Khánh Dương đến điểm hẹn trước khi giờ học kết thúc tầm mười lăm phút.

Cô muốn xem qua nhà kho này một lượt trước cho chắc.

Thật ra kể từ lúc lấy chìa khóa từ tay Việt Anh đến nay, Khánh Dương cũng chưa đến nơi này nên căn bản không biết bên trong rộng lớn ra sao hay không gian to nhỏ thế nào.

Khánh Dương đến nhà thi đấu rồi đi vòng qua con đường nhỏ hẹp đến với bãi đất trống phía sau, nhìn xéo qua liền thấy nhà kho như lời Việt Anh kể.

Khánh Dương âm thầm nhớ lại lần trước khi mình đến nơi này là vì điều gì.

Đến bây giờ nhớ lại cô vẫn còn cảm thấy cảm động vì những gì Hoàng Nam đã làm cho mình tại bãi đất trống này.

Kể ra lúc đó cô cũng chỉ là mới quen biết hắn, thế mà hắn lại vì cô làm đến mức như vậy rồi.

Sau khi nhìn quanh một lượt để chắc chắn rằng nơi này đang không có người nào khác đang quan sát mình, Khánh Dương mới lấy chìa khóa ra để mở cửa.

Có lẽ vì lâu ngày không có người sử dụng nên Khánh Dương phải thử đến hai lần mới có thể mở được khóa ra.

Khi cô vừa đẩy nhẹ cánh cửa thì một lớp bụi dày đã rơi xuống, khiến cô giật mình lùi về phía sau mấy bước.

"Trời ạ, lần cuối có người đến nơi này là khi nào vậy."

Khánh Dương lầm bầm chửi rủa, chờ cho đến khi bụi rơi xuống bớt rồi mới bước vào trong.

Tuy rằng bên ngoài bám khá nhiều bụi bẩn nhưng bên trong lại vô cùng sạch sẽ.

Sau khi bước vào, Khánh Dương không khỏi cảm thấy bất ngờ, bên trong vậy mà chỉ là một gian phòng trống, không quá rộng, đủ cho sức chứa tầm người người.

Ở giữa chỉ có vỏn vẹn một chiếc ghế, phía sau là một cái thùng bằng gỗ khá lớn, không biết dùng để đựng gì.

Khánh Dương cũng không có hứng để tìm hiểu.

Khánh Dương mở công tắc đèn, rồi đi một vòng xung quanh để quan sát.

Nếu cô không lầm, theo lời kể của đám Bảo Huy thì nơi này quả thật từng là một nơi đầy ám ảnh với những người đã bị hội học sinh gây thù trước đây.

Xem ra truyền thuyết là có thật rồi, căn phòng u tối với ánh đèn le lói này vừa bước vào đã mang đến cảm giác khó chịu, nếu như ở lâu trong đây chắc phát điên lên mất.

Đi dạo hết một vòng, cuối cùng Khánh Dương chỉ thấy có mỗi chiếc thùng gỗ này là tương đối sạch sẽ, nhìn chiếc ghế giữa phòng không hiểu sao bản thân cô cảm thấy không lành nên quyết định sẽ ngồi lên chiếc thùng này để chờ Nhã Vy đến.

Khánh Dương đá vào chiếc thùng gỗ mấy cái, cho đến khi cảm thấy nó đủ chắc chắn thì lấy trong balo ra một vài tờ giấy nháp đặt lên rồi mới yên tâm ngồi xuống.

Khánh Dương kiên nhẫn chờ đợi, dù gì cô cũng đã tính rồi, nếu như sau giờ hẹn mười lăm phút mà Nhã Vy không tới thì cô sẽ đi về, cô cũng không có nhiều thời gian rảnh như vậy.

Nghiêm túc mà nói Khánh Dương cảm thấy mình cũng liều lĩnh khi mời Nhã Vy đến đây như thế này.

Cô cũng không hiểu về con người đó cho lắm, bây giờ nghĩ kỹ lại mới cảm thấy hơi hối hận.

Nếu như cô ta thật sự kéo một đám người đến đây để thủ tiêu cô thì sao nhỉ.

Lẽ ra cô nên tìm người đánh úp Nhã Vy rồi lôi cô ta đến đây mới đúng.

Nhưng cô lại không có thế lực ở trường để làm chuyện này giúp mình.

Khánh Dương thở dài một tiếng, bắt đầu cảm thấy hối hận khi từ chối lời đề nghị hấp dẫn của Nguyên Khang, lẽ ra cô nên đồng ý cậu mới phải, lặng lẽ xây dựng cho mình một thế lực riêng như trong trường giống như trước đây vậy.

Nếu mà nói về cuộc sống trước đây, Khánh Dương cảm thấy kể ra cô cũng giống Hoàng Nam nhiều điểm, điều này nghĩa là gì đây.

Hắn và cô vốn dĩ là cùng một loại người, cũng khá là hợp nhau nhỉ.

Khánh Dương hoảng hốt lắc đầu mấy cái, sao ngồi nghĩ ngợi mông lung lại nghĩ đến Hoàng Nam rồi, cô thật điên mất.

Không phụ sự kỳ vọng của Khánh Dương, không bao lâu sau Nhã Vy đã đến.

