một phần của nó."
"Tôi cũng vậy."
Những người trong bộ phận sản phẩm lần lượt trả lời.
"Có chuyện gì vậy?" Cố Uyên vừa đi đến vừa hỏi, anh nhìn thấy một đám người đang chen chúc trong phòng họp và dáng vẻ vô cùng suy sụp của Đỗ Nhược, trong mắt anh hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Tổng giám đốc Cố." Giám đốc sản phẩm bước tới với vẻ mặt ảo não: "Tôi có thể gửi bản kế hoạch cho anh chậm một chút không? Bản phác thảo được vạch ra với giám đốc Hàn lúc sáng đã biến mất. Chúng tôi cần một khoảng thời gian để sắp xếp lại."
"Không thấy cái gì?" Cố Uyên nhàn nhạt hỏi.
Không đợi giám đốc sản phẩm nói ra đầu đuôi sự việc, Đỗ Nhược đã tiến lên một bước: "Tổng giám đốc Cố, lần này là lỗi của tôi. Là do tôi xử lý công việc không cẩn thận nên gây ra hậu quả. Thế nhưng, trước đó tôi đã kiểm.."
Lẽ ra, tôi có thể im lặng, Đỗ Nhược chưa kịp nói xong, một giọng nói trong trẻo vang lên từ ngoài cửa.
Mọi người nghe thấy tiếng nhìn lại, chỉ thấy Hà Úy Nhiên bước vào phòng họp với nụ cười tự tin và khéo léo: "Tôi chắc chắn sẽ khôi phục 90 phần trăm nội dung ban đầu, 10 phần trăm còn lại sẽ là một số chi tiết không quan trọng. Tôi tin rằng mọi người sẽ có thể thảo luận để tìm ra được cách bổ sung."
"Thật sao? 90 phần trăm à?" Giám đốc sản phẩm nghi ngờ hỏi. "Có thể đảm bảo tỉ lệ chính xác không?"
"Có thể." Hà Úy Nhiên rất chắc chắn về điều này vì cô ta được đào tạo chuyên ngành về trí nhớ, mọi người ít nhiều gì cũng nhớ một phần nội dung, các người có thể cùng nhau kiểm tra.
Giám đốc sản phẩm cuối cùng cũng lộ ra vẻ nhẹ nhõm, anh ta quay đầu nhìn Cố Uyên: "Tổng giám đốc Cố, anh có thể cho chúng tôi thêm chút thời gian được không?"
Cố Uyên không tỏ rõ ý kiến gật đầu: "Vậy thì nhanh lên."
"Tôi có thể nói một câu không?" Giọng nói yếu ớt của Đỗ Nhược vang lên trong góc.
Giám đốc sản phẩm có chút không kiên nhẫn, mọi chuyện hôm nay đều do Đỗ Nhược gây ra. Hiện giờ, anh ta không có ý định quy trách nhiệm cho cô nhưng cũng không muốn Đỗ Nhược tiếp tục làm chậm thời gian của họ.
"Bây giờ, chúng ta bắt đầu liền đi." Hà Úy Nhiên trực tiếp thu hút sự chú ý của giám đốc sản phẩm, sau đó quay sang giám đốc kỹ thuật nói: "Giám đốc Lưu, anh có thể cho chúng tôi mượn lại phòng họp không? Chờ khi chúng tôi hoàn thiện bản phác thảo sẽ trả lại cho ngài."
Rõ ràng giám đốc kỹ thuật có chút khó hiểu, nếu bọn họ có thể đi nơi khác làm chuyện này thì tại sao lại phải chiếm phòng họp này chứ? Thế nhưng Cố Uyên vẫn còn đang đứng bên cạnh theo dõi nên giám đốc kỹ thuật phải lựa chọn biết nghe lời nhưng trong lòng âm thầm chửi bậy.
Giám đốc kỹ thuật đã hiểu lầm Hà Úy Nhiên, nếu trong tình huống có thể khôi phục lại bằng trí nhớ thì vẫn nên sử dụng lại phòng họp thì hơn.
Đồng thời Hà Úy Nhiên bị hiểu lầm cũng không sai. Thật ra, cô ta muốn thể hiện năng lực vượt trội của mình trước mặt Cố Uyên.
