Những ngày không còn Đường Lan Thanh, Cố Hoài Cẩn trải qua bình thản vô sự, nhưng mà trong lòng ngờ ngợ cảm thấy thiếu gì đó. Nàng so với bất kỳ người nào đều rõ ràng đấy là gì, chỉ là không muốn biểu hiện ra thôi.
"Lại không ăn?" Diệp Hoan thở dài một tiếng, không biết đây là lần thứ bao nhiêu nhìn thấy Cố Hoài Cẩn đem bữa sáng mình mua đẩy qua một bên. Nàng kiên nhẫn khuyên nhủ tận tình: "Chỉ ăn một chút thôi, sáng sớm không ăn đối với cơ thể không tốt."
"Không đói bụng." Cố Hoài Cẩn cũng không ngẩng đầu lên trả lời, tựa như không có thứ gì quan trọng hơn bài tập trước mắt của nàng. Nàng với tay lấy vở nháp bên cạnh, trong lúc vô tình mở đến một trang giấy, ánh mắt yên lặng rơi vào nét chữ thanh tú trên đó, trong đầu nhảy qua từng hình ảnh Đường Lan Thanh biểu hiện chăm chú giảng bài cho nàng. Ánh mặt trời buổi trưa xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trên người Đường Lan Thanh, làm cho toàn thân nàng càng trở nên ôn hoà, giảng đến chỗ khó xử thì cặp lông mày tràn ngập anh khí chỉ có khi chơi cầu, lúc tình cờ cúi đầu, bốn mắt đụng vào nhau nhu tình nhiếp tâm hồn người. Nàng sẽ không biết chính mình đã đưa mắt si mê gắn chặt trên người nàng bao nhiêu lần, nhưng bề ngoài lại làm bộ hết sức chuyên chú nghe nàng giải thích.
Nàng càng không biết vào thời khắc ấy chính mình có bao nhiêu suy tính...
"Tiểu Cẩn, tiểu Cẩn..." Diệp Hoan gọi nàng nhiều lần, tầm mắt hết nhìn nàng lại nhìn bản nháp, tới lui nhiều lần, lại một lần nữa thở dài. Diệp Hoan cảm giác số lần thở dài gần đây của mình đã sắp bằng mười mấy năm qua cộng lại rồi.
"Hả?" Hắng giọng một cái, Cố Hoài Cẩn giả vờ trấn định mở đến trang giấy trắng, đặt bút viết viết vẽ vẽ.
"Ta nói ta đi xuống lầu dưới, ngươi nếu muốn tìm ta thì gọi điện thoại." Diệp Hoan đem lời mới vừa nói lặp lại một lần, lo âu lặp đi lặp lại nhiều lần xác nhận, "Hiện tại nghe thấy rồi chứ?"
"Ừm, đi đi."
Đợi đến khi Diệp Hoan rời khỏi phòng học, Cố Hoài Cẩn cứng đờ để bút xuống, một trang giấy nháp kia bị nàng vẽ thành bùa trừ tà, đến cả chính bản thân nàng cũng không biết đến cùng mình viết cái gì. Sắc mặt nàng thâm trầm đỡ trán, không ngừng xoa nắn mi tâm, nỗ lực xua đuổi phiền não trong lòng, một lần nữa lấy lại tâm tình bình tĩnh tiếp tục làm bài.
Cố Hoài Cẩn duy trì trạng thái như vậy ngày qua ngày, thật vất vả chịu đựng qua cuối kỳ, đem notebook lấy ra, đăng nhập vào game, dòng chữ "(Tiêu Nhục Thư nương tử)" phía dưới tên khiến trong lòng nàng ngũ vị tạp trần.
( Bang hội) Lông mày mang triệu chứng xấu: Bang chủ đại nhân lên thật kìa, tiểu Tiêu quả nhiên không lừa người. Bang chủ vào tổ đội đi, đến lúc đánh phó bản rồi.
