Theo kế hoạch, Kim Quang gấp rút mặc giáp và mang kiếm, kéo theo đoàn binh người ngựa lên đường tiến công doanh trại quân thù ở ngoại thành hai mươi dặm.
Lúc ông và binh sĩ vừa đến nơi, trời cũng đã sập tối.

Doanh trại kia thật sự có tồn tại, ở nơi cao nhất còn có cờ Hắc Thổ đang bay phấp phới.

Kim Quang thấy thứ đó thì máu sôi sùng sục, lòng tự ái của một đại tướng đâu bao giờ cho phép cờ của kẻ khác được bay trong lòng bầu trời nước mình.
Kim Quang nheo nheo đôi mắt đã đầy vết chân chim nhưng lại vô cùng kiên định, ra lệnh cho quân sĩ chia làm ba nhóm nhỏ, hai nhóm bao vây Đông - Tây còn mình thì dẫn theo nhóm còn lại, xông thẳng vào doanh trại địch.

Bây giờ trời tối, lại phục kích bất ngờ, kế sách mà Kim Quang bày ra, chắc chắn không thể có sơ sót.
Lệnh đã ban hành, mọi thứ đều bắt đầu vận hành đâu vào đấy.

Kim Quang giật mạnh dây cương, giơ cao thanh kiếm sáng bóng, cùng binh lính uy dũng phá cửa doanh trại xông vào.

Những tưởng số lượng quân lính chênh lệch bội phần, nên nhất định sẽ mà một trận chiến vô cùng khốc liệt, nhưng không ngờ bên trong mười vạn quân lính Hắc Thổ có mặt đầy đủ tại sân, đồng loạt quỳ xuống như chờ đợi thừa tướng đến tìm họ vậy.
Kim Quang điều khiển dây cương cho ngựa dừng lại, chau mày thắc mắc:
“Các ngươi… chính là quân lính của bộ tộc Hắc Thổ?”
“Tâu, phải!”
“Hừ, vậy tại sao khi nhìn thấy quân đội Sở quốc đến công phá doanh trại, lại quỳ gối xin hàng? Tuy chuyện này tốt cho nước ta, nhưng các ngươi thật khiến ta đây khinh bỉ bội phần!”
Kim Quang tuy nói vậy, nhưng vẫn cảm nhận được có điều gì đó không đúng.

Đáng lí ra cuộc tấn công bất ngờ thế này, quân địch không thể đoán trước được chứ? Mà nếu có đoán được, mười vạn binh sĩ của họ cũng không thể chưa nói đã hàng…
Nghe thừa tướng nói vậy, đám binh lính đưa mắt nhìn nhau, rồi đồng loạt dập đầu, cùng hô to khẩu hiệu:
“Chúng binh lính là do thừa tướng gia cứu giúp, sống làm người của thừa tướng, chết làm ma của thừa tướng.


Sông cạn đá mòn, cũng không phản bội!”
Kim Quang trố mắt nhìn đám binh sĩ đó, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì từ xa đã nghe tiếng vó ngựa hùng hồ.

Chẳng mấy chốc, đội quân cấm vệ hùng mạnh của hoàng cung đã đi đến trước mặt ông, dẫn đầu là Doãn Thành Thái tướng quân - em trai của Doãn thái hậu.
Nhìn thấy Doãn Thành Thái, Kim Quang ngỡ tìm được đồng minh, vội báo lại tình hình:
“Doãn tướng quân, ngài đến thật đúng lúc! Ta vừa thu phục được một đám binh lính của Hắc Thổ, nhờ ngài cùng hỗ trợ áp giải tất cả vào đại lao, chờ sáng sớm ngày mai, để hoàng thượng đưa ra phán quyết!”
Doãn Thành Thái liếc mắt nhìn sơ đám binh sĩ kia, rồi lại nâng tầm mắt nhìn Kim Quang, nhếch môi khinh bỉ:
“Thừa tướng gia, ngài cũng thật là giỏi giở trò! Rõ ràng là binh lính do ngài đào tạo để phản động triều đình, chớp mắt một cái, đã thành người Hắc Thổ?”
“A! Doãn tướng quân xin đừng hiểu lầm! Ta vừa nghe tin có doanh trại bí mật của Hắc Thổ thì liền dắt quân đến công phá, còn cho người đến bẩm báo cho hoàng thượng.