Hà Úy Nhiên đang chuẩn bị bắt đầu vẽ với bút dạ trên tay thì Cố Uyên mở miệng nói: "Có lời gì? Nói đi!" Điều này rõ ràng là đang nói với Đỗ Nhược.
Hà Úy Nhiên dừng tay, để lại một vết đen nặng nề trên tấm bảng trắng.
Đỗ Nhược quay người ra phía sau bệ cửa sổ, cầm lấy khoảng 10 tờ giấy, cô lục lọi trong đó mấy lần rồi nhanh chóng lấy ra một tờ đưa cho giám đốc phụ trách sản phẩm: "Mọi người nhìn xem có phải sơ đồ như vậy hay không? Tôi thấy sơ đồ ở trên bảng có vẻ giống với hình vẽ trên tờ giấy này."
Giám đốc sản phẩm do dự cầm lấy, càng xem càng kinh ngạc: "Tôi nhớ chính là cái này, các người cũng tới nhìn xem có phải không?" Sau đó, anh ta chuyển bức tranh cho người khác.
Mấy người còn lại cũng nhao nhao đi tới: "Đúng, đúng rồi, bản phác thảo lần cuối chính là như thế này." Mọi người kinh ngạc thốt lên. Vậy là thành quả làm việc chăm chỉ của họ cũng không vô ích.
"Đỗ Nhược, cô tìm được ở đâu vậy?"
Nhìn tờ giấy vẽ chính xác mà Đỗ Nhược không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Lúc dọn dẹp phòng họp, tôi nhìn thấy rất nhiều nội dung như thế này trên giấy, sợ mọi người còn sử dụng nên không trực tiếp ném vào thùng rác."
"Thói quen tiện tay này của cô thật là tốt." Có người nói đùa.
Sắc mặt Hà Úy Nhiên vô cùng khó coi, cô ta cảm thấy vô cùng xấu hổ vì trông mình giống như một chú hề cố gắng hết sức để biểu diễn mà không được chú ý. Thậm chí Cố Uyên còn không thèm liếc nhìn cô ta một cái. Mọi người đều phớt lờ cô ta và bắt đầu thảo luận xem ai là người vẽ bản phác thảo này.
Chữ này thoạt nhìn giống chữ con gái. Bộ phận sản phẩm của chúng ta bây giờ chỉ có một cô gái cho nên là..
"Trình Vi." Mọi người cùng nhau nói ra họ tên.
"Là thực tập sinh mới phải không?" Đỗ Nhược thận trọng hỏi.
"Đúng. Chính là cô ấy, cô ấy vẫn đang học năm cuối nhưng sắp tốt nghiệp rồi." Có người trả lời.
"Chỉ có một mình Trình Vi trong bộ phận của các người ghi chép lại cuộc họp sao?" Cố Uyên cắt ngang cuộc thảo luận của mọi người và hỏi một cách lạnh lùng.
Trong nháy mắt, mọi người đều im bặt.
Đương nhiên, nhân viên lễ tân có lỗi nhưng không ai trong số các người kịp thời ghi lại việc quan trọng này, điều đó cho thấy phong cách làm việc của các người cũng có vấn đề. "
Tất cả mọi người đều im lặng sửng sốt.
" Một lát Hàn Mục về, bảo cậu ấy đi hỏi Trình Vi một tiếng. Nếu như sau khi tốt nghiệp, cô ấy muốn ở lại thì công ty có thể cho cô ấy làm việc chính thức sớm. "Cố Uyên dặn dò với giám đốc sản phẩm.
* * *
" Vâng. "
" Sơ đồ đã tìm được, vậy họa sĩ như tôi có lẽ đã không còn tác dụng rồi. "Lúc này, họa sĩ thì thầm với đồng nghiệp bên cạnh.
Đồng nghiệp kỳ quái nói:" Vậy thì vẽ lại một lần nữa chứ sao? Nội dung sơ đồ có nhiều phần còn trùng nhau, không dễ gì được khôi phục lại như cũ đâu. "
" Dù cho có thể vẽ được thì cũng không phải là bản gốc. Hơn nữa, lúc đó tôi nghe các đồng nghiệp trong phòng kế hoạch phát biểu, nhất thời có cảm hứng nên mới sáng tạo ra sơ đồ kia. Bây giờ rất khó để khôi phục lại như cũ. "Họa sĩ thở dài.
" Hay là để tôi thử một chút xem sao? Đỗ Nhược cẩn thận hỏi ý.