"Không được."
Lệ Tử Ngôn lập tức từ chối, tưởng anh ta ngu chắc, sang bên đó rồi nhất định Lăng Mặc sẽ chiếm lấy tiện nghi của Thẩm Ninh, làm gì mà đọc truyện nữa.

"Nhưng...!Ut quen được đọc truyện trước khi ngủ rồi, mà papa bận việc không chịu đọc cho con." bé con cúi đầu, buồn bã nói, dáng vẻ vô cùng đáng thương.

Advertisement
Nhìn thấy U U như vậy, Lệ Tử Ngôn cảm giác bản thân giống như người bác độc ác đang làm tổn thương nó.

Suy nghĩ một chút, cuối cùng anh ta vẫn không nỡ từ chối những quyết không để em gái vào hang sói.

Vào đây rồi nhỡ bụng em gái lại to ra thì sao?
"Khụ...!được rồi.

Nhưng mà ta sẽ là người sang đó đọc truyện cho nhóc nghe."
Advertisement
"U U không chê đâu." U U lập tức tươi tỉnh trở lại.

Lệ Tử Ngôn khóe miệng giật giật, đúng là lật mặt nhanh hơn cả bánh tráng.

Còn dám nói không chê, nghe xiên xỏ rõ ràng.


Theo U U vào phòng, Lệ Tử Ngôn kéo chăn cho bé con cẩn thận, nhìn quyển truyện mà nó đưa cho mình thì hơi sững người lại, cư nhiên lại là tiểu thuyết dày hơn hai đốt ngón tay.

U U háo hức chờ nghe, anh ta ho khan hai tiếng bắt đầu đọc.

Con gái bên này đang bận dụ dỗ người ta thì ông bố bên kia cũng không hề rảnh.

Lệ Tử Ngôn vừa vào phòng của U U, Lăng Mặc đã ngay lập tức đi nhẹ nói khẽ lẻn ra ngoài, nhẹ nhàng vào bên trong nhà anh ta.

"Lăng Mặc?" Thẩm Ninh vừa mở cửa phòng đã thấy Lăng Mặc nhìn ngó xung quanh, động tác chẳng khác nào ăn trộm nghiệp dư.

Lăng Mặc đưa ngón tay lên miệng, ra hiệu cho cô im lặng sau đó nhanh chóng kéo cô vào trong phòng.

Thẩm Ninh nằm trong lòng anh, vừa ấm áp vừa hạnh phúc.

Mùi hương này thật sự khiến người ta cảm thấy an tâm.

"Không ôm em, anh không ngủ được." Lăng Mặc ôm chặt lấy eo cô khẽ nói.

Mấy ngày trong bệnh viện, cô cũng đã quen được anh ôm ngủ.


Dường như lúc này Thẩm Ninh cũng đã quên mật chuyện về mẹ của UU.

Hai người ôm chặt lấy nhau, chỉ hận không thể kéo dài thời gian này mãi mãi.

"Lăng Mặc, hình như có cái gì đó chọc vào người em thì phải." không gian tĩnh lặng bống bị phá bởi tiếng nói của cô.

Thẩm Ninh cựa quậy người, thò tay xuống muốn xem xem là vật gì.

"Thẩm Ninh." Lăng Mặc vội giữ chặt tay cô lại, anh căn nhẹ tai cô thủ thỉ.

"Sao vậy?"
"Tiêu Lăng Mặc bị bỏ đói lâu rồi, mới ôm em có một lúc đã ngóc đầu dậy muốn ăn."giọng nói khàn khàn vang lên.

Mặt Thẩm Ninh lập tức đỏ lên, cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt rực lửa như muốn nuốt trọn lấy cô.

Thẩm Ninh ngại ngùng khẽ ừm một tiếng rất nhỏ.

Lăng Mặc cũng không kiềm chế d*c vọng của bản thân, tay nâng căm cô lên, cúi đầu hôn lên đôi môi khiến anh mê mệt.

Từng nụ hôn của Lăng Mặc khiến người Thẩm Ninh nóng dần lên, miệng cũng phát ra tiếng rên khe khẽ.

Lăng Mặc cởi bỏ quần áo trên người cả hai, nhanh chóng chiếm lấy thân thể quyến rũ dưới thân.

Hai thân thể quấn lấy nhau, ân ái triền miên không dứt..