Ngày hôm sau, Hứa Niệm Nhất gọi cho Tiết Hạo Vũ một cuộc điện thoại, muốn hẹn hắn nói chuyện. Thế nhưng ngoài ý muốn chính là, hắn vậy mà lại lấy cớ học tập bận bịu cự tuyệt cô. Hứa Niệm Nhất lần đầu bắt đầu đối với nam giới nảy sinh ý nghĩ không phân biệt được. Cô không rõ những cái tình cảm kia cô nhìn thấy là thật hay là giả, cũng sợ hãi làm rõ ràng, dứt khoát cũng không muốn tìm hiểu. Cũng may, khai giảng, tiếp xúc của cô cùng Tiết Hạo Vũ cơ hồ cắt đứt. Người đó, những việc mà người đó đã làm, và những cảm xúc đã nảy mầm, nhạt dần theo thời gian, rồi rút khỏi ký ức của cô và trở thành một cái bóng mơ hồ.

Sau khi kết thúc năm học, bảng điểm tháng đầu tiên của Hứa Niệm Nhất xuất hiện, vẫn như cũ không phải rất lý tưởng, mà mẹ của cô cùng cha thương lượng một chút, quyết định cho cô bắt đầu tìm mấy thầy giáo dạy kèm tại nhà, thế là Hứa Niệm Nhất sau khi học, xong thời gian trở nên càng ngày càng ít. Bất quá, nhờ việc dạy kèm, cô cũng trở thành bạn tốt của một cô gái tên Lưu Hiểu Tuyết trong lớp.

Lưu Hiểu Tuyết rất xinh đẹp, mái tóc dài thẳng tắp phiêu dật luôn để cho người ta nhìn cảm thấy rất dễ chịu, Hứa Niệm Nhất đi cùng với cô ấy thời gian lâu dài, luôn cảm giác mình sẽ trở thành con trai muốn bảo vệ cô ấy. Mà Hiểu Tuyết có gì tốt đều sẽ nghĩ đến Hứa Niệm Nhất, một cây bút đẹp, một cuốn sổ tay đáng yêu, chỉ cần Hiểu Tuyết có, cô đều sẽ cho Hứa Niệm Nhất một phần.

Cái tuổi đó tình bạn là dễ thành lập nhất, thời gian dài, hai cô gái như hình với bóng, càng ngày càng thân thiết. Hiểu Tuyết dắt Hứa Niệm Nhất đi mua đồ dạo phố, mà Hứa Niệm Nhất thì dắt cô tiến vào thế giới nhỏ của mình, đương nhiên, nơi đó có Đường Nịnh, có bạn bè xấu xa của Đường Nịnh, còn có Tiền Nhất Khiêm.

Kia là tất cả của Hứa Niệm Nhất, cô sốt ruột muốn cùng Hiểu Tuyết chia sẻ.

Thế nhưng có nhiều thứ vẫn là vượt ra khỏi tưởng tượng của cô, ví dụ như Lưu Hiểu Tuyết cùng Đường Nịnh luôn ở cạnh nhau.

Hứa Niệm Nhất đời này còn nhớ rõ hình ảnh đó, dưới đèn đường mờ mờ, hai nam nữ trẻ tuổi, ôm chặt nhau, cực nóng bỏng hôn lấy nhau, mỹ lệ lại lãng mạn, đối với Hứa Niệm Nhất mỗi lần nói lại liền rung động, cảm giác kia là lạ, không nói ra được có chút kỳ quái.

Hai người kia đều là bạn thân của cô, nhưng không người nào nói cho cô biết.

Hứa Niệm Nhất ngay từ đầu hiểu rõ, chỉ có tình yêu là không có cách nào chia sẻ, tốt bao nhiêu cũng không có cách nào.

Chuyện này Đường Nịnh cũng không muốn giấu diếm, không lâu lắm, cơ hồ mọi người đều biết, mà Lưu Hiểu Tuyết cũng đổi thân phận khác tiến vào cái vòng tròn kia, cô ấy cũng không tiếp tục là bạn của Hứa Niệm Nhất, mà là bạn gái Đường Nịnh, thời gian dài, Hứa Niệm Nhất phát hiện, Lưu Hiểu Tuyết thái độ đối với mình cũng không bằng lúc trước, không còn thân mật. Tất cả đều là thái độ nhàn nhạt.

