Ở trong hoa viên thừa tướng phủ, dù là đã gần sang mùa hè, nhưng một vài nhành anh đào nở chậm vẫn còn ươm sắc hồng và tỏa hương thơm nhè nhẹ.
Kim Quang và Tư Dạ Hành Vũ ngồi đối diện trên chiếc bàn gỗ lim trong tòa vọng lâu, người mời kẻ uống, nói năng sảng khoái:
“Hiền tế, đây là lần đầu tiên cha con ta cùng uống rượu với nhau, cho nên phải uống cho thật nhiệt tình đấy!”
“Vâng!”
Tư Dạ Hành Vũ niềm nở mời rượu đối phương, bản thân mình cũng đã uống không ít, nhưng rượu mà ông chuẩn bị là loại nhẹ đến mức để có thể say mèm thì chắc cũng phải uống đến mấy vò.

Hắn chỉ vừa nhấp môi một cái, đã nhận biết được rượu, cũng hiểu vì sao thừa tướng lại chọn loại này mà uống.

Bởi nam nhân uống rượu cũng vì nhiều mục đích, người uống vì thích, vì muốn cho say, cũng có người uống để cho bản thân thêm chút dũng khí nói ra hết lòng mình.

Vẩn vơ nói mấy câu khách sáo qua lại một lúc, Tư Dạ Hành Vũ lại đảo mắt một vòng hoa viên, thắc mắc:
“Nhạc phụ, tiểu tế mạn phép hỏi người, tại sao đã gần hè, mà trong hoa viên này chỉ còn vài nhánh anh đào nở muộn? Thời gian này có lẽ nên trồng thêm cúc, lan,...!để đến mùa hè, có trăm hoa đua nở.”
Nghe hỏi vậy, Kim Quang chỉ cười khì.

Ông đặt chung rượu đã cạn sạch xuống bàn, lại cầm bình rượu tự rót, vừa rót vừa nói:
“Trong thừa tướng phủ bây giờ hiu quạnh, có trồng hoa cũng không ai ngắm đâu.


Chỉ là lúc còn sống, vào mỗi khi gần sang xuân, An Bình thường thích trồng anh đào.

Hồi cuối đông năm ngoái, mẫu thân của con bé biết trong cung không thể tùy tiện trồng cây, nên mới làm thay việc đó, chờ An Bình có dịp hồi phủ, thì sẽ tạo cho con bé một bất ngờ, nhưng mà...”
“À...!thì ra là vậy.

Nhưng mà không ngờ cả Tiểu Ngọc lẫn thê muội đều thích anh đào, đúng là một sự trùng hợp lớn.”
Tư Dạ Hành Vũ nhẹ giọng, nghĩ rằng chỉ cần đổi chủ đề sang Kim Tịnh Ngọc thì thừa tướng gia sẽ vui hơn một chút, không ngờ là đối với ông ấy, sầu càng thêm sầu.
“Tịnh Ngọc thích anh đào, nhưng cứ mỗi cuối đông thường niên đều bận bịu giúp ta thu xếp cho các binh sĩ mãn hạn về quê, nên không có thời giờ nghĩ đến việc trồng hoa.

Cho nên năm nào cũng vậy, An Bình lấy danh nghĩa là thích ngắm hoa rồi chạy ra chợ mua cây nhỏ mang về trồng.

An Bình của ta, không thích anh đào nhưng vẫn vì tỷ tỷ mà trồng đều đặn mỗi năm, rõ ràng là rất quan tâm đến tỷ tỷ, nhưng cũng rất giỏi che đậy, đến mẫu thân nó cũng không hay, haha.”
“Nhạc phụ, tiểu tế có lỗi, liên tục chọc và vết thương lòng của người! Tiểu tế… tự thấy mình không xứng làm bạn rượu nữa!”
Tư Dạ Hành Vũ ăn năn vô cùng, tự phạt mình uống một chung đầy rồi lại thôi, nhưng Kim Quang lại giơ tay như vẫy gọi.

Ông cũng không uống rượu nữa, chỉ nhìn hắn cười hiền từ, thật khó có thể tin tướng lĩnh tường thống lĩnh tam quân lại có thể ôn nhu đến mức này.
“Không làm bạn rượu, thì không làm bạn rượu.

Nhưng mà hôm nay ta mời con đến đây uống rượu, cốt là có việc cần nhờ.

Hiền tế, con có thể giúp ta không?”
“À, chỉ cần là chuyện nhạc phụ tin tưởng gửi gắm, tiểu tế sẽ cố gắng hết sức!”
“Tốt! Vậy con có thể giúp ta khuyên Tịnh Ngọc hãy buông bỏ được không?”
Nghe đến hai chữ “buông bỏ”, cả người Tư Dạ Hành Vũ liền sững sờ.