Khi Nhã Vy bước vào phòng đã thấy Khánh Dương ngồi bắt chéo chân trên một chiếc thùng gỗ cao, còn vui vẻ huýt sáo, ung dung chờ đợi, không có gì là lo lắng hay nóng vội.

"Đi một mình hay nhiều mình?"

Vừa thấy Nhã Vy, Khánh Dương đã lên tiếng.

"Một mình.

Chỉ với cậu thì không cần tốn nhiều người như vậy." - Nhã Vy đáp.

Khánh Dương chỉ gật đầu, âm thầm đồng ý với Nhã Vy.

Đúng là cô đã làm hao tốn không ít nhân lực của cô ta mà, vẫn là nên tiết kiệm một chút.

Tuy là Nhã Vy đã đến nhưng Khánh Dương cũng không có ý định rời khỏi vị trí ngồi của mình.

Cô cũng không hoàn toàn muốn đánh nhau với Nhã Vy.

Dư âm từ những ngày vận động mạnh liên tục vẫn còn chưa hết, cô chỉ mong hôm nay có thể dằn mặt cô ta một cách ít tốn sức nhất mà thôi.

"Rồi giờ nói đi, cậu bất mãn với tôi cái gì mà suốt ngày cho người kiếm chuyện với tôi thế? Làm thế nào mới để yên cho tôi?"

Nhã Vy có chút ngoài ý muốn, cô ta đinh ninh rằng mình với Khánh Dương sẽ lao vào đánh nhau một trận sống còn, chẳng thể nào ngờ được cuối cùng Khánh Dương chỉ nói chuyện phiếm với cô ta.

Đây là lần đầu tiên Nhã Vy gặp một người có thể ung dung ngồi một chỗ khi nói chuyện với mình như Khánh Dương.

Không có sự kiêng kỵ, cũng chẳng ngang hàng, thậm chí có phần ngang ngược, thiếu chút nữa là leo lên đầu cô ta ngồi luôn rồi.

Điều này cũng không thể trách Khánh Dương, cô đã quen ngồi ở vị trí trên cao so với người khác rồi.

Trước đây tuy cô không đến mức là lão đại như Hoàng Nam nhưng cô lại là bạn thân của chị đại trong trường là Britney, là người duy nhất Britney không thể bắt nạt thành công, cuối cùng không làm gì được mà phải nhường cho Khánh Dương một bước, chính thức kéo cô gia gia nhập hội chị em của mình.

Thái độ điếc không sợ súng này của Khánh Dương thật dễ khiến người ta tức giận, Nhã Vy đã sớm được cảnh báo rằng Khánh Dương không phải là người dễ bị bắt nạt nên cô ta cũng cảnh giác hơn hẳn.

Mặc dù Nhã Vy vẫn không hoàn toàn tin tưởng rằng Khánh Dương sẽ làm ra hành động gì đó điên rồ nhưng cũng không còn để cảm xúc điều khiển hành động như mọi lần nữa.

"Còn phải nói? Cậu chỉ là một học sinh mới mà lại không biết điều, tôi chỉ là thay mặt cho mọi người trong trường dạy cho cậu một bài học."

Nhã Vy nói, thái độ vô cùng chính trực, tựa như mình là người đại diện cho công lý, vì dân mà trừ hại.

"Ồ.

Tôi nên biết điều như thế nào?"

Khánh Dương nghiêm túc hỏi lại, tựa như cô hoàn toàn không hiểu vì sao người ta ghét mình.

Nhã Vy bắt đầu mất kiên nhẫn, thật ra chính cô ta cũng không thể trả lời câu hỏi này một cách đàng hoàng.

Con gái khi đã ghét nhau thì cần gì lý do sao.

Nhìn thấy ghét, chỉ đơn giản là vậy.

Hơn nữa đối với một kẻ chuyên đi bắt nạt người khác như Nhã Vy, căn bản chỉ là không muốn nhìn thấy người ta sống thoải mái qua ngày ở trường mà thôi, còn phải cần lý do sao.

Khánh Dương biết rõ nhưng cũng muốn hỏi mấy câu để vào chủ đề.

Nếu Nhã Vy trả lời được cô mới hết hồn.

"Tránh xa Hoàng Nam ra."

Quả nhiên chỉ có lý do này.

Khánh Dương cảm thấy có chút mất hứng, cô hy vọng mình sẽ nghe được điều gì đó mới lạ hơn chứ.

Khánh Dương rời khỏi chiếc thùng gỗ cũ, chỉ vì một hành động nhỏ của cô lại khiến lớp bụi mỏng trên thùng gỗ lại lan ra khắp rơi, khiến không gian vốn đã tối tăm lại trở nên mịt mù.

Khánh Dương khó chịu vung tay mấy cái để xua tan lớp bụi đang chắn ngang tầm mắt, thầm nghĩ phải bảo Việt Anh thường xuyên vào nơi này dọn dẹp mới được.

"Chuyện này phải từ hai phía.

Hoàng Nam thích tôi thì tôi cũng không thể làm gì được.

Không bằng cậu thỏa thuận với Hoàng Nam trước, cảnh cáo cậu ấy không được đến gần tôi rồi chúng ta nói chuyện tiếp."

