Có lần Hứa Niệm Nhất phải nói dối mẹ là đến nhà bạn học, cô thật sự rất hối hận, cô tại sao lại vì tên Đường Nịnh khốn khiếp kia mà đem mình giao cho Tiết Hạo Vũ?
"Về sớm một chút, chơi đùa thì được, nhưng học vẫn là việc chính, nghe không?" Mẹ càng dặn dò càng khiến cô cảm thấy bất an, nếu như bà biết, chỉ sợ bà thật không thể chấp nhận được. Điểm này cô hiểu rất rõ mẹ.
Vừa ra cửa, mới bước xuống hết bậc thang liền nhìn thấy dáng người thon dài tựa vào cây ngô đồng bên cạnh cổng. Ánh mắt mang theo nụ cười dịu dàng, trong đó tất cả đều là hình bóng của cô, "Mẹ em làm khó dễ sao? Sao lâu vậy?"
Hứa Niệm Nhất cảm thấy mình cứ như là tên ăn trộm, nhanh tay kéo Tiết Hạo Vũ chạy ra bên ngoài, thỉnh thoảng còn quay đầu xem xét, "Mẹ chỉ là lo lắng việc học tập của em, dù sao năm sau là phải thi cấp ba."
Tiết Hạo Vũ nhìn dáng vẻ Hứa Niệm Nhất, nhịn không được cười, "Anh nghe mẹ em nói văn Scott của em không tốt, đây có phải là do lười biếng không đấy?"
Hứa Niệm Nhất thấy cũng không sai lắm, lập tức buông tay của hắn ra vừa định phản bác thì Tiết Hạo Vũ trở tay chế trụ, nhẹ nhàng kéo một cái, kéo cô tới gần hắn thêm mấy phần. Cô sửng sốt một chút, còn chưa kịp phản ứng liền nghe được hắn nói, "Vừa vặn có thời gian, nếu không anh cùng em đi tiệm sách mua chút sách tham khảo? Đối phó với mấy kì thi đó, anh có kinh nghiệm."
Hứa Niệm Nhất cảm thấy đôi tay lớn kia chăm chú chế trụ mình liền có cảm giác là lạ, yên lặng để bị lôi lên taxi. Trong xe hoàn toàn yên tĩnh, cô chỉ luôn nhìn đôi tay đang nắm chặt lấy tay mình kia. Cũng không biết nhìn mất bao lâu, tựa như thời gian rất dài, cũng dần trở nên quen thuộc.
Xuống xe, Tiết Hạo Vũ quả nhiên đưa cô đến tiệm sách. Tiệm sách Nội Đặc này rộng lớn yên tĩnh, hắn tự nhiên dắt cô vào. Đên một góc sách, hắn một bên cẩn thận xem sách trên kệ, một bên vẫn nắm tay cô, "Cuốn này, cuốn này, cả cuốn này nữa, đối với em mà nói đều rất có ích...... Về nhà anh giúp em ra vài đề, em chỉ cần nhìn những cái kia liền có thể......"
"Tiết Hạo Vũ, anh đã thi cấp ba từ rất lâu rồi, có đáng tin không?" Hứa Niệm Nhất xem xét sách trong tay không khỏi nghĩ, mình đã bị gia sư chiếm nhiều thời gian như vậy, cộng thêm những quyển sách này, một năm này cô làm cách nào qua đây?
"Đã lười biếng, em còn đang nghĩ cách nào ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu à?" Tiết Hạo Vũ cười lấy sách nhẹ nhàng gõ đầu cô, cô sững sờ. Cô nhớ tới cái gối ném trúng mặt cô hôm qua, trong lòng ẩn chứa đau xót.
"Sao vậy? Nghĩ gì mà nhập thần như vậy?"
Cô ngẩng đầu nhìn Tiết Hạo Vũ cách mình rất gần, mới nhoáng một cái, hắn liền cúi xuống đặt môi mình trên môi của cô, cấp tốc, nhẹ nhàng linh hoạt, mặt cô nóng đến độ muốn bốc cháy, "Tiết Hạo Vũ......"