Hứa Niệm Nhất không biết liệu tình yêu có thay đổi cô ấy hay cô ấy giấu mình vì tình yêu, bất kể kết quả có làm cô buồn một chút. Cô không hiểu tình yêu, nhưng cuối cùng, cô thấy rằng mình thậm chí cũng không hiểu tình bạn.

Đầu cấp 2 kết thúc, Hứa Niệm Nhất thành tích xếp vị trí 150, vượt xa so với kế hoạch, nhưng là biến hóa không lớn. Đường Nịnh vẫn hạng nhất, chỉ là lúc bắt đầu nghỉ hè, anh và Lưu Hiểu Tuyết chia tay.

Hứa Niệm Nhất vừa nghe đến Đường Nịnh hời hợt nói hai chữ "chia tay", nhẹ nhàng nhíu mày, con ngươi đen nhánh nhìn anh, lại mang theo một tia chỉ trích. Cô nghĩ là, bọn họ, tốt như vậy, sẽ một mực mãi bên nhau, kết quả thậm chí ngay cả nửa năm đều không duy trì nỗi.

Đây là tình yêu sao?

Đường Nịnh giống như hiểu ý cô, gương mặt kia xấu xa cười nói, "Đồ ngốc..."

Hứa Niệm Nhất chau mày, cặp mắt kia nhìn anh nhiều thêm mấy phần phẫn nộ.

"Cô ấy nếu là bạn của cậu, cho dù không có tôi, cô ấy cũng là bạn của cậu."

Đường Nịnh một câu, đem sự "Để ý" trong mấy tháng trời của cô nói ra miệng, cô khe khẽ thở dài một hơi, quay người muốn đi, lại bị Đường Nịnh níu lại, "Đừng nóng giận a... Tôi là giúp cậu phân biệt bạn bè, hiểu không?"

Không hiểu, cô ấy không hiểu.

Thế nhưng, cô lại hiểu.

Cô quay đầu một cách yếu ớt, nhìn chằm chằm vào đôi tay trên vai, đôi tay mảnh khảnh "Cảm ơn, buông tay ra nhanh."

Đường Nịnh cười hì hì, "Niệm Nhất, Niệm Nhất tốt bụng, đừng tức giận, tôi biết sai."

Hứa Niệm Nhất không giận anh, chưa bao giờ, cô chỉ giận chính mình. Cô hiểu ý của anh, thế nhưng cô không rõ Lưu Hiểu Tuyết hành động như vậy có đáng giá hay không.

Nhếch miệng, cô không để ý đến anh, tự mình hướng mặt phía trước mà đi, bàn tay kia yên lặng đặt ở trên vai của cô, thân thể ở phía sau cô, cùng cô đi trở về nhà.

Đó là lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc thân mật, Hứa Niệm Nhất còn nhớ kỹ, từ lần đó, cô liền có thói quen bị Đường Nịnh kề vai sát cánh. Thứ nhất, cô không quan trọng. Thứ hai, cô lười nhác cùng anh nói nhảm, thứ ba, Đường Nịnh là quỷ phiền phức.

Sự thỏa hiệp đó đã trở thành thói quen. Sau nhiều năm, nó trở nên quen thuộc và thuộc về sự dựa dẫm của nhau.

Ngày hôm sau khi được nghỉ hè, Hứa Niệm Nhất nghe được tin tức Tiết Hạo Vũ. Hắn được nhận vào khoa y tế của thành phố B với kết quả tuyệt vời, nghe được mẹ trong điện thoại thái độ vui vẻ, lòng của cô vô thức xiết chặt.