Khánh Dương thở dài một hơi, vẻ mặt hoàn toàn bất đắc dĩ.

Nhã Vy bị những lời này của người đối diện làm cho nghẹn khuất, đây là lần đầu tiên cô ta gặp một người có thể không biết ngại mà mang những lời này nói ra thẳng thừng như vậy.

"Cậu đúng là đồ trơ trẽn."

Nhã Vy tức giận nói.

Cô ta không nhịn được mà lao đến, vung tay lên muốn tát Khánh Dương thế nhưng bàn tay chưa kịp chạm tới đã bị Khánh Dương giữ lại.

Nhã Vy trợn tròn mắt, dù muốn giật tay về nhưng lại không thể nào làm được.

"Tôi không làm gì nên cậu nghĩ rằng tôi hiền đúng không?"

Bốp!

Khánh Dương vừa dứt lời, chưa kịp để cho Nhã Vy kịp phản ứng lại đã giáng xuống cho cô ta một bạt tai.

Cái tát này Khánh Dương dùng rất nhiều sức, chủ yếu muốn phủ đầu để cho Nhã Vy choáng váng mặt mày.

Khánh Dương từ trước đến nay vẫn vậy, cô không hợp với việc đánh nhau trong một thời gian dài, vẫn muốn tranh thủ tấn công liên tục trong lúc người ta còn chưa kịp hoàn hồn mà bị đánh gục.

Nhã Vy không tin được Khánh Dương chẳng mất một chút sức lực gì đã chặn được cái tát của mình mà ngược lại mình mới là người bị đánh.

Cô ta ôm lấy một bên má bỏng rát, hoàn toàn không tin được mà nhìn về Khánh Dương chất vấn:

"Cậu dám đánh tôi?"

Nhã Vy vừa dứt lời thì Khánh Dương đã giáng xuống thêm hai bạt tai nữa.

Dù có chút đau tay nhưng cô đã chờ ngày này lâu lắm rồi, không đánh không xả giận được mà.

Có chết Nhã Vy cũng không bao giờ nghĩ đến có ngày mình bị người khác tát vào mặt liên tục ba cái như thế này.

Lúc này hai bên mặt của cô ta đã sưng đỏ, hằn lên hai dấu tay vô cùng bắt mắt và có phần thảm hại.

"Cái tát thứ nhất là thay cho thằng khốn đã tát tôi đầu năm học.

Cái thứ hai là cho lần trong nhà vệ sinh gần đây.

Cái thứ ba là cho tất cả những gì cậu đã gây ra cho Angus."

Ba cái tát của Khánh Dương không chỉ khiến cho Nhã Vy bị thương mà còn dẫm lên lòng tự tôn và danh dự của cô ta ở trường Silver.

Nhã Vy làm sao duy trì được sự cao ngạo được nữa, cô ta tức điên mà lao về phía Khánh Dương, chỉ muốn cùng sống chết với cô.

Khánh Dương chứng kiến Nhã Vy phát điên chỉ âm thầm cười lạnh, còn quá kém cỏi.

Khánh Dương không nghĩ Nhã Vy nhanh như vậy đã phát điên, hơn nữa cô chỉ cần nhìn qua đã biết Nhã Vy căn bản không có một tí khả năng trực chiến nào, trong lòng đã hiểu ra gì đó.

Thì ra Nhã Vy chỉ được một cái danh tiếng hão huyền mà thôi.

Còn không bằng một góc của mấy người mà cô ta phái đến gây sự với cô nữa.

Sau khi nắm bắt được điểm này, ngay khi Nhã Vy vừa lao đến đã bị Khánh Dương đá một cái ngã ra đất, đến gượng dậy còn khó khăn.

Khánh Dương tất nhiên cũng không rảnh tay một phút giây nào, cô bước về phía giữa phòng, nhấc chiếc ghế nhỏ lên rồi bước về phía Nhã Vy.

"Cậu… cậu… muốn làm gì?"

Lúc này mặt Nhã Vy đã trắng bệch, hoàn toàn khiếp đảm nhìn Khánh Dương đang tiến về phía mình.

Khánh Dương cũng không vì một chút sợ hãi này của Nhã Vy này làm cho dao động.

Nếu đổi lại là cô thì sao, nếu một chút sợ hãi này có thể dùng để giải quyết vấn đề thì bạo lực học đường đã không trở thành vấn nạn xã hội rồi.

Đối với những tình huống như thế này chỉ có bạo lực mới trị được bạo lực mà thôi.

Vì chiếc ghế làm bằng gỗ và sắt, tuy không nặng nhưng cũng không nhẹ so với sức lực của Khánh Dương, cô mặc kệ ánh mắt đầy sợ hãi của Nhã Vy mà cầm lấy chiếc ghế đó đánh xuống người cô ta.

Nếu Nhã Vy muốn nếm trải bạo lực, Khánh Dương sẽ cho cô ta biết thế nào được gọi là bạo lực.

Vẫn còn chưa đổ máu đâu.

Nhã Vy bị chiếc ghế bằng sắt đánh trúng, cảm giác bỏng rát ở hai bên má chưa thuyên giảm thì một cơn đau mới lại ập đến.