Đương nhiên ta với bọn chúng, không thể là cùng một giuộc.”
Doãn Thành Thái xuống ngựa, tay gác ra sau lưng, đi vòng qua vòng lại như đang cố tìm kiếm thứ gì:
“Ha, nói là đưa quân đến công phá, nhưng lại không có lấy một người tử trận, cảnh vật cũng yên bình đến lạ, cả lời nói vừa nãy của bọn binh sĩ này, ta cũng nghe không sót một chữ… Hơn nữa, trên nóc doanh trại vẫn còn treo cờ có chữ “Kim” của gia tộc thừa tướng kia kìa.

Nói mình vô tội, đúng là khiến người khác khó mà tin được!”
Kim Quang chau mày, cố ngẩng cao đầu nhìn lên nóc doanh trại, lá cờ Hắc Thổ không biết đã bị đổi thành lá cờ kì lạ có chữ “Kim” từ bao giờ.

Kim Quang đổ mồ hôi hột, vội leo xuống ngựa, đến trước mặt Doãn Thành Thái cố gắng giải bày:
“Doãn tướng quân, chuyện ta kể với ngài đều hoàn toàn là sự thật! Còn về lá cờ đó, chính ta cũng không rõ vì sao.

Doãn tướng quân, ta với ngài cùng học chung một trường, cùng đỗ đạt làm quan, cùng là những trung thần trụ cột quốc gia mấy mươi năm trời,...!phẩm hạnh ta thế nào, ngài ít nhiều hiểu rõ.

Chuyện hoang đường như thế này, không lẽ ngài thật sự tin sao?”

Trước những lời bộc bạch thực tâm của Kim Quang, Doãn Thành Thái vẫn trơ trơ bộ mặt đáng ghét của mình ra.

Ông ta nhìn thừa tướng bằng nửa con mắt, thẳng thừng nói:
“Ta từ trước đến nay đều làm việc dựa trên công lí, vì nước vì dân.

Chuyện phản nghịch tày trời này, đương nhiên là không thể đem tình cảm ra đong đếm.

Quân đâu, mau bắt giữa thừa tướng vì tội nuôi binh tạo phản, chống lại triều đình!”
Ông ta vừa ra lệnh xong, hai tên lính cấm vệ liền chạy đến khóa chặt hai tay Kim Quang.

Nhưng thay vì kháng cự lại, ông vẫn điềm nhiên một cách lạ thường:
“Doãn tướng quân, Kim Quang ta là trọng thần triều đình, được thái thượng hoàng trước lúc lâm chung vô cùng trọng dụng.

Nếu ngài thật sự nghĩ ta tạo phản, thì nhất định hoàng thượng cũng sẽ rửa sạch tội này, trả lại công bằng và danh dự cho ta thôi!”
“Được, vậy ta sẽ chống mắt lên chờ cho đến lúc đó… Hừ, mau áp giải thừa tướng về kinh thành, nhốt vào đại lao Doãn tướng phủ, chờ ngày xét xử!”
“Rõ!”
Hai tên cấm vệ răm rắp tuân lời, sau đó liền lôi Kim Quang rời khỏi đó.

Vừa bị giải đi, nắm tay ông càng cung chặt hơn bao giờ hết, môi run lên lẩm bẩm:
“Bị hại… có kẻ đã giăng bẫy hãm hại ta…”
Sau khi chiếc xe ngựa áp giải Kim Quang rời đi không lâu, Doãn Thành Thái liền vẫy tay gọi một tên hạ tướng lại gần, lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ rồi thì thầm:
“Trong đây là thánh chỉ của hoàng thượng, mau đưa đến đọc cho hai nhóm quân đang phục kích bên Đông - Tây của Kim Quang nghe, để chúng ngoan ngoãn về Doãn tướng phủ quy hàng, còn mười vạn binh lính này, âm thầm đưa đi trong đêm.


Hoàng thượng có lệnh, tất cả những chuyện xảy ra trong đêm hôm nay, không được để lộ một tin ra bên ngoài, kẻ này chống lại, chết không toàn thây!”
“Mạt tướng tuân chỉ!”
Hạ tướng kia đáp lời, sau đó cũng vội vã đi làm theo chỉ thị.

Cả bầu trời như chỉ còn một mình Doãn Thành Thái đứng chơi vơi.

Ông ta chợt nở nụ cười sảng khoái chưa từng thấy, hào hứng vuốt vuốt bộ râu dưới cằm:
“Kim Quang ơi Kim Quang, vì tình nghĩa bấy nhiêu năm, chức vị thừa tướng tôn quý của ông, sau này cứ để ta làm thay vậy!”
---------------
Cùng lúc đó, ở vương phủ, tại mái hiên trước khuê phòng của Kim Tịnh Ngọc.

Trời đã rất khuya, nhưng nàng vẫn còn chưa thể ngủ được, vốn muốn ra ngoài ngắm trăng, nhưng cả trăng đêm cũng chẳng có mà ngắm.

