Một ngày một đêm sau, trèo đèo lội suối, vượt qua muôn trùng hiểm nguy, cuối cùng đoàn người cũng tới được nơi. Tuy nhiên...

" Đây... Đây là nơi chúng ta cần tìm ư?" – Nhân Mã lắp bắp, không tiếng động lui ra sau người Thiên Yết thò cổ ra.

"Này, cái gì gọi là bồng lai tiên cảnh, quả thật là lời đồn rắm chó."

Bạch Dương đen mặt không kìm được mà chửi tục một câu. Thiên hạ đồn rằng Mị Hoặc sơn trang cảnh cũng như tên, khiến cho người ta mê mẩn không dứt ra được, phong cảnh nên thơ hữu tình, đến thần tiên cũng phải tấm tắc tán thưởng. Thế mà cái gì trước mắt bọn họ đây, cỏ héo vàng khô quắt, suối đầy rác rưởi, hàng rào đổ nghiêng ngả, cây cối gần như trơ trụi hết, đầu lâu xương người la liệt như lá rụng, hang động thì tối om không thấy chút ánh sáng, thê thảm không nỡ nhìn.

"Coi như ta mắt mù, không thấy được vẻ đẹp tiềm ẩn của Mị Hoặc sơn trang."

Song Ngư tình nguyện coi như mình không thấy gì cũng không nguyện tin tưởng nơi này chính là nơi nàng mơ ước được đặt chân đến khi tới Thiên Triều quốc. Mọi người đồng lòng gật đầu, bắt đầu lũ lượt thành đoàn tìm đồ đốt để vào hang. Nhìn quanh quẩn xung quanh, Cự Giải rơi lệ trong lòng:

"Hoá ra đây là nguyên nhân cây xung quanh đều bị chặt hết nha. Giờ tính sao đây?"

Mọi người còn đang bận rộn tìm kiếm chợt lặng người nhìn Yết hồ ly lại gần, bình thản cầm hai khúc xương chân người, quẹt mạnh vài phát vài cái đầu lâu gần đó, lửa liền loé sáng.

"..."

"Cầm lấy đi, vào trong rất tối, bám nhau cho chắc."

Thiên Yết đưa cho Kim Ngưu, bản thân lại cầm một đuốc, Bạch Dương cùng Nhân Mã vẻ mặt như bị táo bón lạnh run người ôm nhau tránh xa khỏi hai đại ôn thần, những kẻ còn lại không dám ho he thêm một câu, run rẩy nâng đỡ nhau đi vào.

"Mã Mã, đừng sợ, chỉ là xương người thôi mà."

Thiên Yết ôn hoà muốn kéo nàng tới gần, Nhân Mã lệ nóng quanh tròng lùi lại như điên, gào thét trong lòng: là xương ta mới sợ nha, ngươi chính là đại ma quỷ yêu nghiệt, bổn cô nương muốn từ hôn với ngươi!!!

Một đoàn dò dẫm lần theo ánh lửa kinh dị đi sâu vào trong. Không khí ẩm mốc cùng những tiếng động nhỏ nhưng rợn người mỗi lúc một nhiều hơn, đầu lâu xương cốt cũng rải rác khắp tứ phía. Nhân Mã cùng Cự Giải gần như đã sắp đánh đu lấy người Thiên Yết và Song Tử tới nơi, quyết không chịu lộ mặt ra nhìn.

"Bình nhi, mau lại đây, ta sẽ bảo vệ muội."

Bảo Bình phanh áo ngoài ra giang rộng vòng tay chờ mong giây phút Thiên Bình nhào vào lòng sợ sệt. Thế nhưng, nàng lại hoàn toàn bình tĩnh, lạnh nhạt chỉ tay vào phía sau chàng:

"Đầu lâu kia còn chưa mục, xương cốt còn vương máu tươi, da thịt vẫn còn vương vãi vài phần trên mặt đất, xem ra là chết toi chưa lâu."

"A...A...A"

Sư Tử run bắn lên không kịp liếc xem liền theo phản xạ nhảy dựng lên.