Nhã Vy không nhịn được mà la lên một tiếng đầy đau đớn, nước mắt cũng đã bắt đầu chảy ra.

Tất nhiên đối với nhà kho đã bỏ hoang, lại nằm rất xa với khu vực lớp học thì Nhã Vy có la to như thế nào cũng không một ai nghe thấy.

"Còn đây là cho tất cả những phiền phức mà cậu mang đến cho tôi ở cái trường này."

Khánh Dương không bị nước mắt của Nhã Vy làm cho dao động.

Cô nhìn nữ sinh vô cùng đáng thương dưới chân mình, chỉ nhếch môi đầy khinh thường rồi nói.

Nhã Vy ôm lấy một bên vai vừa bị chiếc ghế đánh trúng, làm như thế nào cũng không hết đau.

Chưa bao giờ cô ta trải qua cảm giác đau đớn như vậy trong đời.

Nhã Vy vừa đau đớn vừa hoảng sợ, đến bây giờ cô ta mới hiểu vì sao bọn họ lại sợ Khánh Dương như vậy.

Khánh Dương thật sự là một kẻ điên.

Vì sao Khánh Dương không giống như những người khác, không thể nào bị khống chế như vậy.

Tuy rằng Nhã Vy được mọi người gọi là nữ sinh có quyền lực nhất khối 11 nhưng cô ta chẳng có một chút kinh nghiệm đánh nhau nào, bình thường toàn là ỷ đông hiếp yếu, sẽ luôn có một nhóm nữ sinh thay cô ta chế trụ người khác rồi cô ta chỉ việc xuất hiện và ra tay đánh người thôi.

Đối với những đối tượng bị Nhã Vy bắt nạt mà nói, chưa nói đến việc bọn họ có khả năng phản kháng hay không mà bọn họ ngay từ đầu đã không dám chống đối vì gia thế của Nhã Vy quá khủng khiếp, bọn họ làm sao dám làm gì trái lời cô ta cơ chứ.

Vì mọi thứ diễn ra quá dễ dàng nên Nhã Vy đã sớm quen việc người khác sợ hãi mình, cô ta muốn ra tay với ai thì người đó ngoài cách cam chịu thì cũng không thể làm gì khác nên cô ta chưa từng nghĩ đến bản thân mình cũng sẽ có ngày hôm nay.

"Bất ngờ sao? Tôi đã cảnh báo cậu quá nhiều lần rồi mà cậu không nghe.

Nếu không phải vì Hoàng Nam, cậu nghĩ cậu còn yên ổn được đến ngày hôm nay sao? Lẽ ra tôi nên xử lý cậu ngay từ lần đầu tiên cậu định gạt chân rồi mới đúng."

Khánh Dương một tay cầm theo chiếc ghế sắt, kéo lê trên sàn nhà bằng xi măng khiến cả căn phòng phát lên một loại tạp âm vô cùng chói tai chẳng khác nào như đang tra tấn người khác bằng âm thanh.

Khánh Dương không hề nhận thức được hành động này của mình lại có phần giống với Hoàng Nam đã từng làm tại bãi đất trống bên ngoài vài tháng về trước.

Quay lại chỗ ngồi ban đầu của mình, Khánh Dương khinh thường nhìn qua dáng vẻ thảm hại của Nhã Vy.

Lúc này còn đâu hình ảnh của một nữ sinh được mọi người sùng bái và e sợ nữa chứ.

Nhã Vy dù đau đớn nhưng vẫn không dễ dàng bị khuất phục, cô ta nhìn dáng vẻ ngạo nghễ khinh người của Khánh Dương, dường như cũng đoán ra được điều gì đó.

"Tôi biết là cậu diễn kịch trước mặt Hoàng Nam mà.

Bây giờ cũng lộ bộ mặt thật rồi chứ gì?"

"Ừ đúng thế đấy." - Khánh Dương thẳng thắn thừa nhận.

"Tôi sẽ đem tất cả những gì xảy ra hôm nay kể với Hoàng Nam, xem cậu còn giả vờ được bao lâu nữa?"

Đây là lần thứ hai Khánh Dương nghe được những lời này.

Thật là nhàm chán, bọn họ vẫn nghĩ cô thật sự sợ khi Hoàng Nam biết được bộ mặt thật của mình sao.

Trước đây ngay cả khi cô chưa biết suy nghĩ thật sự của hắn là gì cô đã không sợ rồi.

Đúng là cô đã từng thử diễn vai trà xanh và bạch liên hoa trước mặt Hoàng Nam, nhưng nếu hắn biết thì sao, cùng lắm thì mất đi một tí thiện cảm.

Cũng không thiệt thòi gì.

Bọn họ vẫn cho rằng cô yêu Hoàng Nam đến phát điên, ngay cả một cái nhăn mặt, nhíu mày của hắn cũng khiến cô lo lắng và thống khổ à.

Khánh Dương cảm thấy bản thân mình không đến mức mê trai mất não như vậy.

Đúng là cô cũng không muốn Hoàng Nam biết đến những chuyện này, nhưng không phải vì sợ hắn phật lòng, chỉ là những hành động này chẳng có gì tốt đẹp để đi khoe khoang mà thôi.

