Lương Hoài An càng uống lại càng thấy đau lòng. Tại sao Tô Ngạn lại nhẫn tâm như vậy?

" Tô Ngạn chết tiệt... Chị dám đi không nói lời nào... Hm..." Hoài An cứ gọi tên Tô Ngạn trong cơn say, em cứ tiếp tục uống hết chai này đến chai khác rồi quên mất luôn cả việc Tống Di đang ngồi trước mặt.

Tống Di lắc đầu cố gỡ tay em khỏi chai bia trên tay" Không uống nữa.... Về nhà thôi...Hoài An..."

" Không được... Phải uống... Em còn chưa có say mà... Nè... Tô Ngạn" Hoài An đẩy nhẹ người Tống Di ra đã đứng không vững rồi mà còn mạnh miệng bảo mình không say. Con ma men Hoài An khi say có cần đáng yêu vậy không?

Em loạn choạng đi vài bước thì đã ngã vào người một nữ nhân trước mặt. Tống Di lắc đầu mỉm cười vẩy tay rồi rời đi để mặc cho người kia xử lý tình trạng trước mắt. Dù gì cũng là người đó gây ra mà. Tống Di vô tội!


" Tô Ngạn... Chết tiệt... Lương Hoài An em thiếu chị sẽ không chết... Ực... Nhưng không sống nổi" Hoài An liên tục vùi đầu vào ngực người kia mà khóc, em lảm nhảm những câu nói khi say khiến người kia không khỏi mỉm cười hạnh phúc

" Về thôi... Tôi đưa em về..." Người kia giữ em xoay người đỡ em lên lưng mà cõng em trên lưng về nhà.

Hoài An cũng chẳng quan tâm người cõng mình là ai mà liên tục gọi tên Tô Ngạn. Em mắng cô nhiều lắm, còn đánh cả vào lưng người kia cho bỏ tức " Tô Ngạn... Lưu manh... Ực.... Ghét chị... "

" Đừng nhảm nữa... Tôi ăn sạch em bây giờ" Người kia nhíu mày nói nhỏ vào tai em, rót một chút mật ngọt quyến rũ vào trái tim nhỏ bé của Hoài An làm nó tan chảy.

Em cứ thế trên lưng cô mà thiếp đi lúc nào không hay. Cô chẳng buồn lái xe đưa em về mà trực tiếp cõng en trên lưng như lần đầu gặp em vậy. Cô muốn mình trân trọng những giây phút này hơn nữa, muốn mình ở cạnh em lâu hơn nữa...


Về đến nhà, cô đưa em vào phòng mình nằm xuống, nhẹ nhàng kéo chăn ấm đắp cho em. Đưa mắt nhìn sang chậu xương rồng liền mỉm nhẹ nụ cười, vừa nhìn là biết Hoài An luôn luôn chăm sóc cây xương rồng khô cằn đó một cách tỉ mỉ nhất có thể.

Tô Ngạn cứ mãi mê nhìn chậu xương rồng mà không hay biết rằng con nhóc Hoài An từ lúc nào đã ngồi dậy đưa tay kéo áo cô ngã xuống người em. Em mỉm cười, kéo cô vào môi mình mà hôn lấy, thực chất em không hề nhìn ra người này là ai mà gan dạ ôm lấy hôn đến bản thân ngạt thở

" Tô Ngạn.... Ghét chị" Hoài An nghịch ngợm đưa tay véo má người trên thân mà phùng má nói. Đúng là say rồi người ta thường hay nghĩ về người mình thương yêu nhất...

" Thế làm sao em mới hết ghét chị?" Tô Ngạn nheo mắt cười, không lẽ nào cô chiều em đến hư rồi sao?


Hoài An cười tươi một cái, đưa tay chỉ vào má phải sau đó sang má trái rồi đến môi" Hôn ở đây.. Ở đây.. Ở đây.... Và chỗ chị thường hôn nữa..."