"..."- Chung quanh tĩnh lặng, một cơn gió lạnh thổi qua, quần chúng há hốc miệng nhìn nam nhân ngồi trên tay Song Ngư mà thét gào, đồng lòng quay đầu đi không nỡ nhìn. Song Ngư vuốt mặt điên cuồng rú lên: Một đời anh minh của ta!!!

Đồ Nhu Nhược lúc này cũng sắp khóc tới nơi, bốn bề xương cốt lẫn lộn, lại còn trùng trùng nguy hiểm, đặc biệt không biết lúc nào mụ dạ xoa Thiên Tiên cô nương kia xuất hiện, chàng muốn ngất ngay tại đây.

"Nếu ngươi dám té xỉu, bổn cô nương sẽ vứt ngươi qua cái xác mà Bình nhi mới chỉ."

Thiên Phỉ đe doạ, lập tức Đồ Nhu Nhược co rúm người vào, ngoan ngoãn ôm chân Thiên Phỉ. Ông trời ơi, mau mang sét tới đánh chàng đi!!!

Ma Kết vô cùng thích thú dùng kiếm chọc chọc cái đầu lâu, sau đó mang theo nồng đậm chờ mong nhìn hai vị hoàng huynh:

"Yết ca, Sư ca, muội có thể mang một cái về không?"

"..."- Quái vật công chúa, ngươi tiếp tục im lặng làm bóng đèn đi thôi.

"..."- Xử Nữ giả bộ thờ ơ, ta không quen nàng ta, không quen chút nào hết.

Đi mãi, đi mãi, cuối cùng cũng lộ ra chút ánh sáng, cả đám xuất hiện một một cái động kín trống trơn. Mọi người liền ngồi nghỉ một chút, đém đèn đuốc chiếu rọi vào những hình vẽ kí tự khắc đầy trên tường lộ vẻ hoài nghi. Song Tử nhíu mày:

"Nãy giờ không thấy nguy hiểm nào, tại sao lại có lắm xương cốt đến vậy?"

"Do ăn ở."

Nhân Mã u oán lên tiếng, tất cả cùng nhau khinh bỉ nàng. Nhân Mã rất vô tội đi đến chỗ có mỏm đá nhô lên ở góc khuất của động, đặt mông... ngồi xuống.

"Hây daaaaaaa"

Tảng đá đột nhiên lơ lửng cách mặt đất chưa đến hai mươi xen ti mét, mang theo Nhân Mã còn ngơ ngác ngồi bên trên chưa hiểu gì. Quần chúng trợn mắt tái mặt, Thiên Yết vội vã hét:

"Mã Mã, ngồi yên."

"..."- Nhân Mã buồn bực, bổn cô nương vẫn ngồi yên, các người còn muốn tranh chỗ ngồi với ta à, thật là không nghĩa khí chút nào.

Thiên Yết phi lên muốn bắt lấy nàng, đột nhiên tảng đá --- bỏ chạy, lui ra một phương hướng khác, tất cả đều ngây người há hốc miệng. Nhân Mã lúc này mới biết có chuyện rồi, mặt mũi xanh mét hét toáng lên:

"Ôi mẹ ơi, mông con tự di chuyển, nó chạy thay chân rồi."

"..."- Mọi người cùng nhau ngã ngửa, run rẩy không bò được dậy. Nhân Mã mới chính là quái vật ngây thơ đáng sợ nhất, cần tiêu diệt nàng ta!!!

Hòn đá dường như cũng bị nàng đả kích, run rẩy sụp xuống vỡ thành mấy mảnh. Thiên Yết phi như điên lên tóm lấy nàng rồi chạy trở về chỗ đám người, cắn răng nghiến lợi:

"Ngu ngốc."

"Ha ha ha"

Mấy mảnh vỡ ghép lại thành hình dáng một người đá, bắt đầu --- cười lăn lộn, mặt đất run lên bần bật theo sức nặng của vị huynh đệ khổng lồ kia. Quần chúng đồng loạt hoá lá, đứng hình trước gió không còn từ nào để thốt lên. Người đá cười chán chê liền chỉ tay vào Nhân Mã vui vẻ:

"Ha ha, you are very interesting! I like you!" ( Ngươi thật tuyệt vời! Ta thích ngươi rồi đấy!"