"Cậu thật sự nghĩ rằng Hoàng Nam sẽ tin lời cậu hay sao? Vẫn là tụi kia vẫn chưa nói cho cậu rồi, tôi và Hoàng Nam đã phát triển đến mức cậu ấy chỉ tin lời tôi thôi."

"Đồ đê tiện, không có liêm sỉ.

Không biết Hoàng Nam đã bị cậu bỏ bùa mê thuốc lú gì."

"Ồn ào quá đi."

"Á!"

Rầm!

Khánh Dương đột ngột ném chiếc ghế trên tay về phía Nhã Vy khiến cô ta trợn trắng mắt, lấy hai tay ôm lấy đầu.

Cuối cùng chiếc ghế mà Khánh Dương ném đến cũng không thật sự đáp trên người Nhã Vy mà dừng lại ngay bên cạnh cô ta.

Nhã Vy thậm chí đã nghe thấy âm thanh chiếc ghế đó sượt qua mình.

Lúc này toàn thân cô ta đã run lẩy bẩy, cảm giác đau đớn vẫn còn đó nhưng nhiều hơn là sự hoảng sợ đến tột cùng.

Khánh Dương thật sự bị điên rồi, chiếc ghế sắt này muốn ném là ném như vậy sao.

Trái lại với biểu cảm khiếp đảm của Nhã Vy, Khánh Dương chỉ trầm mặc nhìn cô ta một lúc.

Cô đang suy nghĩ nên nói ra những lời tiếp theo như thế nào vì chuyện này dù nói theo ý nào đi nữa thì cũng không tránh khỏi việc đụng chạm đến người lớn.

Là một người được giáo dục tốt, dù cho tình huống lúc này không tốt đẹp gì nhưng Khánh Dương cũng không muốn vô lễ với người hơn tuổi mình được.

"Cậu nói tôi đê tiện, không có liêm sỉ thì có bao giờ nghĩ tới mình có tư cách gì để nói với tôi những lời này không.

Hoàng Nam dù sao vẫn là đang độc thân, tôi cũng không phải là kẻ thứ ba xen vào mối quan hệ của người khác, cướp đi người chồng, người cha của người ta.

Sau đó diễn tuồng, diễn kịch vu oan giá họa cho con trai của họ nhỉ? Câu chuyện này, cậu thấy có quen không?"

Khi mới nghe qua Nhã Vy cũng không cảm thấy những lời Khánh Dương vừa nói có điểm nào bất thường, thế nhưng cô ta dần cảm nhận được câu chuyện này trở nên quen thuộc vô cùng, tựa như là chuyện của gia đình cô ta vậy.

Nhã Vy ngẩng đầu nhìn ánh mắt bình tĩnh như đã sớm biết tất cả mọi chuyện của Khánh Dương, trong lòng lại càng thêm hoảng hốt.

Rốt cuộc Khánh Dương đã biết được cái gì.

Dù đang vô cùng căng thẳng, Nhã Vy vẫn cố gắng tự an ủi bản thân rằng Khánh Dương chẳng qua vẫn đang dùng một câu chuyện chung chung để hù dọa cô ta rơi vào bẫy thôi.

Những lời của Khánh Dương lời nào cũng rất đại khái, đều là một tình huống phổ biến trong cuộc sống, không thể nào là đang nói về cô ta được.

Chuyện của của mẹ con Nhã Vy từ mười mấy năm trước đã được toàn bộ gia tộc cô ta bỏ ra biết bao nhiêu tiền để đè xuống, hoàn toàn không có một ai hay biết.

Nếu như những người trong giới đã không có được thông tin thì không thể nào một người như Khánh Dương lại hiểu rõ như vậy được.

Chắc chắn rằng Khánh Dương đang lừa cô ta.

"Cậu đang nói chuyện nhảm nhí gì vậy?"

"Chung chung quá nên cậu khó hình dung hả? Vậy để tôi nói rõ hơn nha.

Con của tình nhân, không phải vợ hợp pháp trên giấy tờ người ta gọi là gì nhỉ? Con ngoài giá thú?"

Đáp lại Nhã Vy, Khánh Dương lại nói sang một chủ đề khác chẳng mấy liên quan, nhưng bốn chữ cuối cùng cô vừa thốt ra lại chính là điểm chí mạng của Nhã Vy.

Vừa nghe xong, gương mặt đã trắng bệch vì hoảng sợ của cô ta lại nhăn nhó, vô cùng khó coi.

Đây chính là những từ đáng căm hận nhất trong cuộc đời của Nhã Vy, một loại danh phận mà cô ta phải mất rất nhiều năm để che đậy, cố gắng khiến cho mọi người quen dần với việc cô ta là con gái duy nhất trong gia đình, khiến cho mọi người dần lãng quên sự tồn tại người anh trai cùng cha khác mẹ bằng tuổi kia.

Cô ta mất rất nhiều năm để xóa đi cái danh phận đáng căm hận này, thế mà Khánh Dương lại chẳng nhân nhượng mà nhắc đến như vậy.

"Cậu đừng nghĩ những lời này có thể đả kích được tôi."

"Tôi nói thật nhé, nếu tôi biết bản thân mình là con ngoài giá thú, sinh ra từ một cuộc ngoại tình thì tôi sẽ cúi đầu mà sống.

Chẳng có đi vênh váo dùng một cái danh phận chẳng thuộc về mình đi hù dọa thiên hạ như cậu đâu."

"Cậu thì biết gì mà nói?"

"Tôi biết nhiều hơn cậu đấy.

Tôi không những biết rõ thân phận của cậu là gì mà tôi còn biết vợ hợp pháp của ba cậu vì sao mà chết.

Lại càng biết rõ hơn vở tuồng mẹ con cậu dựng lên như thế nào nữa cơ.

Bây giờ cậu còn nhớ hồi đó Angus, à không, Hàn Kỳ đã đẩy ngã mẹ cậu như thế nào không? Ở tầng mấy, từ trên tầng hay giữa cầu thang? Nhớ rõ không? Hay là vốn dĩ chẳng có sự việc nào như vậy xảy ra cả."

Khánh Dương mang toàn bộ những gì mình biết nói ra một lượt, giọng nói tuy chậm rãi nhưng lọt vào tai Nhã Vy chẳng khác nào những lời buộc tội vô cùng vang dội.

Hai tay cô ta run run, hoàn toàn trở nên mất khống chế.

Đây chính là một trong những sự thật kinh hoàng nhất mà cô ta cần phải che giấu đến hết cuộc đời.

Những chuyện này ngoài mẹ con cô ta và Hàn Kỳ hiểu rõ nội tình thì không một ai biết cả, ngay cả người trong gia đình cô ta cũng không, làm sao Khánh Dương có thể biết được.

Không thể nào.

Nhã Vy rất muốn tin rằng Khánh Dương chỉ đang bịa chuyện để hù dọa mình nhưng làm sao Khánh Dương có thể biết rõ họ tên của anh trai cùng cha khác mẹ với cô ta được chứ.

"Cậu câm miệng, không được nói nữa."

Nhã Vy quát tháo, cô ta bịt lấy hai tai, với hy vọng sẽ không cần phải nghe thấy những lời buộc tội này từ Khánh Dương nữa.

"Sống trong thân phận cướp đi từ người khác hơn mười năm như vậy có thích không? Trong khi Hàn Kỳ ở Mỹ một thân một mình thì cái loại người ăn cắp như cậu lại ở đây lên mặt như thế này, thật khiến người ta cảm thấy kinh tởm.

Cũng may trên đời này vẫn có chút công bằng, con ngoài giá thú thì vẫn không được ghi tên vào gia phả.

Công bằng mà nói, tôi không hiểu cậu có điểm mạnh nào mà đòi đấu với tôi chứ? Cái thân phận giả của cậu còn chẳng biết bị đoạt lại lúc nào nữa kìa.

Thảo nào tôi vẫn thấy cái tên bốn chữ của cậu rất thừa thãi, đúng hệt như chủ nhân của nó vậy."

Nhã Vy không thể nghe thêm một lời nào từ Khánh Dương nữa, cô ta la lên một tiếng, dường như quên đi hết những cảm giác đau đớn vừa rồi mà lao về phía Khánh Dương đang ngồi, thật sự mặc kệ mọi thứ mà muốn kéo Khánh Dương chịu trận chung với mình.

Khánh Dương đại khái có thể đoán được Nhã Vy đã phát điên nên đã sớm có phòng bị, dù sao đối với một con người dựa vào thân phận mà kiêu ngạo như Nhã Vy thì khi sự thật về gia thế bị vạch trần thì sẽ là một đả kích vô cùng lớn, không thể nào bình tĩnh được.

Khi Nhã Vy vừa lao đến, Khánh Dương đã nhanh chóng né được, cô nhảy xuống khỏi chiếc thùng gỗ, tránh người sang một bên khiến Nhã Vy mất đà mà ngã xuống.

Nhã Vy cũng không còn sức để làm gì nữa, cô ta im lặng một lúc rồi lại cười lớn, quay sang nhìn Khánh Dương với ánh mắt bình thản đến lạ lùng, tựa như những cảm giác điên cuồng tuyệt vọng lúc nãy chưa từng tồn tại:

"Thì sao? Cứ cho là cậu biết tất cả nhưng cậu có thể làm gì tôi? Chuyện này đã xảy ra hơn mười năm rồi, lúc đó không có người biết thì bây giờ cũng vậy.

Tôi dùng lại lời của cậu nhé, cậu nói ra thì ai sẽ tin.

Tất cả chỉ là một kịch bản cậu tự mình nghĩ ra thôi."

Khánh Dương cũng đoán được Nhã Vy đã nói như vậy, cô ta không sai, nếu như mọi chuyện dễ dàng bị vạch trần như vậy thì không thể dùng để uy hiếp được rồi.

"Đúng là tôi nói ra không ai tin, nhưng nếu câu chuyện này được đăng báo, không, hoặc chỉ là một câu chuyện truyền tai trên mạng xã hội thì sẽ khác đó."

"Cái gì?"

"Cậu biết chị Trân, sinh viên năm hai của trường đại học A mà đúng không? Sugar baby của ba cậu đó."

