"Sân Sân, tớ chỉ muốn hỏi cậu, váy của cậu có phải của Seven không?" Một bạn nữ cùng lớp vây quanh Kiều Sân với vẻ mặt ghen tị.

Kiều Sân xấu hổ cụp mi mắt xuống, như ngượng ngùng nhẹ giọng nói: “Ồ, mặc như vậy không phải rất kỳ lạ sao?”

"Sao lại lạ? Chiếc váy này trông rất hợp với cậu.

Tớ nghĩ cậu là người duy nhất trong trường trung học cấp 1 thành phố có thể mặc được đồ của Seven đấy."

Người này rõ ràng là fan của Seven và biết rất rõ về thương hiệu này.

"Sản phẩm của họ được thiết kế rất đẹp, đặc biệt là những tác phẩm của nhà thiết kế chính S, nằm ngoài tầm kiểm soát của người bình thường."

“Tớ rất thích thiết kế của S.

Tớ đang chuẩn bị thi vào đại học chuyên ngành thiết kế.

Tớ rất mong một ngày được gặp anh ấy ngoài đời.

Cho đến bây giờ, không ai biết S là trai hay gái, béo hay gầy.

Tớ nghĩ anh ấy là con trai, bởi vì qua các mẫu thiết kế, có thể nhận ra rằng những thứ anh ấy thiết kế đều đơn giản và thanh lịch, không bao giờ thừa thãi, màu sắc rất táo bạo.

Dù sao thì phong cách của nhà thiết kế nữ cũng không giống anh ấy ".


Thiết kế của cô ấy rất nam tính phải không?

Kiều Niệm nhướng mày.

Mỗi bản phác thảo thiết kế cô thực hiện đều rất đơn giản vì cô không thích những thứ quá rườm rà, kể cả những thiết kế rắc rối.

Việc thích sự đơn giản có liên quan gì đến giới tính?

Phụ nữ không thể thiết kế những thứ đơn giản sao?

Kiều Sân và những người khác vẫn chưa để ý đến cô, nhưng một trong những cô gái vây quanh Kiều Sân đã xu nịnh sau khi nghe điều này.

"Không phải gia đình Sân Sân rất thân thiết với công ty mẹ của Seven, tập đoàn Thừa Phong sao? Hỏi cậu ấy xem cậu ấy đã gặp S chưa."

Lời này vừa nói ra, mấy cô gái đều nhìn Kiều Sân, cô gái thích nhãn hiệu Seven lại càng nhiệt tình hơn.

"Này, cậu đã bao giờ gặp S ngoài đời chưa?"

Gương mặt của Kiều Sân cứng đờ, lông mi hơi rũ xuống, thiếu tự tin: "Gặp rồi, tớ từng gặp S rồi."

Trên thực tế, cô ta chưa từng gặp nhà thiết kế tài năng của Seven bao giờ, không phải cô không muốn gặp cô ấy, mà là trước đây cô đã xin lời giới thiệu của ba mình và nói muốn hẹn ăn tối với nhà thiết kế, nhưng đã bị từ chối một cách tàn nhẫn.


Người ta thậm chí còn không muốn thêm cô ấy trên WeChat.

Nhưng khoe khoang cũng không sao, dù sao những người này cũng không thể đến tập đoàn Thừa Phong, có muốn gặp cũng khó.

Kiều Sân thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên cảm thấy tự tin trở lại.

"Cậu đã gặp anh ấy chưa? S là con trai hay con gái? Bao nhiêu tuổi? Tớ luôn cảm thấy anh ấy còn rất trẻ.

Nhìn vào thiết kế của anh ấy có thể biết.

Anh ấy không có những quy tắc khắt khe như các nhà thiết kế tên tuổi khác..."

Kiều Sân cười mỉm và tự hào nói: "Tớ xin lỗi, tớ không tiện tiết lộ điều này."

"A, nam hay nữ cũng không thể nói được sao?"

Kiều Sân tỏ ra áy náy, nhẹ giọng nói với cô: “Bản thân anh ấy không cho phép nói nên tớ cũng không thể tiết lộ.”

Kiều Niệm lặng lẽ nhìn cô ta biểu diễn, đôi mắt tối đen như đang nhìn một tên hề, đi ngang qua mấy người đó, cô khàn giọng nói: "Là nữ."

Kiều Sân đã nửa tháng không gặp, khi gặp lại Kiều Niệm, trông cô xinh đẹp hơn trước khi bị thương, thậm chí còn phè phỡn hơn.

Khí chất hào hoa, nổi loạn trong cô càng hấp dẫn hơn trước.

Cô ta nhéo lòng bàn tay, bất đắc dĩ nói tiếp: "Cái gì mà là nữ chứ?"

Kiều Niệm đi ngang qua, thấy cô ta hỏi lại mình, cô thản nhiên dừng lại, dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn cô ta: “Người S mà các người nói đến là một cô gái.”

Ý cô là gì, cô ta đã từ chối tiết lộ S là nam hay nữ, cô lại nói S là nữ.