Mọi người lặng lẽ nhìn nhau, nó nói tiếng gì vậy?

Đang hoang mang không hiểu gì, đột nhiên từ đội hình, quái vật ngoài hành tinh xông ra nắm lấy tay người đá, lệ nóng quanh tròng mừng rỡ thét gào:

"Do you know English? Oh my god!!!" ( Ngươi biết tiếng Anh? Ôi chúa ơi!!!)

Người đá nghe xong cũng vô cùng vui sướng, nắm lấy hai tay nàng, bắt đầu nhảy chân sáo xoay vòng tròn, chìm đắm trong nỗi niềm kích động khi nhận lại tổ chức.

"..."- Quái vật ngoài hành tinh và người đá cùng nhau động kinh rồi, thế giới này thật là điên loạn.

Thiên Yết mặt đen kéo nàng ra khỏi người đá, mùi dấm chua bay đầy trời:

"Ngươi là ai?"

"Ta là ngươi trấn giữ đây."

Người đá vỗ ngực oai phong đáp lời. Ma Kết bĩu môi:

"Nghĩa là ngươi là lính canh ấy à? Có gì vinh dự chứ?"

Người đá "co giật" khoé miệng, đưa ngón tay phẩy phẩy "mũi" ngạo nghễ trả lời:

"Lính canh là cái gì, chức vụ cao cấp hơn nhiều. Ta chính là --- bảo vệ nơi này."

"...''- Bảo vệ thì khác quái gì lính canh, tên người đá này bị bệnh gì vậy?

Bạch Dương không quan tâm chuyện chức vụ, chỉ chỉ những bộ hài cốt mà hỏi:

"Bọn họ là ngươi giết?"

"Không đúng."- Người đá vô tội xua tay, mọi người vừa mới thở phào liền nói tiếp – " Ta ở đây không có ai nói chuyện rất buồn chán, khi thấy bọn họ lũ lượt kéo tới liền rất vui vẻ chào hỏi, không hiểu sao mới ôm kiểu phương Tây thôi mà ai cũng bẹp rúm hết."

Một cơn gió lạnh buốt thổi tới, quần chúng vô cùng ăn ý lùi lại mấy bước liền, nuốt lại nhưng câu hỏi tiếp theo vào bụng. Nhân Mã run rẩy khóc lớn, nếu Thiên Yết không kéo nàng ra nhanh, liệu nàng có giống như mấy bộ xương này phơi thây tại đây không?

Hồ Tinh vừa nghe xong liền tái mét mặt, vội vã thò tay vào ngực áo lấy ra một tờ giấy, sau đó sợ hãi chỉ tay vào bức tranh:

"Ngươi có gặp qua cô nương này chưa?"

Người đá vuốt cằm dí sát mặt vào bức tranh, giây lát liền kích động giậm chân --- khóc nhè:

"Chính là nàng ta, chính là nàng ta, chính nàng ta đã thừa cơ ta không để ý xông vào lãnh địa của ta!!!"

"..."- Mồ hồi mọi người rớt giọt, cố gắng trấn tĩnh tránh xa khỏi những mảnh đá "nước mắt" của người đá, mặt mày xám ngoét. Thiên Tiên cô nương xông vào rồi, tức là kho báu hiện tại đang sắp bị cướp đoạt, bọn họ phải nhanh chân lên mới được.

"Đóng cửa." – Song Ngư nói.

"Thả Nhân Mã."- Xử Nữ tiếp lời.

Nhân mã bé nhỏ cứ thế mà bị đồng đội đạp ra dỗ dành người đá. Nàng run rẩy vỗ vỗ nó thấp giọng:

"Bé ngoan, đừng khóc."

Người đá "rưng rưng" liền quay sang muốn ôm nàng tìm kiếm sự an úi, quần chúng hốt hoảng trăm miệng một lời quát to:

"Coi chừng bẹp."