"Niệm Nhất, em không biết, lúc em ngẩn người là đáng yêu nhất......"
Hứa Niệm Nhất cảm giác mình bị hai cánh tay kia nhẹ nhàng ôm vào ngực. Cô nhìn ra được trong mắt của hắn đầy cuồng nhiệt, giọng điệu cưng chiều, cảm giác đó rất khó nói nên lời. Nóng cực dường như muốn đốt cháy cô, thế nhưng cô lại vẫn có chút không hiểu được.
Tiết Hạo Vũ thấy cô dáng vẻ yên tĩnh dịu dàng càng thích hơn, kéo tay cô, trả tiền rồi rời khỏi tiệm sách.
Trên đường náo nhiệt, nam nữ trẻ tuổi, trong nụ cười mang theo ánh mắt ngọt ngào. Hứa Niệm Nhất cảm giác được mình giống như đang xem kịch, không cách nào trải nghiệm được loại cảm giác này.
"Chúng ta đi đâu vậy?"
"Nhà bạn...... Hôm nay có hẹn đến nhà cùng ăn cơm, mỗi người đều tự nấu một món ăn, hẳn là thật tốt nhỉ?"
"Làm đồ ăn?" Hứa Niệm Nhất chau mày, "Em sẽ không làm."
"Không có việc gì, anh lợi hại lắm, em chỉ cần ở bên cạnh nhìn là được."
"Đúng vậy đúng vậy, bác sĩ và đầu bếp thật ra rất giống nhau, đều là người dùng dao......"
"Này......"
"Không phải hả?"
Hai người đi trên đường cười đùa, không bao lâu cũng giống như những cặp tình nhân khác, nắm tay cũng tự nhiên hơn.
Tình yêu nam nữ Hứa Niệm Nhất không xác định rõ được, nhưng là cùng Tiết Hạo Vũ người này ở bên nhau lâu, kỳ thật, thật không tệ. Ở trên người hắn, cô có cảm giác so với những người trẻ tuổi khác không giống nhau, khiến cô thấy mới lạ.
Ít nhất tên quỷ ngây thơ Đường Nịnh kia, tuyệt đối sẽ không chơi trò "nấu ăn" này. Sở thích của anh rất nghiệp dư, ngoại trừ cái gọi là yêu đương thì chính là trò chơi.
Mà trên thực tế, Tiết Hạo Vũ "nấu ăn" cũng làm cho Hứa Niệm Nhất mở rộng tầm mắt. Tuyệt đối không phải như cô nghĩ, cố tình làm dáng một chút. Trên thực tế rất nhiều bạn học của hắn cũng bắt đầu lên đại học, làm cơm mặc dù không lợi hại như đầu bếp, nhưng cũng có bài bản hẳn hoi, so sánh, Hứa Niệm Nhất cảm thấy mình chính là phế vật.
Bạn của Tiết Hạo Vũ lúc bắt đầu nhìn thấy Hứa Niệm Nhất vừa có chút kinh ngạc, nhưng không bao lâu liền như không việc gì, nói chuyện phiếm cùng cô. Phần lớn đều là lớn hơn cô, cho nên đối với cô đều tương đối chiếu cố, khác biệt với bọn Đường Nịnh vô lại, nói chuyện cái gì cũng đều tương đối đấu khẩu. Hứa Niệm Nhất thấy mình như được tiến vào thế giới khác.
Lúc ăn cơm, tất cả mọi người đang bàn luận cuộc sống đại học, mà Tiết Hạo Vũ một bên cùng bạn học nói lịch khai giảng Thành Phố S, một bên lại yên lặng gắp đồ ăn cho Hứa Niệm Nhất.
Ttrên người hắn, Hứa Niệm Nhất thấy được bóng dáng ổn định và lịch lãm của người đàn ông, cô bắt đầu cảm thấy bội phục. Bất an trong lòng và cảm giác hối hận cũng nhạt dần. Chí ít, ngày đó ở cạnh nhau, lần đầu tiên hẹn hò, có người bạn trai bên cạnh chăm sóc cũng không tệ lắm.