" Là Em nói đó!" Tô Ngạn mỉm cười kề vào tai em nói nhỏ, phả hương thơm bạc hà vào khứu giác của em. Bao giờ cũng thế, chỉ cần là em ngửi được hương thơm này đều nhất nhất chiều theo lời tên đại sắc lang kia

Sáng hôm sau, em tỉnh dậy đã là hai giờ chiều, trong đầu em hoàn toàn không nhớ chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy toàn thân đau nhức, đặc biệt là phần eo đau đến khó có thể cử động được. Lúc này em mới chú ý đến căn phòng, là phòng của Tô Ngạn. Vậy ai đưa em về đây? Em chỉ nhớ mỗi chuyện bản thân đẩy Tống Di ra và ở trên lưng một người con gái khác, mặc xác người kia đưa mình đi đâu.

Lấy tay vỗ đầu vài cái nhíu mày bước xuống giường. Rời khỏi phòng dường như em cảm nhận được sự khác biệt lạ thường. Căn nhà thực sự sạch sẽ như lúc Tô Ngạn còn ở đây, tất cả đồ đạc đều dọn dẹp ngăn nắp nhất có thể. Có phải Tô Ngạn đã về?
" Không thể nào... Tô Ngạn không thể làm những chuyện này, chị ấy có thấy được gì đâu" Hoài An lắc đầu gạt đi những dòng suy nghĩ vừa rồi, em đang cố gạt bỏ hết những gì liên quan đến Tô Ngạn, em muốn quên cô như cách mà cô muốn.

Em vào bếp định rót một ly nước uống liền thấy trên tủ lạnh có dáng một tờ giấy ghi chú" Nước canh tôi pha trong tủ lạnh, lấy uống giải rượu, đồ ăn trong tủ lạnh em lấy ra hâm nóng lại rồi ăn, sau đó ngủ một giấc chờ tôi về!". Hoài An thẩn người nhìn nét chữ trên mảnh ghi chú, là nét chữ Tô Ngạn!"Có phải chị trở về với em rồi không?"

Lương Hoài An muốn chối cũng không thể chối được những gì trước mắt mình. Những món ăn này đều là món ăn Tô Ngạn nấu, chỉ có Tô Ngạn mới biết khẩu vị em ra sao mà nấu ngon nhất có thể. Con người này bình thường im im lạnh nhạt không ngờ lại chú ý chi tiết đến người mình yêu như vậy. Bác sĩ Tô, chị có thể đừng quá hoàn hảo không?
Hoài An sau khi ăn xong chẳng buồn dọn dẹp mà giữ nguyên hiện trường như thế mà chui người vào phòng đi ngủ, thậm chí còn cố tính phá phách quăng đồ bừa bãi để con người vô tình kia về dọn dẹp.

Mãi đến khuya Tô Ngạn mới trở về nhà, đưa mắt một lượt nhìn cảnh tượng trong nhà liền lắc đầu thở dài. Hoài An đúng là được cô chiều đến cả dọn dẹp cũng không biết làm rồi. Tô Ngạn nhẹ nhàng dọn " Chiến trường" trong bếp mà em để lại, sau đó lại ra phòng khách mà dọn đồ ăn vặt vương vãi trên sàn nhà. Cô thở dài một cái rồi bước vào phòng, trong lòng suy nghĩ chẳng biết được phòng của cô em đã làm thành ra cái gì rồi đây.

Tô Ngạn mở cửa bước vào chỉ thấy mỗi con người nhỏ bé kia đang co ro trên giường. Cô mỉm cười bước sang giường nằm xuống, kéo em vào người mà ôm " Bảo bối, chị về rồi"
Em nhíu mày quay sang, đôi mắt rưng rưng nước mắt lườm Tô Ngạn" Chị đi luôn đi... Về làm gì!"

" Về dự lễ cưới em!" Tô Ngạn ôn nhu hôn lên trán em một cái" Để còn cướp dâu"

======================