Vụ tai nạn lần này rất nhanh chóng trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi.

Hoắc Văn Đình khi về đến nhà vẫn còn sợ hãi, anh ta đặc biệt nhờ người hỏi thăm thời gian cụ thể đoạn đường đó xảy ra sụt lún, kết quả là khiến cho anh ta hoảng sợ một phen.

Anh ta tính toán lại thời gian, nếu lúc đó tại nhà của Hạ Luật, Hạ Luật không gọi anh ta lại để anh ta đợi thêm năm phút nữa, vậy thì thời điểm đoạn đường đó bị sập có lẽ cũng là lúc anh đi qua nơi đó.

Nghĩ đến đây, Hoắc Văn Đình lúc đó toát cả mồ hôi lạnh.

Nghe nói có tổng cộng có ba chiếc xe và còn có hai người đi bộ trên vỉa hè bị vùi lấp, có hai người lúc đào ra khỏi hố đã tử vong tại chỗ, ngoài ra còn có mấy người bị thương nặng đang điều trị tại bệnh viện, chỉ có một cô gái là bị thương nhẹ đã được xuất viện.

Nếu lúc đó Hạ Luật không ngăn anh lại, rất có thể anh ấy cũng bị chôn vùi bên dưới, và có thể tên anh cũng được xuất hiện trong mục hotsearch trên mạng.

Nói đúng hơn, không phải là Hạ Luật, mà là Khương Trường Tuế đã ngăn anh ta lại.

Chính bởi vì Khương Trường Tuế nhắn tin WeChat cho Hạ Luật, cho nên Hạ Luật mới giữ anh ấy lại thêm năm phút nữa.

Mấu chốt là làm sao cô ấy biết được? Lẽ nào cô ấy có khả năng dự đoán trước vấn đề?

Cô giữ anh ta lại trong vòng năm phút mà không có lý do, dường như là vì cô ấy biết có điều gì đó sắp xảy ra nên mới ngăn anh ta lại.

Hoắc Văn Đình càng nghĩ anh ta càng cảm thấy sự việc lần này có điều gì đó huyền bí, càng nghĩ càng sợ hãi, trằn trọc xoay người không ngủ được. Khó khăn lắm anh ta mới có thể chìm vào giấc ngủ thì lại bị một cơn ác mộng đánh thức. Anh ta nằm trên giường đổ một thân mồ hôi lạnh và gửi vài tin nhắn qua WeChat cho Hạ Luật để hỏi sự việc lần này rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.

Sau khi bị cơn ác mộng đánh thức, Hoắc Văn Đình cũng không thể ngủ lại được, liền ngồi dậy, thức hai tiếng đồng hồ, trời vừa sáng, anh ta lập tức lái xe đến chỗ Hạ Luật, chuẩn bị tìm Trường Tuế để hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Người đến mở cửa là Tiểu Trương.

Cô ấy luôn thức dậy sớm, nghe tiếng chuông cửa, ngay lập tức cô đến mở cửa. Cô ấy rất thận trọng, hỏi là ai trước rồi mới mở cửa, cũng không vội vàng mời người ta vào nhà, thay vào đó cô mở cửa ra chỉ bằng một khe hở bằng bàn tay rồi nhìn Hoắc Văn Đình một cách kỳ lạ và cảnh giác, hỏi anh ta có chuyện gì.

Hoắc Văn Đình chỉ nói rằng anh ta có chuyện quan trọng cần hỏi Trường Tuế.

Tiểu Trương hỏi: “Việc gì có gấp lắm không? Sáng nay Trường Tuế không có việc gì, nên cô ấy ngủ đến trưa mới thức dậy. Gần đây cô ấy rất mệt, cần nghỉ ngơi nhiều, nếu không có việc gì quá gấp, anh có thể quay lại sau được không?”

Đôi mắt của Hoắc Văn Đình cực kỳ lão luyện. Anh nhìn thoáng qua là có thể thấy cô trợ lý nhỏ này thực sự quan tâm đ ến sức khỏe của Trường Tuế chứ không phải chỉ vì trách nhiệm của mình với công việc. Anh ta lúc này cũng tỉnh táo trở lại, cảm thấy đầu óc của mình nóng lên mới chạy đến đây, giờ đây khi bình tĩnh lại, anh ta cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng vẻ mặt của anh ta vẫn rất bình thản, nói: “Vậy tôi tìm Hạ Luật trước, đợi cô ấy thức dậy, nhờ cô nói với cô ấy một tiếng, kêu cô ấy đến tìm tôi có được không?”

