Chương 48: Nếu bọn họ biết cậu chính là Vân Sơ

Diệp Mộc Châu là người có phần trong hộ khẩu nhà ông chủ cửu. Diệp Mộc Châu là người nhà họ Hoắc?

Vì sao có thể, vì sao có thể? Vì sao Diệp Mộc Châu có thể liên quan đến vị ông chủ Cửu quyền thế ngập trời kia?

Hiệu trưởng bỗng nhiên cảm thấy hô hấp không được thông thuận, thất tha thất thểu đi về phía chỗ ngồi.

Lâm Khiếu Phương đã cúp điện thoại, hiệu trưởng bỗng dưng nhớ tới lời vừa rồi của Diệp Mộc Châu….

“Hiệu trưởng, cho tôi nghỉ việc, phiền phức của ông… mới chính thức bắt đầu thôi  đấy.

Thì ra Diệp Mộc Châu là người nhà họ Hoắc, là người có phần trong hộ khẩu của ông chủ Cửu!

Vậy cô ta có quan hệ gì với ông chủ Cửu… Hiệu trưởng Trường có nghĩ cũng không dám nghĩ nữa!

Vì lấy lòng Diệp Khánh Thy, lại, lại… có thể làm phật ý người của ông chủ Cửu… “Diệp Mộc Châu… cái cô Diệp Mộc Châu đi đâu rồi?”

Người giáo viên vừa mới vào cửa không hiểu lắm: “Đã rời khỏi trường học rồi, hiệu trưởng, vì sao…”

“Nhanh đi tìm người về đây… đi nhanh đi! Dù có là van xin, cũng phải để cô ấy quay lại đây cho bằng được!”

Xong rồi, làm phật ý tới ông chủ Cửu, ông ta thật sự xong rồi!

Sau khi chọn ra được giải nhất trong cuộc thi thiết kế lần này, một buổi lễ trao giải lớn và long trọng đã được diễn ra.

Là người đạt giải nhất, Diệp Khánh Thy được mời đến dự.

Diệp Mộc Châu đứng ở bên ngoài sảnh lớn trao giải, người đàn ông ở bên cạnh lại mỉm cười: “Nhà thiết kế lớn à, cậu tính buông tha cho bọn họ như vậy sao? Diệp Khánh Thy kia giả làm học trò của cậu, chẳng lẽ chị nhỏ Vân Sơ không tỏ vẻ gì hết sao?”

“Chẳng lẽ ở trong lòng cậu, tôi là một người lương thiện như vậy đấy à?” Diệp Mộc Châu ngạc nhiên: “Dù sao cũng đến đây rồi, sao tôi có thể để bọn họ sống khá giả chứ?”

Khóe môi của chủ tịch nhỏ của nhà D cong lên một nụ cười khẽ: “Bà cô của tôi ơi, cậu nói xem, đợi bọn họ biết người mình vụ tội chính là Vân Sơ thật sự, thì họ sẽ làm sao nhỉ?”

Diệp Mộc Châu lắc đầu: “Sao tôi biết cảm nhận của bọn họ được? Nhưng mà…”

Nhưng mà? Chủ tịch nhỏ nhà D vẫn còn nghi ngờ, cái “nhưng mà” của bà cô này là có ý gì?

Sau đó anh bỗng thấy Diệp Mộc Châu nghiêm túc trả lời: “Nhưng mà, là tôi thì tôi sẽ thích lắm. Cảm ơn nhé, tôi cảm thấy cái tôi thích tới rồi!”

Chủ tịch nhỏ không kìm được mà cười thành tiếng.

Đúng vậy thật.

Diệp Mộc Châu đi rêu rao khắp nơi mình là học trò của Vân Sơ, dựa vào danh nghĩa của Vân Sơ để hạ thấp Diệp Mộc Châu.

Đợi cái tin khủng bố Diệp Mộc Châu chính là Vân Sơ được tung ra một phen… Biểu cảm của Diệp Khánh Thy, chắc chắn sẽ rất thú vị! Cách đó không xa, biểu cảm của Hoắc Việt Bắc xu xuống. “Cô ấy thật sự cũng không tệ đấy”.

Lâm Khiếu Phương run rẩy: “Ông chủ Cửu, ông chủ Cửu, không cần đâu mà, ngài đừng giận dữ, không cần đâu. Bà chủ chi nói chuyện với một người bạn thôi, không, không sao, ngài là người phóng khoáng…”.

Giọng nói của Hoắc Việt Bắc trong trẻo mà lạnh lùng: “Thật sao?” Lâm Khánh Phương muốn khóc.

Vì chút chuyện nhỏ ấy mà ông chủ Cửu mở luôn một cuộc họp báo, là muốn chứng minh rằng bà chủ không hề ăn cướp ý tưởng.

– Không ngờ ngài ấy vừa tới trước sảnh lớn trao giải của đại học Thanh Bắc thì thấy bà chủ đang đứng với một người đàn ông, cả hai còn nói chuyện vô cùng thân mật.

Lâm Khánh Phương nuốt ực nước miếng, nói lời “chính nghĩa”: “Ông chủ Cửu, bà chủ chỉ tán gẫu với người khác mấy câu thôi, ngài không thể nghi ngờ bà ấy!”

Hoắc Việt Bắc cười khẩy một tiếng, cuối cùng lại liếc mắt sang hai người kia. Ikt yên lặng Vỗ ngực, có loại cảm giác vừa tìm được đường sống trong lối chết.

Trời ạ, hẳn là bà chủ nên phát thêm tiền lương thưởng cao hơn cho anh ta rồi, anh ta khổ sở quá mà!

Phòng trao giải sớm chật người, lúc Diệp Khánh Thy tới, khắp nơi đều ồn ào.

Vì cả Quốc Tế Hoắc Bình và nhà D đều rất được chú ý, nên có được sự cho phép của Thanh Đại không ít phóng viên xuất hiện.

Có người sợ hãi nói: “học sinh của Vân Sơ tới rồi”

Tất cả đề quay đầu nhìn về phái Khánh Thy.