( Bang hội) Sính Lễ: Người ta là phu thê, biết đối phương lúc nào lên không phải bình thường sao.
Cố Hoài Cẩn nhìn hai câu đối thoại ngắn gọn, đáy mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, lập tức đến trong kênh bang hỏi dò.
( Bang hội) Liệu Trầm Hương: Hắn từng tới?
( Bang hội) Lông mày mang triệu chứng xấu: Ngày hôm trước có đến, có điều nói thời gian cả kỳ nghỉ đông sẽ không lên, sau này rất có thể là bạn hắn lên.
( Bang hội) Lông mày mang triệu chứng xấu: A, đúng rồi, hắn ngày đó trên ngươi hào mua bán một lúc, thật giống mua cho ngươi bộ quần áo.
Hiện tại hành trình của Đường Lan Thanh người trong bang hội đều rõ rõ ràng ràng, chỉ có nàng không biết gì cả sao?
Tiếp nhận lời mời tổ đội của Lông mày mang triệu chứng xấu, liếc nhìn bọn họ trực tiếp truyền vào bản đồ phó bản.
( Bang hội) Liệu Trầm Hương: Ừ.
Cấp tốc bình phục chập trùng trong lòng, Liệu Trầm Hương mở ra tủ quần áo, đồ bên trong có thể đếm được trên đầu ngón tay, bởi vì nàng đối với bộ đồ màu trắng trên người có tình cảm, do đó liền không có hứng thú với những đồ vật ra sau này. Có lúc, đồ vật không cần nhiều, có một cái vừa ý đã đủ rồi.
Bên trong tủ quần áo đúng như dự đoán thêm ra một bộ nàng chưa từng gặp, tên là "Hắc Bạch vô thường". Hắc vô thường một mặt hung ác, đỉnh đầu đội trường mũ, phía trên có bốn chữ "Ta đang bắt ngươi"; Bạch vô thường thường mở miệng cười, đỉnh đầu đội trường mũ, phía trên có bốn chữ "Ngươi đã tới rồi". Áo bào của nữ trắng đen xen kẽ, trước ngực mang theo phật châu khổng lồ, mới nhìn nàng đối với món đồ này cũng không yêu thích, cuối cùng vẫn không bằng áo bào màu trắng đơn giản mộc mạc trên người nàng.
( Bang hội) Sính Lễ: Nữ vương nữ vương, mặc y phục này lên sẽ có kỹ năng triệu hoán ra hai đứa nhỏ.
Ngay khi Liệu Trầm Hương nghĩ liền chủ như vậy mà thôi, dự định đóng lại tủ quần áo, tin tức trong bang hội nhắc nhở nàng.
Triệu hoán đứa nhỏ? Xuất phát từ hiếu kỳ đối với sự vật mới mẻ, Liệu Trầm Hương mặc vào xiêm y mà Tiêu Nhục Thư nhân lúc nàng không ở thì mua cho nàng, còn không quên tăng thêm một lý do thích hợp cho mình.
Click kỹ năng triệu hoán, không lâu sau trước mặt Liệu Trầm Hương liền bốc lên hai đám khói xám, sau đó hai đứa nhỏ cao đến eo mơ mơ hồ hồ hiện ra trước mặt nàng, còn chưa thấy rõ khuôn mặt liền trực tiếp đồng loạt quỳ lạy ở trước mặt nàng, nói: "Tham kiến thiếu chủ ~ "
Đồ đen tên là Tiểu Hắc, có lẽ là bởi vì hắn vì là con trai cho nên so với Tiểu Bạch áo trắng bên cạnh cao hơi cao một chút. Ngũ quan đoan chính, vừa nhìn liền cảm thấy được là hai cục bột nhỏ, không giống với Hắc Bạch vô thường dữ tợn hoặc là mang theo mặt nạ như trong tưởng tượng.