Nghỉ lễ bảy ngày, mới đây mà đã qua. Hắn luôn đem Hứa Niệm Nhất ôm trong ngực, cưng chiều, nhìn ngắm cô rồi cười nói lời dí dỏm, vô cùng tự nhiên ngốc nghếch ngẩn người tâm sự với cô, đối với Tiết Hạo Vũ mà nói đều là một loại ngọt ngào, hận không thể khiến cho ngày nghỉ này kéo dài mãi mãi.
Mà Hứa Niệm Nhất cảm thấy vậy vẫn còn tốt, không có không bỏ được, chỉ là nghe hắn nói những lời tâm tình buồn nôn có chút không biết phải làm sao.
Khai giảng, Hứa Niệm Nhất lại lần nữa nhập tâm vào trong học tập. Mà Đường Nịnh cũng không đến tìm cô, điểm này khiến cô rất tức giận. Tất nhiên trong trường học vẫn thấy Lâm Ấu Bân và Tiết Bình, như cũ sẽ gật đầu chào hỏi. Nhưng tuyệt đối, sẽ không nhắc đến người kia. Hứa Niệm Nhất dứt khoát sau khi ổn định tinh thần cố gắng học tập cho giỏi. Trường học, chỗ học thêm, nhà, dường như là ba con đường quen thuộc, những nơi khác bình thường đều không đi.
Chỉ là vào lúc đêm khuya đang ôn tập, kiểu gì cũng sẽ nhớ tới khuôn mặt ngông cuồng kia, trong lòng liền đặc biệt khổ sở.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Tết Nguyên Đán vừa vặn là cuối tuần, cho nên được nghỉ ba ngày, Tiết Hạo Vũ nhịn không được lên máy bay trở về, nói phải ở bên cô.
Hắn không biết, hàng năm Tết Nguyên Đán, cô đều sẽ cùng qua Đường Nịnh. Rất nhiều người tụ tập ở nhà anh, ngồi dưới đất đánh bài cũng được. Hoặc nằm trên ghế sofa xem bọn họ chơi đùa. Cho dù thời gian trôi qua không ý nghĩa, nhưng đều sẽ có anh.
Cuộc đời của cô mặc dù mới vài chục năm, thế nhưng trong ý thức, ngày lễ ngày tết, thế giới của cô mãi mãi cũng có bóng dáng của anh.
Cô đơn, chua xót, còn có một loại ủy khuất, đem cảm xúc của cô nhét đầy. Thế nhưng, Hứa Niệm Nhất mặc dù khổ sở, lại quật cường cảm thấy, thế giới này không phải không có anh thì không thể sống.
Ăn cơm, Tiết Hạo Vũ nói muốn cùng bạn học đi ca hát, liền xin mẹ Hứa Niệm Nhất cho dắt cô cùng đi. Hứa Niệm Nhất giật mình nhảy một cái, sợ mẹ cô sẽ nhạy cảm, ai ngờ bà lại lập tức vui vẻ đáp ứng không hề nghĩ phức tạp.
Khi đó ca hát vẫn chưa được phổ biến, Hứa Niệm Nhất còn là lần đầu tiên đi. Chỉ là lúc vào tới phòng bao, cô không ngờ tới Tiết Bình cũng ở đó. Cô biết, hắn cùng Đường Nịnh là bạn bè tốt, nhưng vẫn luôn không suy nghĩ nhiều. Mà giờ phút này, cô được Tiết Hạo Vũ dẫn vào. Nhìn thấy cặp mắt kinh ngạc kia, trong nội tâm cô lại có chút lùi bước.
Một loại sợ hãi, còn có bất an không hiểu nổi.
Cả đêm cô đều yên lặng ngồi đó, luôn bị Tiết Hạo Vũ ôm. Đôi lúc hắn sẽ cúi đầu, dán xuống lỗ tai cô nói mấy câu, mỗi một lần Hứa Niệm Nhất đều cảm thấy nơi hẻo lánh nào đó dường như có con mắt nóng rực vẫn luôn nhìn mình.