Nhân Mã đã kịp né qua một bên, rúm ró đứng nguyên chỗ cũ không nhúc nhích. Người đá tỏ vẻ vô cùng tủi thân, "lỗ mũi" sụt sịt hai cái, sau đó đứng dậy trịnh trọng nắm lấy tay nàng:

"Bằng hữu, ngươi phải báo thù cho ta. Tìm nàng ta về đây cho ta xử lý."

"Được rồi, được rồi, bọn ta nhất định sẽ tìm."

Bạch Dương liền trấn an. Nghĩ tới điều gì đó, Sử Tử rất kỳ quái mà hỏi lại:

"Ngươi to khoẻ như thế, làm sao không tự mình tìm nàng ta?"

Người đá vò vò hai bàn tay, ra vẻ ngượng ngùng ngúng nguẩy mà nhỏ nhẹ:

"Người ta... người ta...mù đường mà."

"..."- Quần chúng chịu đả kích quá nặng, suy sụp ngã xuống không dậy nổi. Tên người đá này quá biến thái, bọn họ không chống đỡ nổi, Yết lão đại, mau ra tay đi!!!

"Vậy ngươi nói xem, cái động kín bưng này làm gì có lối đi tiếp, chúng ta sao có thể tìm cho ngươi?"

Yết hồ ly hôm nay thật từ bi không nói ra lời lẽ hiểm độc nào, quần chúng vô cùng cảm kích. Người đá cười ha hả vỗ vỗ ngực dắt tay Nhân Mã đến chỗ nàng vừa ngồi lên người đá, ở nơi đó có một tảng đá con nhô lên. Nàng ấn lên hòn đá đó, lập tức mặt đất hơi rung chuyển, sau đó mở ra một đường hầm bí mật. Cả đám cùng nhau bước xuống, người đá đau khổ vẫy tay chào, đến giờ họ phần nào đã hiểu vì sao nó không đi tìm được Thiên Tiên cô nương. Một phần là vì mù đường, còn lại chính là vì lối đi quá bé, nó không sao chui vào được. Béo cũng là một cái tội a...

Lại là một chặng đường dài không thấy điểm dừng, sau ba ngày vật vờ trong cái đường hầm tối đó thì cũng được giải thoát. Sau khi mấy người đi đầu tiên đâm mặt vào tường, bọn họ cuối cùng cũng thấy đích. Lại là một động kín, có điều lần này có thêm hai cửa kín và nút ấn. Mọi người đều vô cùng kích động, hai mắt loé sáng như sao, bắt đầu phân vân xem nên mở cánh cửa nào trước.

"Cửa này màu hồng, mở trước."- Bảy nữ tử cùng Hồ Tinh phấn khởi nói.

"Cửa này màu đen, mở trước." – Bảy nam tử cùng Nhu Nhược không cam lòng tranh giành quyền lợi.

"Hẳn là có hai kho báu, mở cái nào trước chẳng được. Tuy nhiên ta vẫn khuyên nên mở màu hồng."

Thiên Bình rất bình tĩnh đưa ra kết luận. Bảo Bình thấy gái liền quên sạch tình nghĩa huynh đệ, tráng chí bừng bừng hô lên:

''Đúng, Bình nhi nói chí phải."

"BỐP"

Sáu cú đạp như trời giáng kèm theo cái đánh như vỗ muỗi của Đồ Nhu Nhược thành công làm bạn nhỏ Bảo Bình im lặng. Cuối cùng phái yếu xông lên, mỹ nhân kế đại thành, cả đám cùng nhau vây quanh cửa hồng, chuẩn bị tinh thần mở ra là bao tải tay nải sẵn sàng. Nhân Mã nhấn nút, cánh cửa ầm ầm hai tiếng từ từ mở ra. Ánh sáng vàng chói mắt theo khe hở lọt ra, khi vừa mở hết, bọn họ nhắm mắt hét lớn, vung chân muốn chạy ra:

"Kho báu ta tới đây."