Turkish Restaurant là nơi cô thấy cảnh quan ở đó rất đẹp.

Dù trời đã là cuối đông song khômg khí bên trong lại ấm áp đến lạ thường.

Đồ ăn cũng được phục vụ chu đáo cho hơn 460 học sinh.

Cả trường cô độc chiếm luôn cái khách sạn đó.

Chỉ nghe thôi cũng thấy oách rồi!
Suy cho cùng cũng là đi trải nghiệm nên chẳng được đi chơi ngay như bao bạn vẫn tưởng.

Học sinh sau khi ăn trưa no nê xong sẽ được nghỉ ngơi hai tiếng rồi xuất phát.

Địa điểm đầu tiên mà khối Tần Nhiệm đặt chân đến là Shunfengshan Park.
Nơi đây từ lâu đã nổi tiếng với nhiều chùa chiền cổ kính tồn tại lâu đời.

Cùng với nhiều khoảng sân rộng trồng bao nhiêu cây cối, các bạn học có thể tha hồ mà check in đủ kiểu.
Đối với cô thì cô chỉ đến coi như để xem và cầu nguyện một chút thôi chứ không ham muốn chụp hình gì.

Ấy thế mà Tâm Ái cứ kéo cô và bạn cùng phòng làm mấy tấm ảnh khiến cô không thể từ chối.
Có vẻ Giảo Quyên và Bất Thái đã đi riêng với nhau.

Tâm Ái bị cho ra rìa nên hơi bị ngông khi ở cạnh cô.


Cô bạn thấy Chí Thần đang bị phạt liền nhân cơ hội đó mà ra vẻ với Tần Nhiệm.

Lúc nào cô cũng phải đi chụp hình chung rồi cầm đồ cho.
" Rồi rồi.

Hôm nay mấy cậu xinh lắm.

Tối về tớ gửi ảnh cho cả đám nhá.

" Tâm Ái lướt nhanh vài bức ảnh rồi ngẩng lên thông báo.

Hai bạn học kia gật gật rồi chẳng hiểu sao lại chuồn đi mất.

Còn mỗi Tâm Ái và Tần Nhiệm đứng bơ vơ giữa chùa.
" Ơ kìa…mình cố ra vẻ hòa đồng rồi mà sao các bạn cứ né mình thế?! Thể hiện cá tính cũng có tội sao?! " Tâm Ái hậm hực.
" Họ bảo họ đau bụng nên về rồi… "
" Làm gì có ai đau bụng lây nhau thế.

Bọn họ ghét bỏ bọn mình nên mới lấy cớ bỏ đi đó.

Thật là!! "
Tâm Ái bỗng nhìn cô hậm hực: " Cậu thật là! Nó nói thế cũng tin.

Chịu thật! Thảo nào bị cái tên Chí Thần đó lừa cho một vố.

"
" Ơ kìa…tự dưng nói xuyên sang chuyện của mình vậy… " Cô cười gượng.
" Tôi nói rồi mà cậu vẫn chưa tin đúng không?! "
Tần Nhiệm chỉ im lặng không nói gì thêm.

Tâm Ái nhìn thế cũng chẳng cố đào sâu.

Cô bạn lại kéo cô đi lòng vòng thêm vài chỗ nữa cho hết buổi chiều lạnh.

Cuối cùng là cùng với cả lớp chụp tấm hình lưu niệm.
" Chật quá.

Cậu đứng nhích ra bên kia được không? "
" Lui sang kia đi con lùn.


Lùn thì đứng lên trên đi còn bày đặt.

" Nam sinh cau có chỉ vào Tần Nhiệm.
" Tớ xin lỗi… " Cô lí nhí đáp lại rồi đứng dạt hẳn sang một bên.
Tần Nhiệm trước nay chưa hề tự tin trước ống kính nên chỉ muốn trốn đi cho xong chuyện.

Ấy thế mà cô Triệu không cho.
Vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo xuất hiện.

Cô Triệu bỗng quàng tay qua vai cô rất tự nhiên rồi say HI như mọi người.

Cô ngỡ ngàng ngẩng đầu lên nhìn cô giáo.

Cô Triệu nói khi vẫn nhìn vào ống kính:
" Cười tươi lên.

"
" Hả… "
" Tôi bảo em cười tươi lên.

Bộ em tính làm bộ mặt ủ rũ như gà mắc mưa như thế đến bao giờ?! "
" Em không có… " Cô ngập ngừng.
" Cười! " Cô Triệu hô to khiến khóe miệng cô bỗng nhếch lên thành nụ cười gượng.

Nhưng sau vài giây thì cô cũng có thể cười tự nhiên như bao bạn học khác.
Thợ chụp ảnh ra tín hiệu xong việc.

Học sinh lớp cô lập tức tản ra cho lớp khác vào chụp hình.


Cô Triệu kéo cô sang một bên riêng:
" Bộ em muốn làm người ủ rũ như gà mắc mưa mãi như thế?! Trưng cái sự thảm hại đó cho ai xem?! "
" Em không có…em chỉ là không được tự tin lắm… Em vẫn đang cố thay đổi bản thân ạ!! " Tần Nhiệm ngập ngừng đáp lại.
" Thế sao không vui vẻ mà cười lên?! Em muốn làm cả lớp chú ý đến mình sao?! "
" Dạ không ạ… "
" Nghe cho rõ đây.

Thanh xuân và tuổi niên thiếu chỉ có một.

Nếu em không trận trọng nó thì sau này sẽ hối hận không kịp đâu.

Làm gì đó có ích đi.

Làm gì đó để sau này khi nhìn lại em sẽ mỉm cười tự hào đi.

Đừng để như tôi… "
Gió thổi mạnh qua từng cơn, cuốn theon những chiếc lá khô dưới sân đong đưa theo gió.

Cô triệu chỉ vỗ nhẹ vai Tần Nhiệm cười gượng rồi bỏ đi.

Câu nói cuối cùng đó hẳn cô vẫn chưa nghe được do tiếng gió lớn quá.
" Đừng để như ai… ".