Đang lúc thẫn thờ nhìn lên trời đêm một cách vô vọng, đột nhiên Kim Tịnh Ngọc phát hiện có động tĩnh của người, vội quay đầu lại nhìn:
“Vương gia, thì ra là chàng.”
Tư Dạ Hành Vũ khoác bộ y phục màu xanh nhạt, vốn không quá dày, nhưng khi nhìn thấy y phục mỏng manh của Kim Tịnh Ngọc, không kiềm lòng được mà cởi lớp áo ngoài khoác lên cho nàng:
“Dù đã sắp sang mùa hè, nhưng trời đêm vẫn còn lạnh lắm, nàng mặc mỏng manh như vậy, nhất định sẽ bị nhiễm phong hàn.”
Kim Tịnh Ngọc mỉm cười, ngoan ngoãn để Tư Dạ Hành Vũ khoác áo lên cho mình, rồi lại nhìn vẻ mặt đượm ưu sầu của hắn, hỏi:
“Vương gia, chàng đang có tâm tư gì đúng không? Hơi thở của chàng cũng rất nặng nhọc, đến nỗi ta có thể phát giác ra chàng đang ở sau lưng mình… rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
“Bổn vương sao? Là vì Tiểu Ngọc đang buồn, nên mới lây sang bổn vương đấy.

Nếu có tâm tư, cũng là ta hỏi nàng mới phải.”
Kim Tịnh Ngọc cười khì, biết rõ là hắn đang nói đùa, nhưng thâm tâm nàng cũng rất muốn giải bày nỗi lòng bên trong.

Nàng xoay người nhìn ra bên ngoài, giọng buồn rầu:
“Haizzz, thực ra là ta đang nghĩ về chuyện mà hôm nay phụ thân đã nói, nên mới ôm chút suy tư.


Phụ thân cũng giống như chàng vậy, muốn ta từ bỏ việc báo thù, còn dạy cho ta đạo lý quân thần, có chết cũng không được làm trái.”
Tư Dạ Hành Vũ cũng thở dài thườn thượt, bước vài bước đến bên cạnh Kim Tịnh Ngọc, ân cần dùng tay xoa xoa nhẹ sau gáy của nàng:
“Tiểu Ngọc, tuy bổn vương cũng muốn nàng từ bỏ mọi thứ, cùng ta rời khỏi phồn hoa, làm một đôi phu thê bình thường trong dân gian, sống trọn kiếp đời hạnh phúc,...!nhưng nếu điều đó khiến nàng cảm thấy buồn rầu đến mức này, thì không cần nghĩ nhiều làm gì nữa.

Chỉ cần là chuyện nàng thích, chuyện nàng muốn làm, bổn vương sẽ toàn tâm toàn ý kề vai sát cánh với nàng.”
Sau câu nói đó, bầu không khí chợt tĩnh lặng đến mức có thể nghe cả hơi thở và tiếng gió thoảng qua.

Không biết Kim Tịnh Ngọc đang suy nghĩ điều gì, mà rất lâu sau đó mới xoay mặt nhìn sang Tư Dạ Hành Vũ, hai mắt rưng rưng, nhưng giọng nói lại kiên định vô cùng:
“Vương gia!”
“Ta đây!”
“Ta… ta suy nghĩ kĩ rồi, chuyện chàng nói, chuyện phụ thân nói,...!Ta đồng ý với hai người, ta sẽ buông bỏ hết mọi hận thù, cũng không quan tâm đến thế sự nữa.

Ta với chàng, chúng ta cùng nhau rời khỏi kinh thành, đi đến một nơi không ai biết chúng ta là ai, cùng sống một cuộc sống tự do tự tại, an yên một đời.

Chuyện vương quyền hay dân chúng gì đó, từ nay về sau không liên quan đến chúng ta nữa.”
Tư Dạ Hành Vũ chớp chớp mắt, suýt chút không tin vào những gì mình vừa nghe.

Hắn vội định thần lại, mừng rỡ dang rộng hai tay ôm Kim Tịnh Ngọc vào lòng, hạnh phúc:
“Được, được, bổn vương sẽ làm theo lời nàng nói.

Sáng sớm ngày mai.

bổn vương sẽ mang ấn tín vào triều xin cáo từ chức vụ, sau đó trở về thu dọn đồ đạc, cùng nàng rời đi!”
“Được, ngày mai ta cũng sẽ đi đến Quốc Định Quán, nói vài lời từ biệt với các đồ nhi, rồi cũng xin cáo chức vụ, cùng chàng rời đi.”
“Được, được…”.