Nhíu mày, Liệu Trầm Hương khẽ cười một tiếng đổi trở về áo bào trắng thường ngày, đi mấy bước thấy hai đứa nhỏ theo sát hai bên nàng không nghỉ, đơn giản trực tiếp dùng khinh công một đường chạy đến chỗ tập hợp đội ngũ.
( Bang hội) Nhân Điên Phong Ngữ: Ai, một thời gian không thấy nữ vương đại nhân, không ngờ vừa quay lại liền có thêm hai đứa nhỏ.
Cũng không biết là trùng hợp hay là cái gì khác, Liệu Trầm Hương đứng lại ở bên cạnh họ, Tiểu Hắc Tiểu Bạch bắt đầu đối thoại.
Tiểu Hắc tiến lên một bước, đưa tay chỉ thẳng vào Tiểu Bạch nói: "Chân tướng chỉ có một!"
Tiểu Bạch không đành lòng nhìn thẳng, quay đầu qua, ghét bỏ nói: "... Ngươi thật giống như có chút tẩu hỏa nhập ma."
Ba câu đối thoại vô tâm, Liệu Trầm Hương lại nghe ra một phen ý tứ khác, ánh mắt lấp loé, bên tai không như ý chuyển màu hồng, cường giả trấn địn bắt đầu chỉ huy.
( Đội ngũ) Liệu Trầm Hương: Mỗi người đào hai tổ khoáng thạch cùng gỗ, hối đoái dược đến vọng đài tập hợp.(1)
Bởi vì xung quanh kiến trúc quá nhiều, đi quanh bản đồ cần phải hao phí thời gian đi vòng vòng, Liệu Trầm Hương dùng khinh công nhảy lên trời cao, bay thẳng đến nơi thu nhặt. Lúc đi ngang qua một hồ nước nhỏ, nàng dừng bước, sau đó ở trên không trung bay lên, đạp thêm một bước nhảy qua, chỉ thấy Tiểu Hắc tiến lên đạp sóng, rất tự nhiên chạy tới chạy lui trên mặt nước. Còn lại Tiểu Bạch, không biết có phải là do tuổi tác nhỏ hơn, lại bởi vì là nữ tử, hiện tại nhảy vào trong nước chậm rãi bơi lại. So với hai người, có vẻ Tiểu Bạch chậm hơn không ít.
Liệu Trầm Hương buồn cười mà đi lên bờ, quay đầu lại, thế nhưng Tiểu Hắc Tiểu Bạch ở phía sau đều ở trên mặt hồ đạp sóng mà đi. Đuôi lông mày nàng giương lên, hoá ra đều có thể khinh công.
Không tiếp tục lo lắng hai đứa nhỏ có thể bị bỏ lại, Liệu Trầm Hương gia tốc tiến lên, đợi nàng đào xong một lần gỗ, hai cái đứa nhỏ mới chậm rãi đến muộn. Sau khi đứng bên cạnh người nàng, hai người lại bắt đầu đối thoại.
Tiểu Hắc: "Oa, Đại tỷ tỷ xinh đẹp."
Tiểu Bạch: "Ha, đang nhìn cái gì đấy, muội muội ở trước mặt đẹp như thế ngươi không nhìn."
Tiểu Hắc: "Mới mẻ muội muội đại bán phá giá, không mua cũng nhìn cũng được~ "
Tiểu Bạch: "..."
( Đội ngũ) lông mày mang triệu chứng xấu: Ha ha ha... Ta phát hiện hài tử của bang chủ rất hài hước.
( Đội ngũ) Liệu Trầm Hương: Là lập trình viên ác thú vị.
Liệu Trầm Hương nhìn hai đứa nhỏ thỉnh thoảng sẽ lặp lại đối thoại phía trước, liền biết những đối thoại này là tin nhắn ngẫu nhiên tuần hoàn, tuy rằng tình cờ có câu giống câu đầu, thế nhưng cũng tăng chút lạc thú. Có vẻ như... Nàng cũng không ngại hai đứa bé theo phía sau.
( Hệ thống: Tiêu Nhục Thư gia nhập đội ngũ.)
Đầy đủ sáu người tổ đội, Liệu Trầm Hương ánh mắt không hề chớp nhìn chằm chằm cái tên cuối đội ngũ, mới đánh hai chữ "Bản thân?", thấy Nhân Điên Phong Ngữ hờ hững cắt bỏ, đáy lòng tuôn ra một cảm giác mất mát.
( Đội ngũ) Nhân Điên Phong Ngữ: Nhược Thủy, đến đào hai tổ rồi đi vọng đài.
( Đội ngũ) Tiêu Nhục Thư: Được.
Không lâu lắm, nam tử áo trắng nho nhã cưỡi thần điêu đáp xuống bên cạnh Liệu Trầm Hương, im lặng không lên tiếng đào lên vật liệu.
Sáu người lục tục đào đủ vật liệu, sau khi Liệu Trầm Hương ở chỗ NPC hối đoái xong đạo cụ liền đứng tại chỗ đợi một lúc, bóng dàn màu trắng kia dùng khinh công chạy tới nộp đồ vật, đổi tốt xong liền thẳng thừng cưỡi lên thần điêu rời đi.
Bóng người quen thuộc, quần áo quen thuộc, cũng không phải người quen thuộc.
Nếu là Đường Lan Thanh nhất định sẽ không bỏ nàng tại chỗ...
( Đội ngũ) Sính Lễ: Nhược Thủy, mang ta theo với, ta vật cưỡi hết kỳ.
( Đội ngũ) Tiêu Nhục Thư: Được.
( Đội ngũ) Ẩn Tu: Lão bà tại sao không cho ta mang...
( Đội ngũ) Sính Lễ: Khi nào ngươi cũng có vật cưỡi bay trên trời, để ngươi mang.
( Đội ngũ) Ẩn Tu:... Vé máy bay ta bao, đến đây đi.
( Đội ngũ) Sính Lễ:...
Liệu Trầm Hương cưỡi ngựa trắng đuổi theo Tiêu Nhục Thư, liền thấy thần điêu từ từ hạ xuống, ngay sau đó trong lòng có thêm một vị nữ tử, nhanh chóng rời đi.
Sắc mặt âm trầm một mảnh, Liệu Trầm Hương không tiếp tục đi quan tâm thân ảnh màu trắng kia nữa, cưỡi ngựa trắng hướng về vọng đài chạy băng băng mà đi. Nàng không thể nào tiếp thu được bên người "Tiêu Nhục Thư" có thêm bất kỳ bóng người nào khác, cho dù biết không phải Đường Lan Thanh online, cũng không cho. Bất kể như thế nào, cảnh tượng như vậy đều sẽ làm bỏng hai mắt của nàng.
Độ hiểu ngầm của thành viên trong đội ngũ khá cao, hơn nữa cái phó bản này vốn đã đánh qua vài lần, trên căn bản không cần nhắc nhở cũng biết được nên làm như thế nào, mỗi người một trách nhiệm, phô ra hiệu suất.
Liệu Trầm Hương mở xong hòm đồ rơi ra cuối cùng cửa BOSS, phân phối xong liền giải tán đội ngũ. Phó bản bên trong ở chung không một không ở nói cho nàng, "Nàng" không phải "Nàng". Liệu Trầm Hương đơn giản làm xong nhiệm vụ hàng ngày, tổ chức đoàn đội bang hội cùng phe địch đánh một hồi, mở ra tủ treo quần áo liếc nhìn áo Hắc Bạch vô thường liền thoát game.
Ước chừng một hai tuần lễ sau, trường học đã phát phiếu điểm, học sinh A cao học theo thông lệ cần về trường học lấy phiếu điểm, đồng thời tham gia lễ tổng kết cuối năm, