“Nhị…nhị thiếu gia.”
Lão quản gia bất ngờ, ngơ ngác.

Đám giúp việc phía sau lập tức cung kính cúi đầu.
“Nhị thiếu gia, muộn như vậy rồi sao…”
“Cô gái đó là ai?”
Bạch Từ Lăng sải dài bước chân như muốn lao đến cửa thang máy ngay lập tức, nhưng không kịp.

Anh ta đã trông thấy Bạch Hàn Phong bế một cô gái vào nhà khi anh ta còn chưa kịp đỗ xe.
“Đó là…Du Du.”
Lão quản gia trả lời xong liền mím chặt môi.

Trong lòng không khỏi run sợ.

“Du Du?” Bạch Từ Lăng nhíu chặt mày: “Không phải cô ta đã đi khỏi đây rồi sao?”
Lão quản gia bất chợt cúi gằm mặt xuống: “Nhị thiếu gia…chuyện này…tôi cũng không biết.”

Bạch Từ Lăng cau có hừ lạnh, quay phắt người đi vào thang máy.

Anh ta không đủ kiên nhẫn chờ lão quản gia trả lời, chi bằng lên hỏi trực tiếp thì hơn.
“Cốc cốc.”
Bạch Hàn Phong nhíu mày khó chịu.

Hắn vừa căn dặn không ai được phép bén mảng tới tại sao vẫn có người dám đến gõ cửa phòng.
“Chán sống à?”
Cửa bật mở, thanh âm lãnh khốc vang lên cùng khuôn mặt hằm hằm, tức tối.

Mắt hắn thoáng qua tia ngạc nhiên khi người ngoài cửa là em trai hắn.
Bạch Từ Lăng lùi lại một bước: “Anh đưa ai về nhà vậy? Không sợ cánh báo chí sẽ đưa tin sao?”
Bạch Hàn Phong trưng ra vẻ mặt khó chịu nhìn đứa em trai: “Rảnh rỗi quá à, việc anh kêu em làm, em làm đến đâu rồi?”
Bạch Từ Lăng mắt hơi liếc vào trong phòng: “Em đã đặt được lịch hẹn với ông ta, tuần sau có thể gặp mặt trao đổi.”
“Tốt.”
“Khoan đã.”
Bạch Từ Lăng vội vàng nắm bàn tay vào mép cửa, ngay khi Bạch Hàn Phong định đóng cửa, quay vào phòng.

“Cô gái đó…là Du Du đúng không?”
“Về đi, không liên quan đến em.”
“Rầm.”
Bạch Hàn Phong dứt khoát đóng cửa lại.

Mắt hắn loé lên tia sắc lạnh.

Ngay từ lần đầu tiên gặp Du Du, Bạch Từ Lăng đã dành cho cô một ánh nhìn rất khác biệt.

Khi cô không còn xuất hiện, người hỏi về cô nhiều nhất chính là Bạch Từ Lăng, rốt cuộc anh ta có ý gì với cô?
“Quản gia, Du Du về từ khi nào, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, sao anh tôi và cô ấy lại thân thiết như vậy, mẹ tôi đã biết chuyện này chưa?”

Lão quản gia bị hỏi dồn, mặt mày tái mét, lắp ba lắp bắp: “Nhị…nhị thiếu gia, tôi sợ đại thiếu gia nên chưa dám nói, phu nhân chỉ biết đại thiếu gia đưa phụ nữ về nhà, chứ không hề biết cô ấy là Du Du.”
Còn cuộc trò chuyện giữa cô và hắn trước đó lão quản gia nghe cũng không hiểu, nên không dám tuỳ tiện nói cho Bạch phu nhân biết.

“Cửu Vi…Cửu Vi, xảy ra chuyện rồi, không biết Từ Lăng bị làm sao, khi nãy mới trở về đã tức giận với đám giúp việc, còn đập phá đồ đạc nữa.”
Tôn Cửu Vi đang ngồi trên giường bỗng trở nên hoảng hốt, ánh mắt bất giác nhìn ra cửa, sợ Bạch Từ Lăng sẽ bước vào.

Chẳng phải anh ta nói đến nhà của Bạch Hàn Phong hay sao? Có phải có chuyện không hay xảy ra rồi không, nên anh ta mới tức giận như vậy?
“Mẹ…mẹ à…mau tìm cách trốn khỏi nơi này đi, con không muốn ở lại nơi này nữa.”
Tôn Cửu Vi cuống cuồng nắm lấy cánh tay của Tôn phu nhân, mặt mày tái mét, ánh mắt sợ hãi nhìn ra cửa.

Tôn phu nhân cũng không bình tĩnh hơn là mấy, nhưng bà vẫn tỏ ra cứng rắn để trấn an Tôn Cửu Vi, đôi mắt bà ta nhuốm lên một vẻ đay nghiến: “Con à, mẹ nhất định sẽ lấy lại công bằng cho con, sáng mai mẹ sẽ đến Bạch thị, bằng mọi giá ép Bạch Hàn Phong phải cưới con để chịu trách nhiệm trước tai nạn cậu ta gây ra cho con, con đừng lo, đừng lo, mẹ nhất định sẽ ép được cậu ta.”
Sau khi Tôn Cửu Vi được xuất viện.

Bạch Từ Lăng đã chủ động bày tỏ thành ý muốn thay anh trai bù đắp sự cố không may xảy đến với Tôn Cửu Vi.

Anh ta mua hẳn một căn biệt thự hoành tráng, đưa giúp việc của gia đình đến hầu hạ hai mẹ con cô ta.
Lúc đầu, vốn tưởng được sống trong nhung gấm lụa là, chờ thời cơ được nước lấn tới, xảy ra quan hệ với Bạch Từ Lăng, Tôn Cửu Vi sẽ quang minh chính đại về làm dâu của Bạch gia.

Nào ngờ, con người đáng sợ của Bạch Từ Lăng lúc bấy giờ mới lộ diện, ngoài mặt thì nói muốn chăm sóc cô ta thật tốt nhưng thực chất là giam cầm cô ta.


Nhất cử nhất động của hai mẹ con cô ta đều được giúp việc dám sát và báo cáo lại cho Bạch Từ Lăng.
Không biết anh ta làm vậy vì mục đích gì, nhưng chắc chắn không phải ý tốt.

Bạch Hàn Phong cởi bỏ áo vest, vắt qua một bên, ánh mắt hắn vô tình nhìn vào cuốn lịch để bàn.

Tờ lịch của ngày hôm trước vẫn chưa được bóc, bây giờ đã loằng ngoặc những vết mực màu đen, bên cạnh là cây bút máy được quản gia tìm thấy trong phòng ngủ của Du Du.
Hắn lập tức cầm cây bút lên, giật mạnh tờ lịch.

Rồi nhìn cơ thể mềm mại của cô đang nằm bất động trên giường.
Khoé miệng hắn khẽ nhếch lên, hoá ra đây là cách cô giở trò với giấy tờ tài liệu của hắn.

Thảo nào, hắn không thể tìm được một vết tích liên quan đến cô, kể cả khi kiểm tra lại tài liệu ngay khi lấy từ tay cô.

Hắn và Bạch Từ Lăng thậm chí còn trách nhầm cô giúp việc ở Bạch gia.
“Em giỏi thật.”