Chung Hi ăn như hổ đói xong bữa cơm trưa, đơn giản thay đổi tâm trạng một chút, trực tiếp lao tới phỏng vấn công ty thứ hai.

Cũng may cô cũng không có ý định lại treo cổ trên cây lần nữa, khi vừa ném sơ yếu lý lịch đã ứng tuyển thêm nhiều công ty nữa, mà công ty thứ hai này không kém công ty thứ nhất là bao.

Khi phỏng vấn bước vào giai đoạn cuối cùng, cửa ban công bỗng nhiên bị đẩy ra, một bóng người duyên dáng bước vào.

“Thật đúng là cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, không ngờ lại gặp nhau ở chỗ này.” Ôn Nguyễn Nhi từ trên cao nhìn xuống Chung Hi, nghịch tóc mình: “Cô vẫn đừng nên cậy mạnh, lần phỏng vấn này cô sẽ không qua đâu.”
“Là cô?” Chung Hi xách túi đứng lên, ánh mắt liên tục đảo qua Ôn Nguyễn Nhi và người phỏng vấn nam trung niên: “Hai người…”
Ôn Nguyễn Nhi cười: “Quên giới thiệu, đây là chú của tôi.”
Chung Hi cảm thấy như thể bị ai đó tạt một bạt tai vào mặt, nóng rát, rất đau.


Làm ầm ĩ nửa ngày, thì ra người ta nghĩ màn tự giới thiệu của cô là trò đùa, thì ra vẫn luôn nhìn xem cô biểu diễn.

Ôn Nguyễn Nhi ương ngạnh đứng trước mặt cô, trào phúng nói: “Thật sự ngại qua, chỉ dựa vào sự thật cô là vợ cũ của Lương Thần thì tôi không thể cho cô ở lại đây.”
“Tôi đã biết.” Chung Hi điều chỉnh trạng thái của mình rất nha, trực tiếp cắt ngang lời cô ta nói: “Xin lỗi, đã quấy rầy.”
Căn bản là cô lười tiếp tục lãng phí thời gian với Ôn Nguyễn Nhi, nhanh chóng đi ngang qua người cô ta.

Điều này thật ra là ngoài dự đoán của Ôn Nguyễn Nhi, hàng lông mi thanh tú không khỏi nhíu lại.

Ở lối vào cao ốc, Chung Hi cứ như vậy mặc bộ quần áo mỏng manh mà đứng, mặc cho gió lạnh thổi vào mặt, cũng không hề cảm thấy lạnh lẽo chút nào, các nhân viên đi qua đều nhìn cô, cứ luôn cảm thấy hơi quen.

“Chung tiểu thư.” Lúc này, Ôn Nguyễn Nhi cũng từ cao ốc đi ra, gọi lại Chung Hi.

Ngay khi Chung Hi quay đầu lại, cô ta đưa ra một tấm danh thiếp, đôi môi đỏ khẽ mở, cười như không cười nói: “Nếu thật sự không tìm thấy công việc, không ngại tới nơi này thử xem, hẳn là sẽ không có nơi nào có công việc thích hợp vào Chung tiểu thư hơn nơi này đâu nhỉ?”
Chung Hi nghi ngờ nhận lấy, trên danh thiếp ghi bốn chữ rõ ràng: “Sơn Tranh Minh Khê”
Chỉ bốn chữ này thôi cũng khiến cô lạnh hết cả sống lưng, nhớ tới đêm hôm đó, cô tự tiện xông vào nơi đó.

Lại nhìn vẻ mặt này của Ôn Nguyễn Nhi, như vậy cô ta chắc hẳn cũng đã biết.


Danh thiếp ở trong tay Chung Hi bị vò ra nếp nhăn, xé nát? Hay là ném đi?
Loại nhục nhã trắng trợn này đối với cô ngay bây giờ mà nói lại giống như một bữa ăn sáng, cô đơn giản hơi mỉm cười, nói hai chữ: “Cảm ơn.”
Cảm ơn? Ôn Nguyễn Nhi thiếu chút nữa cho rằng mình nghe lầm.

Nhưng trong lúc nhất thời cô ta còn không nghĩ ra lời châm chọc nào nữa.

“Tiểu Hi!” Một chiếc đua xe phong cách dừng ở trước cửa tập đoàn cao ốc, Lục Bắc tháo mũ bảo hiểm, phất phất tay với cô.

Anh ta chạy xe đua một ngày, vừa nghỉ ngơi xong đã nghĩ tới đến đây đón Chung Hi, không ngờ anh ta thật sự gặp được cô.

“Ngại quá, có người tới đón tôi rồi, tôi đi trước đây.” Chung Hi nói với Ôn Nguyễn Nhi, trong ánh mắt ghen ghét và nghi ngờ của Ôn Nguyễn Nhi, cô thong thả ung dung ngồi vào ghế sau xe thể theo của Lục Bắc
“Đi chỗ nào?” Lục Bắc nghiêng đầu hỏi cô.


“Chỗ nào cũng được, chỉ cần rời đi cái nơi quỷ quái này là tốt rồi.” Chung Hi nhìn thẳng về phía trước, khóe môi khẽ nhếch lên.

“Tuân lệnh! Ngồi chắc!” Lục Bắc lập tức hiểu ra, khởi động động cơ.

Tiếng gas của xe thể thao rất lớn, đến mức khiến những người phụ nữ đi ngang qua đều phải thét chói tai, móng tay Ôn Nguyễn Nhi đâm sâu vào lòng bàn tay, gần như là nghiến răng nghiến lợi.

“Chung Hi, thật không ngờ nhanh như vậy cô đã tìm được cuộc vui mới (người yêu mới)?”
Hơn nữa nhìn bộ dạng kia, điều kiện của người đàn ông đó hoàn toàn không kém hơn Bạc Lương Thần..