Thể loại: Bách hợp, nữ biến nam, dị giới, cổ đại, huyền huyễn, xuyên không, báo thù rửa hận, nữ cường, tình hữu độc chung, trọng sinh, 1x1,....
NHẤN MẠNH: "TRUYỆN NỮ BIẾN NAM, AI KHÔNG THÍCH CÓ THỂ RỜI KHỎI."
Văn án:
Trọng sinh trở lại, nhưng không phải là thân xác của nàng, lại càng không phải nơi nàng từng sống. Rốt cuộc là phúc hay là hoạ?
Ở một nơi xa lạ không có gì thuộc về mình, hết thảy lại trở nên ràng buộc đối với nàng.
Trước đây cô độc, trước đây không có thân nhân... Trước đây bằng vào sức của mình cố gắng bước lên đến đỉnh cao...
Trên con đường tu luyện gặp biết bao nhiêu sóng gió vẫn có thể vượt qua. Khi đứng ở trên cao nhìn lại xung quanh, chỉ có một mình trơ trọi, cô độc....
Tưởng chừng như năm tháng buồn tẻ cứ bình tĩnh trôi qua như thế, nhưng hết thảy lại không ngờ đến gặp phải kẻ thù ám hại.
Thù chưa báo. Chết không nhắm mắt...
Cứ ngỡ sẽ chết đi, không ngờ linh hồn lại nhập vào huyền ngọc giới chỉ.
Ngủ say cả ngàn năm, vạn năm...
Huyền ngọc giới chỉ lưu lạc nhân gian, lại được một nhân loại có thân phận thế tử Trấn Bắc Hầu của đại lục xa xôi Lam Vân đế quốc sở hữu.
Là duyên, là nghiệt nàng cũng không thể tính ra được.
Vì cái gì sau khi nhập hồn thân thể là một nam nhân đây?
Đây là thân xác thích hợp với nàng nhất sao?
Bỏ qua hay là chấp nhận thực tại?
Nếu buông tha vậy phải trải qua bao nhiêu năm tháng mới có được một thân xác thích hợp khác?
Thù còn đó, hận ý chưa phai....
Nếu đã như vậy nàng càng không có chọn lựa, nam thì nam... Bất quá vì cái gì bản thân lại phế vật như vậy?
Mười lăm tuổi chỉ là Luyện Thể tam trọng?
Vì một nữ nhân tham dự tỷ võ bị đánh chết không nói, sau cùng lại vướng vào một hôn ước cùng với một nữ nhân khác?
Dù cố gắng thoát khỏi hôn ước tìm lại người đã khiến mình động tâm, nhưng đến cuối cùng lại không nghĩ đến người mình mong nhớ lại là người có hôn ước với mình....
Hạo Thiên Kỳ bóp chân cho Nguyệt Ly, sau đó mỉm cười hỏi:
- A Ly! Nàng nói xem chúng ta nên sinh nhi tử hay nhi nữ a?
Lúc này Nguyệt Ly đang nằm trên nhuyễn tháp, nhắm mắt lạnh nhạt đáp:
- Muốn sinh ngươi tự đi mà sinh!
Hạo Thiên Kỳ nhăn mặt khổ não nói:
- Ta cũng muốn, chỉ là... Ta là nam nhân a.
Nguyệt Ly mở mắt lườm Hạo Thiên Kỳ lạnh lùng nói:
- Đệ tử của ngươi rất tốt, không bằng ngươi với nàng sinh một đứa đi.
Hạo Thiên Kỳ nghe vậy liền cười khổ, làm sao lại nhắc đến đệ tử của hắn nữa rồi? Đêm qua cả hai vẫn còn rất tốt, chỉ là sáng nay đệ tử hắn dùng truyền âm ngọc giản liên lạc nói mấy câu, A Ly nằm kế bên không nói không rằng liền đạp hắn xuống giường. Vậy là sao a?
Hạo Thiên Kỳ từ sáng đến giờ vất vả lấy lòng Nguyệt Ly, nhưng vẫn không cách nào tiêu trừ được sự lạnh nhạt của nàng đối với hắn. Rốt cuộc hắn đã làm gì sai a?
[Trích đoạn Hạo Thiên Kỳ cùng nữ đệ tử thần bí (tạm thời ta không tiết lộ)
- Đệ tử: Sư phụ a! Hôm qua người làm cơm ăn thật là ngon.
- Hạo Thiên Kỳ mơ mơ màng màng đáp lại: À... Ừ...
- Đệ tử: Lần sau đến lượt đệ tử, đệ tử sẽ nấu món ngon cho người ăn.
- Hạo Thiên Kỳ ngáp một cái mắt nhắm mắt mở cố gắng đáp: Ừ...
- Đệ tử khúc khích cười vui vẻ nói: Sư phụ! Không bằng người dọn qua ở chung với đệ tử đi a! Ngày ngày đệ tử sẽ nấu nhiều món ngon cho người ăn.
- Hạo Thiên Kỳ gật gà gật gù đáp: Hư... Ừ...
Sau đó cảm thấy có gì không đúng liền tỉnh táo lại hỏi:
- Hả?
Đang tính nói gì đó thì bổng nhiên ngay lập tức hắn bị một bàn chân trắng như tuyết không thương tình đạp thẳng xuống giường.
Chuyện tiếp theo sau đó khiến cho Hạo Thiên Kỳ có chút muốn khóc, không những bị ăn đạp còn bị lửa thiêu cháy toàn thân. Nếu không phải hắn là Thiên Tiên Băng Thể vậy xác định là bị thương nặng rồi.