Tiểu Trương gật đầu đồng ý.

Hoắc Văn Đình cảm ơn, sau đó xoay người rời đi, anh ta cũng không gõ cửa nhà của Hạ Luật.

Bởi vì anh ta biết lúc này còn quá sớm, Hạ Luật có lẽ còn chưa thức dậy, thế là anh ta đi xuống lầu, hóng gió một chút cho tỉnh táo lại, ăn một bát mì sau đó lên lầu.

Hạ Luật cũng không ngạc nhiên gì khi nhìn thấy anh ta đứng ngoài cửa.

Hoắc Văn Đình hỏi: “Cậu có nhận được tin nhắn tôi gửi ở WeChat chưa?”

Hạ Luật gật đầu, rồi mở cửa cho anh ta vào.

Hoắc Văn Đình đi theo vào phòng, đóng cửa lại: “Tối hôm qua tôi không ngủ được, càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này thật kỳ quái. Có phải cô ấy biết con đường đó sắp xảy ra sự cố không? Hơn nữa còn biết chính xác cả thời điểm xảy ra sự cố nữa.”

Thời gian cũng không quá dài, không quá ngắn, chỉ vỏn vẹn năm phút.

Trong năm phút ngắn ngủi đó, cũng đủ cứu lấy cả mạng sống của anh ta.

Hoắc Văn Đình nhìn chằm chằm vào Hạ Luật hỏi: “Có phải cậu biết cái gì đó đúng không?”

Hạ Luật ung dung liếc mắt nhìn anh ta, rồi bình thản nói: “Tôi không biết gì cả.”

Hoắc Văn Đình bình tĩnh đưa hai mắt nhìn Hạ Luật, biết rằng có lẽ Hạ Luật  cũng biết đôi chút chuyện gì đó, nhưng lại không muốn nói cho anh ta biết.

Anh ta nín thở bước tới, ngồi xuống trên chiếc ghế sô pha của Hạ Luật: “Vậy thì tôi ở lại chỗ cậu một chút, đợi Khương Trường Tuế thức dậy, tôi sẽ tự mình đến hỏi cô ấy.”

Hạ Luật vẫn thể hiện một dáng vẻ anh muốn làm gì thì tùy anh rồi tự mình đi vào bếp.

…….

Trường Tuế ngủ một giấc đến trưa, cô bị đánh thức bởi mùi gà hầm trong bếp liền bật dậy nhảy ra khỏi giường.

Tiểu Trương cảm thấy Trường Tuế gần đây quá vất vả và mệt mỏi, nên đặc biệt dậy sớm hầm một con gà, còn cho rất nhiều thuốc bổ vào trong đó. Thịt gà và thuốc bổ do gia đình cô ấy đặc biệt mang đến cho cô. Là loại gà đất chính hiệu, được nuôi thả ở trên núi. Gia đình cô đặc biệt yêu cầu cô tẩm bổ cho mình, nhưng trong lòng cô cảm thấy thương xót vì Trường Tuế không ai chăm sóc, vì vậy cô ấy đã hầm gà và thuốc bổ cho Trường Tuế.

Trường Tuế ngửi thấy mùi thơm liền vào bếp: “Thơm quá, đang nấu cái gì vậy?”

Tiểu Trương cười nói: “Tôi hầm một con gà, có thêm một ít thuốc bổ nữa.”

Cô là trợ lý, không phải là người phụ trách nấu ăn, nhưng bản thân cô thích nấu ăn, hơn nữa đặc biệt yêu thích căn bếp rộng rãi trong căn hộ này, vì vậy cô ấy đã mua thêm một ít đồ dùng nhà bếp. Chỉ cần Trường Tuế ở nhà, cô sẽ tự mình mua thực phẩm về rồi tự mình nấu ăn.

Cô thừa nhận rằng tay nghề của mình cũng chỉ ở mức trung bình, vốn cũng lo lắng không biết có hợp khẩu vị Trường Tuế không. Ai ngờ Trường Tuế là một người không hề kén ăn chút nào. Chỉ cần có cơm và thịt là đủ thỏa mãn tâm hồn ăn uống của cô ấy. Mỗi lần như vậy cô ấy đều ăn sạch tất cả thức ăn, khiến cho đầu bếp nửa mùa như cô cũng cảm thấy rất hài lòng.

Bàn Tử biết vậy, cũng giúp cô thanh toán tiền thức ăn với công ty.