Tiết Hạo Vũ trước khi đi Bắc Kinh vẫn là có tìm Hứa Niệm Nhất, cô vốn cho rằng không có gì nữa, hắn lại đột nhiên chậm rãi nổi lên, làm cho cô có chút hoảng loạn. Những suy đoán kia, những ký ức mơ hồ kia, khiến cô không phân biệt được đâu là mình tưởng tượng ra, đâu là chân thực tồn tại.

Gặp mặt, xấu hổ và sợ hãi, thế là trở nên đặc biệt yên tĩnh.

Cuối cùng, vẫn là Tiết Hạo Vũ mở miệng.

"Tôi phải đi, Niệm Nhất."

"Ừm, tôi có nghe mẹ nói, chúc mừng anh. Anh thật lợi hại..." Hứa Niệm Nhất cúi đầu, ngay cả chúc mừng cũng không ngẩng đầu lên.

"Còn nhớ ăn tết xong em gọi cho tôi cuộc điện thoại kia không?"

Tiết Hạo Vũ để Hứa Niệm Nhất nhịp tim chậm nửa nhịp, cuộc điện thoại kia, bị Đường Nịnh nhắc nhở, cô suy nghĩ thật lâu, lấy dũng khí gọi, cuối cùng vẫn "Chết yểu".

Hứa Niệm Nhất không nói gì, Tiết Hạo Vũ nói tiếp, "Tôi biết em muốn nói với tôi cái gì, cho nên tôi không có cho em cơ hội này. Tôi sợ tôi nghe được, liền không có tâm tư cố gắng cho cái mục tiêu kia."

Cô dừng lại, ngẩng đầu nhìn người con trai cao hơn cô ở trước mắt. Cô lần đầu đánh giá cẩn thận hắn như thế, cô phát hiện, so với Đường Nịnh, nhìn trán Tiết Hạo Vũ, tinh thần sẽ phấn chấn, cô nghĩ cho dù là cười lạnh, cho dù là phẫn nộ, cho dù là hận, vầng trán của hắn đều chưa từng thắt nút.

Mà Đường Nịnh, cho dù cười cũng đều mang vẻ lo lắng cùng thâm trầm...

"Niệm Nhất, tôi muốn chứng minh cho em xem, tôi không phải nói đùa, tôi là thật lòng, chỉ cần em muốn, tôi đều sẽ làm đến cùng."

Hứa Niệm Nhất cười nhẹ, trong nụ cười mang theo một tia đắng chát, cuối cùng cũng hiểu được tình cảm của người trước mắt này. Hắn so với cô và Đường Nịnh may mắn hơn, cho nên quen hưởng lợi, quen thuộc xông về trước, bởi vì thiếu đi cảm xúc tự ti kia.

Hắn hận nó, chính là dùng hết tất cả biện pháp hủy nó đi.

Hắn thích nó, chính là muốn phát điên đạt được.

Thế nhưng, đó là yêu sao?

"Tiết Hạo Vũ, anh vẫn trên danh nghĩa anh trai tôi." Cô nhẹ nhàng nhắc nhở hắn...

"Như thế thì sao?" Tiết Hạo Vũ lý lẽ hùng hồn nói cho cô, "Nếu như chúng ta bên nhau, mẹ em nhất định sẽ ủng hộ. Chí ít... Tôi sẽ không làm khó bà..."

Hứa Niệm Nhất lại cười, rồi mới nhẹ nhàng lắc đầu, "Nếu như anh không làm khó dễ mẹ, mẹ nhất định sẽ rất vui... Thế nhưng nếu như chúng ta ở bên nhau, mẹ nhất định sẽ không đồng ý..."

Cái cúi đầu đó, luôn luôn mềm mỏng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, trong đôi đồng tử màu đen thâm thúy mang theo kiên định cùng đắng chát, như là một đó hoa nở rộ chập chờn, ngây ngô đầy dụ hoặc, làm tim anh đập thình thịch.

"Mẹ tôi sẽ không hi vọng người khác nói bà lấy chính con gái mình lấy lòng Tiết gia. Cho dù bà vẫn đang làm chuyện này, nhưng là mặt mũi của bà cũng không cho phép chuyện như vậy diễn ra."