Hắn tròn mắt nhìn ông, có chút không tin, được một lúc mới hỏi tiếp:
“Nhạc phụ, người đang… nói gì vậy?”
“Haha, ta là người sinh ra Tịnh Ngọc, còn không hiểu tính khí của con bé sao? Chuyện của An Bình thê lương như vậy, sao Tịnh Ngọc có thể trơ mắt đứng yên không hành động gì? Hôm nay mượn cớ mừng thọ có cơ hội được gặp Tịnh Ngọc, ta sẽ khuyên con bé về chuyện này, còn về con, là phu quân của Tịnh Ngọc, nếu ngày ngày nói vào nói ra, nhất định nó sẽ lung lay.”

“Nhưng… nếu người đã biết chuyện của thê muội thê lương, mà lại không có bất cứ hận thù nào sao?”
Kim Quang cười khì, tuy cố tỏ ra vui vẻ, nhưng rõ ràng hai con ngươi ươn ướt đang tố cáo nội tâm ông ấy:
“Ta đương nhiên là không hận rồi.

Chuyện xảy ra ngày hôm đó, có trách cũng phải trách Nguyệt Cát đã đẩy An Bình vào chốn thâm cung, trách An Bình bạc mệnh,...!chứ phận làm thần tử, sao lại có thể đi hận bậc quân vương? Đạo lí này là của tổ tông để lại, ta làm thừa tướng nhiều năm, đương nhiên hiểu rõ, còn Tịnh Ngọc trẻ người non dạ, phải sớm ngộ ra, tránh ôm hận thù vô ích mà chuốc họa vào thân.”
“...!Tiểu tế… đã rõ.”
“Rõ thì tốt.

Hiền tế của ta, ta thật sự rất tin tưởng con, chỉ cần con nghĩ cho Tịnh Ngọc, thì nhất định sẽ không để con bé lầm đường lạc lối.

Còn nữa, ta chỉ còn một đứa con là Tịnh Ngọc thôi, cho nên...”
Kim Quang còn chưa kịp nói dứt câu, Tư Dạ Hành Vũ đã chuyển sắc mặt từ ủ rũ sang kiên định.

Hắn giơ hai ngón tay lên trời, lớn giọng thề thốt:
“Nhạc phụ, chuyện này người không cần phải dặn dò.

Tiểu tế xin lấy tính mạng ra thề, cả đời này chỉ yêu một mình Tịnh Ngọc, trân trọng và đối xử tốt hơn bất cứ ai trên đời! Nếu trái lời thề, chết không toàn thây!”
“Tốt! Tốt! Quả đúng là hiền tế của ta!”
Sau khi chuyện trò với Tư Dạ Hành Vũ xong, Kim Quang lại lủi thủi một mình đến tìm Tịnh Ngọc ở… khuê phòng của An Bình.

Không rõ là hai người họ đã nói chuyện gì, mà rất lâu sau đó mới trở ra.


Xong chuyện cũng là lúc trời đã sập tối, Tư Dạ Hành Vũ và Kim Tịnh Ngọc đành từ biệt trở về.

Tuy nhiên khi họ rời đi chưa được bao lâu, liền có một tên hạ tướng cưỡi ngựa chạy đến, hoảng hốt thì thầm vào tai Kim Quang:
“Thừa tướng gia! Ngoại thành ba mươi dặm, vừa phát hiện một doanh trại bí mật, bên trong ước tính có hơn 10 vạn quân.

Quan trọng là… bọn chúng có treo cờ của Hắc Thổ!*”
*Hắc Thổ: một bộ tộc trung lập sống giữa Tần và Sở quốc, trước đây đã từng có ý định xâm chiếm nước Sở nhưng không thành.
“Cái gì? Ngươi có chắc không?”
“Tâu, không gì chắc bằng! Thừa tướng, chuyện cấp bách thế này, chúng ta không thể trơ mắt để yên được!”
Kim Quang nghe xong, mặt mày biến sắc.

Ông nhìn lên bầu trời còn vài tia nắng đỏ cuối cùng, ánh mắt xa xăm, nói:
“Được, ngươi lập tức cưỡi ngựa vào hoàng cung bẩm báo cho hoàng thượng biết để người cho thêm quân ứng viện, còn ta sẽ dẫn đại quân đến đó trước, âm thầm tấn công, tóm gọn một mẻ!”
“Mạt tướng tuân lệnh!”.