Cuối cùng cô có chút không nhẫn nại được, luôn cảm thấy không khí buồn bực, tìm lý do ra ngoài đi vệ sinh. Quả nhiên, cô vừa ra ngoài, Tiết Bình liền ra theo. Hai người yên lặng đi cạnh nhau, Tiết Bình hỏi, "Cậu sao lại cùng Tiết Hạo Vũ ở cùng một chỗ?"
Hứa Niệm Nhất cúi đầu, cười nhìn hắn, "Đây là bí mật, nhất định phải giữ bí mật, tôi sợ mẹ tôi biết sẽ không tốt."
Cuối cùng cô vẫn là che giấu.
"Cậu cùng Đường Nịnh vẫn còn đang chiến tranh lạnh?" Tiết Bình nhíu mày nhìn cô, "Niệm Nhất, cậu còn không biết rõ tính tình của cậu ta sao......"
"Cậu ta bây giờ thế nào? Cùng vị Liễu tiểu thư kia còn bên nhau sao?"
Tiết Bình sửng sốt một chút, nhẹ nhàng gật đầu, "Vẫn rất tốt, mỗi ngày đưa đón gió mặc gió, mưa mặc mưa, nhìn vẫn còn rất tình cảm."
Hứa Niệm Nhất chợt cười nhẹ, chỉ là bị âm thanh ồn ào bên trong bao phủ, lộ ra mấy phần cô đơn, "Tôi muốn vào, mặc kệ cậu ta."
Tính tình Đường Nịnh cô rất hiểu, anh có cảm xúc hoá đặc biệt lớn hơn người khác, anh có thể bởi vì đau lòng, đối với mẹ mình nói lời lạnh nhạt, có thể vì phẫn nộ, cho nên cười hì hì đối cha mình đùa cợt trêu chọc. Nhưng anh đối với cô, cho tới bây giờ cũng sẽ không. Cái loại cảm giác này người khác là sẽ không hiểu rõ, chỉ có cô biết nó khó chịu bao nhiêu.
Cho nên cô không thể tha thứ, cho nên cô làm không được, không thể xem như không quan trọng.
Đi vào trong hành lang, liền thấy Tiết Hạo Vũ, "Đi đâu vậy? Còn tưởng em rơi vào nhà vệ sinh rồi?"
"Không đi vào nhà vệ sinh nữ vớt một chút sao?" Hứa Niệm Nhất cười, tự nhiên khoác tay của hắn.
Cô nghĩ, người cũng nên lớn lên.
Anh sẽ có bạn gái, vợ, gia đình của mình, cô cũng vậy.
Thế giới này, vốn không có cái gì vĩnh viễn.
Tết Nguyên Đán đã qua, Hứa Niệm Nhất đợi đến cuối kỳ. Lâm thời ôm chân phật, suốt đêm đọc sách làm bài, mong thời gian qua thật nhanh.
Trước khi ăn Tết, có bảng thành tích cuối kì lớp 10, Hứa Niệm Nhất xem tên trên bảng xếp hạng, cả người đều ngây ngốc ở đó.
Hạng bốn mươi ba?
Anh thế nào có thể rớt xuống bốn mươi ba người?
Cô chỉ là theo thói quen coi trọng cái vị trí hạng nhất kia, giống như đi siêu thị, trả tiền sẽ tự nhiên nhìn chằm chằm kẹo cao su bên quầy thu ngân. Chỉ là cô không nghĩ tới, ví trí quen thuộc kia, lại đổi tên.
Hứa Niệm Nhất điên cuồng bắt đầu tìm hai cái chữ quen thuộc. Nhìn thấy bốn mươi ba, cô không thể tin được, cho đến khi bên cạnh có người thảo luận, cô mới biết được không phải là cô hoa mắt.
Đem tờ giấy xếp hạng kia nhét vào túi sách, Hứa Niệm Nhất cầm túi ra khỏi phòng học. Cho đến khi lấy xe đạp, cô mới nhớ tới, xem thứ tự của Đường Nịnh nên quên nhìn của mình rồi.
Khi đó, trong lòng của cô thật rất chua xót.
Cũng bởi vì để ý, mới có thể cảm thấy càng bị tổn thương.
Một trăm mười hai ngày, anh vậy mà thật không tìm cô, tên khốn khiếp!