Cô có lẽ chưa từng hiểu rõ Đường Nịnh, cũng không hiểu Tiết Hạo Vũ. Thế nhưng mẹ cô, nhiều năm qua, cô lại hiểu rất rõ ràng. Điểm này, cô có thể khẳng định.

"Với lại, tôi cũng chỉ coi anh là bạn. Anh nỗ lực tình cảm như vậy làm tôi cảm thấy rất sợ hãi, tôi cũng không biết làm thế nào đáp lại anh..." Hứa Niệm Nhất đàng hoàng nói cho Tiết Hạo Vũ, "Còn có, mẹ không thích tôi làm việc này, tôi cũng sẽ không làm."

Tiết Hạo Vũ không muốn cùng cô tranh chấp, hắn từ trong lòng tin tưởng lời nói của cô, nở nụ cười khổ sở, mang theo kiên trì bất đắc dĩ, đều để hắn cảm thấy người con gái trước mắt nhiều hơn một phần khó hiểu. Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, hé miệng cười, im lặng không nói.

Hứa Niệm Nhất không hiểu ý của hắn, chỉ là nhẹ nhàng tạm biệt, không quay đầu lại mà rời đi.

Sau đó Tiết Hạo Vũ cũng không còn đi tìm cô. Đến ngày đó hắn đi thành phố B, cô cùng mẹ, còn có cha Tiết Hạo Vũ tiễn hắn đến sân bay. Từ đầu tới cuối, hắn đều không có liếc nhìn cô một cái, thái độ như vậy để cô có chút buông lỏng.

Đợi đến ban đêm trở về nhà bà ngoại, cô mới phát hiện trong phòng sách của mình có thêm một phong thư. Không có thao thao bất tuyệt, chỉ có mấy câu, đủ để cho cô không biết nên thế nào.

【 Niệm Nhất, tôi thích em. Cho dù về sau em cự tuyệt tôi, tôi vẫn như cũ cảm thấy tôi hẳn là kiên trì thích em. Đó là một cảm xúc. Nếu như tôi có thể đợi được em thích tôi vào một ngày nào đó, vậy liền sẽ có tình yêu. Có ý nghĩ này, kiên trì này liền trở thành mục tiêu, cũng là hạnh phúc. Tôi nghĩ, có lẽ em còn quá nhỏ, cho nên tôi nguyện ý cho em một chút thời gian, chờ em lớn lên, chờ em hiểu rõ, rồi mới lại đưa ra quyết định lựa chọn. Cho đến lúc đó em vẫn y nguyên cự tuyệt tôi., tôi sẽ cố gắng suy nghĩ từ bỏ. —— Tiết Hạo Vũ 】

Đoạn kia không chiếm quá nhiều chỗ trên tờ giấy, ngắn ngủi mấy chữ, nét chữ đẹp phi thường, giống như hắn bay múa trương dương, Hứa Niệm Nhất bị loại chấp niệm kia làm rung động, không biết nên thế nào xử lý.

Thế nhưng cô rõ ràng biết trong lòng có thái độ bài xích.

Có lẽ gần trong gang tấc, mới có thể cảm thấy rẻ tiền.

Cô không khỏi nghĩ, hắn đối với cô đến cùng chỉ là vì chấp niệm mới kiên trì, hay là vì yêu?

Hoặc là chỉ là bởi vì không chiếm được?

Hứa Niệm Nhất chăm chú nhìn tờ giấy, cuối cùng vẫn đem nó xé từng mảnh từng mảnh, ném vào đầu kia Đại Vận Hà.

Cô nghĩ, dù thế nào đi nữa, cô ích kỷ, tất cả những gì cô có thể làm là bảo vệ tốt chính mình. Cho tới nay, cô chỉ có những cái kia, mà cô đã không gánh vác nỗi sự "Mất đi" của chúng.

Từ chối là cách tốt nhất để duy trì cái hiện có.

Cô nhìn từng mảnh giấy trắng nhỏ, chậm rãi chìm vào trong đêm tối, trong lòng yên lặng nói ba chữ —— thật xin lỗi.