Biết Trường Tuế ăn rất nhiều, nên trưa hôm nay cô làm sáu món ăn và một con gà hầm, bận rộn từ buổi sáng đến trưa, chuẩn bị thức ăn đúng lúc để Trường Tuế thức dậy có thể ăn liền.

Trường Tuế nói: “Hạ Luật đang ở nhà, tôi gọi điện thoại cho anh ấy qua đây ăn cơm cùng.”

Tiểu Trương đột nhiên nhớ ra: “Phải rồi! Sáng sớm hôm nay, người đại diện của Hạ Luật đã đến tìm cô, nói là có việc quan trọng cần nói với cô, tôi nói cô đang ngủ, anh ta nói anh ta sẽ ngồi ở nhà của Hạ Luật đợi cô, lúc nào cô tỉnh dậy thì qua đó cho anh ta gặp một chút.”

Trường Tuế đoán được vì sao Hoắc Văn Đình đến tìm cô, cô gật đầu tỏ ý mình đã biết, cô vừa gọi điện thoại vừa vào phòng tắm để rửa mặt.

Khi Hạ Luật và Hoắc Văn Đình đến, đúng lúc Trường Tuế từ phòng tắm đi ra.

Cô để gương mặt mộc, mái tóc đen dài bóng mượt được vén ra sau, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, dịu dàng bước đến trước mặt hai người bọn họ.

Hoắc Văn Đình ngay lập tức bị kinh diễm.

Tối hôm qua đứng từ xa, cũng không nhìn kỹ, hôm nay nhìn với khoảng cách gần như vậy mới phát hiện quả thật cô rất đẹp. Trông cô ấy còn thu hút hơn cả trong hình và lên tivi, khuôn mặt vừa tắm rửa xong cũng giống như giọt nước vậy trong veo và thuần khiết. Điều thu hút nhất chính là đôi mắt, nó giống như sau khi được ngâm trong nước thì màu sắc của đôi mắt hiện lên rõ ràng hơn, không thể so sánh được. Nó đen như mực, sâu thẳm và trong veo không gì sánh được. Nếu chú ý nhìn khoảng chừng ba giây, thì có cảm giác như bị cuốn vào một vực sâu thăm thẳm.

“Tối hôm qua quá vội vàng, không kịp chào hỏi một câu. Chào anh, tôi là Khương Trường Tuế, hiện tại là hàng xóm của Hạ Luật.” Trường Tuế chủ động đưa tay ra để bắt tay với Hoắc Văn Đình.

Hoắc Văn Đình định thần lại, nắm tay cô, nhìn cô thật sâu: “Chào cô, tôi là Hoắc Văn Đình, là người đại diện của Hạ Luật.”

Dưới đôi mắt đen sẫm nhìn chằm chằm của Hạ Luật, anh ta chỉ có thể nhẹ nhàng nắm một cái rồi thả tay ra.

“Tôi đói rồi, có cái gì ăn trước rồi nói chuyện sau.” Trường Tuế nói xong liền quay người đi tới phía bàn ăn.

Tiểu Trương đã dọn sẵn bàn ăn và chén đũa.

Bốn người bọn họ cùng nhau ngồi ăn, Trường Tuế đương nhiên ngồi cùng phía với Hạ Luật.

Tiểu Trương ngồi xuống, có chút ngượng ngùng nói: “Tay nghề nấu ăn của tôi tương đối bình thường, hy vọng mọi người không chê.”

Trường Tuế múc một bát canh gà lớn cho cô ấy trước: “Cô vất vả rồi.”

Tiểu Trương bưng bát canh lên, mím môi cười với Trường Tuế: “Không vất vả chút nào.”

Hoắc Văn Đình âm thầm quan sát, có thể thấy được hai người này thường ngày rất quan tâm đ ến nhau, không phải cố ý giả vờ để cho bọn họ xem.

Bát canh thứ hai đương nhiên là Trường Tuế đưa cho Hạ Luật.

Hoắc Văn Đình cảm thấy bát canh thứ ba hẳn là dành cho mình, thế nên anh ta vô thức đưa cánh tay ra khỏi gầm bàn, miệng định nói hai từ “cảm ơn”, thậm chí anh ta còn cảm thấy Trường Tuế đã bỏ quá nhiều thịt vào bát của mình nên anh ta cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng. Tuy nhiên Trường Tuế lại thản nhiên đặt bát canh đầy thịt vào trước mắt mình, sau đó mới múc bát canh thứ tư đưa cho anh ta.