Nhã Vy vừa trấn tĩnh chưa được bao lâu thì lại bị Khánh Dương làm cho run sợ.

Đến chuyện này mà Khánh Dương cũng biết.

Chuyện ba của cô ta bao nuôi sugar baby bên ngoài mẹ con cô ta nhờ thám tử điều tra mãi gần đây mới có được thông tin mà chưa gì Khánh Dương đã biết tin rồi.

Nhã Vy bắt đầu tin rằng Khánh Dương thật sự có thể mang chuyện của cô ta ra ánh sáng.

"Vốn dĩ chuyện này sẽ được đăng báo thành một loạt series dài kỳ trong tháng sau.

Nhưng vì cậu không tin tôi nên tin này sẽ lên báo vào ngày mai.

Tên nhân vật tất nhiên cũng đã được thay đổi, nhưng vì cậu luôn không tin lời tôi nói nên tên nhân vật sẽ giữ nguyên chữ cái đầu tiên nhé.

Chờ đến ngày mai rồi xem ai tin ai."

Nhã Vy dần cảm thấy mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát của mình.

Cô ta cũng đã nghe ngóng được gia đình của Khánh Dương có một công ty trong ngành truyền thông.

Không chừng Khánh Dương nói được làm được.

Khánh Dương thấy Nhã Vy thất thần một lúc, có lẽ hiệu quả rồi.

Cô ta nên biết điều ngay từ đầu thì tốt hơn biết bao nhiêu, đỡ khiến cô phải bỏ công sức ra nghĩ đủ thứ cách như thế này.

"Cậu cũng đừng mang chuyện của Hoàng Nam ra uy hiếp tôi làm gì.

Cậu nói ra những chuyện xảy ra hôm nay cho dù Hoàng Nam có tin đi nữa thì cùng lắm tôi chỉ mất đi một người yêu thích mình.

Thậm chí còn khiến cậu bị ảnh hưởng nữa, nếu như cả trường biết cậu bị tôi đánh một trận ra như thế này thì hơi thảm đó.

Ngược lại, một khi tôi cho cả trường biết cậu chẳng qua cũng chỉ là một đứa con rơi con rớt của nhà họ Hàn, tên còn chưa có trong gia phả thì cậu cũng biết là cả trường này nhìn cậu với ánh mắt như thế nào mà đúng không?"

"Bây giờ như thế nào cậu mới vừa lòng hả?"

Nhã Vy hỏi, giọng nói đầy bất lực và chịu đựng.

Khánh Dương hoàn toàn bị sốc bởi biểu cảm này của Nhã Vy, sao lại chuyển thành cô đi bắt nạt cô ta rồi.

Xin lỗi, cô mới là người bị hại mà, cô mới là người cần tìm cách tự vệ nha, bỗng dưng từ nạn nhân lại biến thành thủ phạm vậy, cô vẫn chưa thích nghi được.

Tuy vậy, Khánh Dương cũng không quá phiền lòng vì tự dưng mình bị đổi kịch bản.

"Đừng làm phiền tôi nữa.

Tôi phát chán với cậu rồi.

Cậu cứ làm chị đại của cậu, tôi vẫn sẽ qua lại với Hoàng Nam.

Đừng có gây sự với tôi nữa.

Từ bây giờ, bất kỳ một ai đến làm phiền tôi, tôi đều sẽ quy về là do cậu làm.

Khi đó đừng trách tôi sẽ làm ra chuyện gì với cái thân phận ăn cắp của cậu.

Còn muốn biết tôi thật sự làm được những gì thì chờ tin tức trên mạng vào sáng mai sẽ rõ."

Những lời Khánh Dương vừa nói, Nhã Vy nghe đến mơ hồ.

Cô ta không ngờ chỉ trong một buổi chiều mà Khánh Dương có thể thay đổi hoàn toàn cuộc sống của cô ta như vậy.

Nhưng cô ta lại không thể làm gì Khánh Dương được, thật là một cảm giác vô cùng ức chế và đáng căm hận.

Đánh cũng không thể đánh, lại càng không thể mang thân phận ra hù dọa, Nhã Vy cảm thấy bản thân mình thật thảm bại.

Dù không cam lòng nhưng Nhã Vy vẫn phải thừa nhận rằng Khánh Dương nói đúng, cô ta không thể nào làm gì khác.

Nếu so về được mất thì Khánh Dương chẳng mất gì nếu cô ta kể sự thật với Hoàng Nam cả.

Ngược lại nếu là cô ta thì sẽ mất tất cả, quyền lực, sự sùng bái và ngưỡng mộ từ những người xung quanh, mọi thứ đều sẽ biến mất đổi lại là sự khinh thường và miệt thị từ mọi người.

"Làm sao cậu biết được tất cả những chuyện này?"

Nhã Vy dù đã hoàn toàn chịu thua nhưng vẫn muốn biết được sự thật, Khánh Dương thật sự rất bí ẩn.

Có thể chuyện thời gian gần đây cô ta biết được là vì có gia đình làm trong giới truyền thông vô tình đào ra được các loại bí mật kinh tởm này.

Nhưng chuyện của hơn mười năm về trước vốn dĩ đã được che giấu rất tốt, hơn nữa thời gian trôi đi, sự thật cũng bị vùi lấp ít nhiều, không thể nào lại có thể biết rõ ràng đến chừng chi tiết như vậy.

Nhã Vy không cam lòng, cô ta dù chết cũng phải biết được lý do vì sao mình chết.

Khánh Dương trầm ngâm nhìn nữ sinh với bộ dạng nhếch nhác trước mặt mình một lúc.

Nói chung là do cô gặp may mà thôi.

"Cậu không điều tra về tôi, cũng chẳng trách được." - Khánh Dương nói được một nửa thì dừng lại để quan sát biểu cảm lo lắng của Nhã Vy.

- "Trước khi chuyển vào trường Silver tôi đã sống ở Mỹ nhiều năm, vô tình gặp được một người và nghe được một vài câu chuyện xưa."

Nghe Khánh Dương nhắc đến nước Mỹ, Nhã Vy sợ đến mức ngây người, đó chẳng phải là nơi người anh trai cùng cha khác mẹ của cô đang bị giam cầm hay sao.

Không thể nào, chắc chắn là trùng hợp.

Nước Mỹ rộng lớn như vậy, hai người bọn họ không thể nào quen biết nhau được.

Có lẽ vì quá đau đớn và tức giận thậm chí mờ mịt nên Nhã Vy không nhớ rõ lắm lý do cuối cùng Khánh Dương nói sau khi tát mình lúc đầu, hình như có nhắc đến một cái tên nào đó.

"Không thể nào." - Nhã Vy mơ hồ lẩm bẩm.

"Tôi là bạn...!cũ của Hàn Kỳ."

Nếu như mọi chuyện tốt đẹp, không có biến cố gì xảy ra thì có khi tôi còn là chị dâu của cô nữa đó.

Nhưng đây chỉ là những lời Khánh Dương tự nghĩ trong đầu, sẽ không nói cho Nhã Vy nghe.

Nhã Vy hoàn toàn bất lực, thì ra là như vậy.

Thì ra Khánh Dương là nghe được từ người trong cuộc nên mới nắm rõ mọi chuyện như thế.

Làm cô ta mãi cũng không hiểu vì sao những câu chuyện vốn dĩ đã được chôn vùi mãi mãi kia cứ thế mà bị đào lên, chính xác đến từng chi tiết như vậy.

Nhã Vy không làm gì được Khánh Dương nữa, đành phải lê bước rời khỏi nhà kho.

Khánh Dương vẫn chưa vội rời khỏi, chỉ im lặng nhìn theo.

Đến lúc này Khánh Dương mới cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút.

Thù của cô đã trả xong, xem như từ bây giờ trở đi cuộc đời của cô ở trường Silver cũng bình yên hơn một chút, hơn nữa cô còn tiện tay gán hết mọi phiền phức của mình lên Nhã Vy, sau này dù cô ta không có chủ ý gây sự với cô thì cũng phải quản hết tất cả những người còn lại, nếu không thì cô ta sẽ gặp phải phiền phức.

Hơn nữa chính mình cũng đã thực hiện được lời hứa duy nhất và cũng là cuối cùng với Hàn Kỳ, xem như để chấm dứt toàn bộ những gì còn sót lại trong mối quan hệ của cả hai.

Lần đầu tiên Khánh Dương gặp Hàn Kỳ là ở sân thượng của trường trung học.

Khánh Dương nhớ lại hoàn cảnh lúc đó, khi cô vừa mở cửa bước ra thì liền bắt gặp một người đang đứng trên thành của lan can, chuẩn bị nhảy xuống.

Khánh Dương lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này trong lòng vô cùng hoảng sợ, dù cho cô không quá nhiệt tình với mọi việc xung quanh nhưng cũng không phải kiểu máu lạnh, nhìn thấy người khác sắp nhảy lầu mà có thể bình tĩnh đứng xem được.

Sau khi được Khánh Dương tận tình khuyên nhủ và an ủi thì cuối cùng Hàn Kỳ cũng không tự tử nữa.

Cả hai cũng từ đó mà tiếp xúc qua lại rồi yêu nhau.

Khánh Dương hiếm khi nào hứa hẹn với người khác điều gì vì cô cảm thấy không chắc chắn rằng liệu mình có thể giữ lời hứa hay không.

Thế nhưng với Hàn Kỳ, Khánh Dương đã từng hứa rằng: “Nếu như anh không được về nước nữa thì còn có em, em về Việt Nam mà gặp con nhỏ đó em sẽ đánh nó một trận để trả thù cho anh nhé, được không?”.

Lúc đó Hàn Kỳ chỉ cười lớn rồi gật đầu đồng ý.

Thật là một đoạn tình cảm tốt đẹp, nhưng tất cả chỉ còn trong hồi ức mà thôi.

Dù một cuộc tình có đẹp đến mức nào thì vẫn không vượt qua được những hiểu lầm và mâu thuẫn.

Khánh Dương nghĩ rằng cuối cùng mình cũng có thể hoàn toàn đóng lại đoạn tình cảm này và để nó hoàn toàn ngủ quên được rồi, cũng không còn gì để vương vấn nữa..