Chương 47: Diệp Mộc Châu vốn là người trên hộ khẩu của ngài Cửu, người vợ ngài Cửu che chở
Biểu cảm của hiệu trưởng cứng đờ, thể mà ông ta lại bị một cô gái hù dọa!
Nhưng rất nhanh ông ta đã phản ứng lại, nói một câu chính nghĩa: “Bạn học Diệp Mộc Châu, việc sao chép là việc không ai tha thứ được, huống chi lần này em sao chép tác phẩm của Vân Sơ để trục lợi, Thanh Đại chúng ta không cần học sinh thể này!”
“Hiệu trưởng, thầy nói em sao chép Vân Sơ vậy bằng chứng đâu?”
Hiệu trưởng tức giận: “Bằng chứng là bản thảo thiết kế của em! Bản thảo thiết kế kia mang phong cách của Vân Sơ, huống chi bạn học Khánh Thy lại là học trò của Vân Sơ, em ấy mang đến văn kiện luật sư của Vân Sơ, em nói thế này còn không phải sao chép à?”.
Cho nên nói… Thật sự hoàn toàn không có bằng chứng gì chứng minh cô “sao chép”.
Tất cả bằng chứng, cũng chỉ có một cái miệng của Diệp Khánh Thy thôi. Hiệu trưởng thân trọng nhìn Hoắc Ngạn Lâm một cái..
Thanh Đại nhận không ít tài trợ của nhà họ Hoắc, cậu Hoắc tự mình tới cửa yêu cầu ông ta đuổi Diệp Mộc Châu, đương nhiên ông ta chỉ có thể đuổi.
Huống chi loại bỏ một Diệp Mộc Châu, lấy lòng nhà họ Hoắc, lấy lòng nhà họ Diệp, còn có thể cho Quốc Tế Hoắc Bính một câu trả lời, kẻ ngốc cũng biết nên chọn cái nào.
Ông ta sợ Diệp Mộc Châu lại dây dưa, trực tiếp ném đơn thôi học của cô xuống đất: “Diệp Mộc Châu, em nên hiểu chuyện mà nghỉ học đi, cũng coi như giữ lại một chút thể diện cho em, chuyện này dừng ở đây thôi!”
Diệp Mộc Châu nhẹ như mây gió nhặt đơn thôi học lên. “Được, có điều hiệu trưởng, đuổi em.” Cô bỗng nhiên cười nhẹ: “Phiền toái của thầy chỉ mới bắt đầu thôi.” Diệp Khánh Thy vô tình hay cố ý thở dài một cái: “Sao chị lại trở nên thế này.”
Hoắc Ngạn Lâm nhíu mày: “Bỏ đi, hay là cho cô ta ra nước ngoài, đó là kết quả tốt nhất rồi.
Hiệu trưởng yêu cầu truyền chuyện Diệp Mộc Châu tự thôi học ra ngoài, còn có người đăng cả lên facebook.
Vốn dĩ cư dân mạng vô cùng phẫn nộ chuyện học sinh Thanh Đại sao chép Vân Sơ, nhưng không ngờ Thanh Đại lại giải quyết nhanh đến thế, phía dưới có hàng tá bình luận khen hay.
“Thanh Đại làm tốt lắm! Mấy tên chó sao chép nên biến hết đi! Bây giờ Diệp Mộc Châu có hối hận không? Bởi vì sao chép mà mất luôn tư cách học sinh của Thanh Đại, vừa lòng hả dạ ghê!”
“Lần này Quốc Tế Hoắc Bình nên chuyển giải nhất về cho Diệp Khánh Thy đi, dù sao Diệp Khánh Thy cũng là học trò của Vân Sơ, cô ấy xứng đáng hơn!”
Nhưng cũng có người nói: “Nhưng bây giờ vẫn chưa thấy bản thảo của Diệp Mộc Châu mà… Nói cô ấy sao chép, cũng chỉ có một mình Diệp Khánh Thy, cũng không có bằng chứng..”.
Đương nhiên, bình luận này rất nhanh đã bị các bình luận mắng chửi chèn xuống. “Khánh Thy nói rất đúng! Cô ấy là học trò của Vân Sơ, còn có thể giả sao?”
“Không thấy Thanh Đại cũng đuổi Diệp Mộc Châu rồi sao? Diệp Mộc Châu chính là chó ăn cắp!”
Hiệu trưởng ngồi trong phòng làm việc, nhìn thấy cuối cùng dư luận cũng đảo chiều, không ít người gọi điện thoại đến khen ông ta giải quyết hay.
Hiệu trưởng càng đắc ý hơn, nghĩ đến lát nữa phải tranh công thế nào với Quốc Tế Hoắc Bình, vào lúc này lại nhận được cuộc gọi của trợ lý người nắm quyền Quốc Tế Hoắc Bính.
“Xin chào ngài Lâm Khiểu Phương!” Hiệu trưởng đang dương dương tự đắc đợi Quốc Tế Hoắc Bính khen ngợi.
“A” Nghe giọng nói trầm thấp của Lâm Khiểu Phương ở đầu điện thoại bên kia vang lên: “Hiệu trưởng Trường, tôi nhớ, Ngài Cửu có kế hoạch quyên tặng một nhà sách cho Thanh Đại, đúng không?”
Vẻ mặt của hiệu trưởng cung kính: “Đúng, đúng, nhà sách này, ngài xem.”
“Thật xin lỗi, ngài Cửu của chúng tôi nói, Thanh Đại rất biết cách suy nghĩ, cho nên… hủy bỏ tài trợ nhà sách này”
“Hủy bỏ?” Hiệu trưởng bỗng nhiên đứng dậy, giọng nói cũng cao lên không ít: “Sao.. sao lại hủy bỏ chứ? Chuyện này đã nói cẩn thận rồi… là chúng tôi đắc tội với ngài Cửu ở đâu sao?”
Chờ chút, ngài Cửu là người nắm quyền Quốc Tế Hoắc Bình, Diệp Mộc Châu sao chép Vân Sơ, cũng đồng thời rước thêm phiền phức cho Quốc Tế Hoắc Bình.
Cho nên ngài Cửu vì sao chổi Diệp Mộc Châu kia mới hủy bỏ tài trợ? Hiệu trưởng nhất thời tức đến nổ phổi: “Ngài Lâm, học sinh kia đã bị đuổi rồi! Thanh Đại chúng ta không cần loại người xấu xa ngoan cố sao chép, Diệp Mộc Châu không còn là học sinh của Thanh Đại rồi, xin ngài Cửu yên tâm, sau này Diệp Mộc Châu không có liên quan gì đến Thanh Đại của chúng tôi nữa, nhà sách này…”
“Xem ra hiệu trưởng vẫn không biết mình sai ở đâu nhỉ.”
Lâm Khiểu Phương cười nhẹ cắt ngang: “Hiệu trưởng đã đắc tội với người không nên đắc tội, cho nên… hủy tài trợ cho nhà sách này là cảnh cáo với hiệu trưởng
Hiệu trưởng Trường vẫn không hiểu, run lẩy bẩy dò hỏi nguyên nhân.
Sau một khắc, một câu nói của Lâm Khiếu Phương đã phá vỡ tất cả ảo tưởng của ông ta…
“Diệp Mộc Châu, vốn là người trên hộ khẩu của ngài Cửu”