Hoắc Văn Đình nhận lấy bát canh, trên mặt ngượng ngùng nở một nụ cười nói lời cảm ơn.

Trường Tuế khẽ mỉm cười, ngang nhiên gắp một cái chân gà trong nồi bỏ vào bát của Hạ Luật: “Anh ăn nhiều thêm một chút, đây là gà đất nhà Tiểu Trương tự nuôi đấy, vừa béo vừa thơm.”

Hoắc Văn Đình nhìn thấy thịt, chân gà và thuốc bổ bỏ đầy trong bát của Hạ Luật, nhìn lại trong bát của mình chỉ có hai ba miếng thịt, trong lòng nghĩ, như thế này chẳng phải là thiên vị quá rõ ràng rồi đúng không?

Hạ Luật đương nhiên cũng nhận thấy được điều đó, sự thiên vị của Trường Tuế quá rõ ràng, không ngờ anh lại được cô ưu ái một cách trắng trợn như vậy. Tuy vẻ mặt của anh ấy vẫn bình tĩnh như thường nhưng vành tai lại đỏ ửng lên.

Tiểu Trương cũng nhìn thấy, cô cúi đầu dùng muỗng múc canh, vụng trộm mím môi cười.

Sức ăn kinh người của Trường Tuế khiến cho Hoắc Văn Đình lần đầu tiên ngồi ăn cơm với cô phải cảm thấy kinh hãi. Cô múc liền bốn bát cơm, sau đó tất cả các món ăn được bày ra trên bàn đều được cô càn quét sạch sẽ, đến một giọt dầu của canh gà cô ấy không bỏ sót. Dường như nó không có gì là chán ngấy đối với cô.

Ăn xong, một chút cảm giác đầy bụng cũng không có, cô nhẹ nhàng đứng lên, khéo léo mời bọn họ vào phòng khách.

Bọn họ chuyển đến phòng khách nói chuyện, Tiểu Trương rót nước cho bọn họ, rồi quay lại dọn dẹp phòng ăn.

Trường Tuế cầm ly nước lên uống cạn nửa ly, sau đó nhìn Hoắc Văn Đình hỏi: “Tiểu Trương nói sáng nay anh Hoắc có đến đây tìm tôi.”

Hoắc Văn Đình nhìn Hạ Luật, sau đó ho nhẹ một tiếng, nói: “Tôi đến là vì chuyện xảy ra tối hôm qua.”

Trường Tuế gật đầu, và nói như một điều đương nhiên: “Ồ, cho nên anh Hoắc đến đây để cảm ơn tôi.”

Hoắc Văn Đình nghẹn lời một lúc rồi ngập ngừng nói: “Vậy đêm qua cô yêu cầu Hạ Luật giữ tôi lại trong vòng năm phút, là vì cô đã biết đoạn đường đó sẽ xảy ra vụ sạt lún phải không?”

Trường Tuế nhìn anh ta và nói một cách bình tĩnh: “Đêm qua tôi nhìn thấy ấn đường của anh Hoắc biến thành màu đen, mây mờ che phủ đỉnh đầu, thấy thế nên tôi có xem một quẻ cho anh, nếu không giữ anh lại trong năm phút, chắc chắn giờ này anh đã nằm trong quan tài rồi.”

Khuôn mặt của Hoắc Văn Đình cứng đờ lại khi nghe những lời này, sống lưng của anh ta có chút ớn lạnh, anh ta miễn cưỡng cố nhếch khóe miệng lên, bán tín bán nghi nói: “Cô còn biết xem bói?”

Trường Tuế trực tiếp lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho anh ta, nở một nụ cười nhẹ, rồi nói: “Làm diễn viên chỉ là nghề phụ của tôi, còn đây mới là công việc chính của tôi.”

Hoắc Văn Đình cầm tấm danh thiếp trên tay, cúi đầu nhìn xuống, không khỏi tò mò đọc: “Cô đồng?”

Trường Tuế khẽ mỉm cười, trong đôi mắt đen nhánh mang theo ý cười hiện lên một tia sáng lấp lánh: “Quẻ tôi xem cho anh đêm qua đó, coi như tôi vì nể mặt Hạ Luật mới tặng cho anh. Tối hôm qua tôi giúp anh thoát một kiếp nạn. Nhưng kiếp nạn này vẫn còn, nếu muốn giải trừ kiếp nạn một cách triệt để, anh phải mời tôi giải mới được.”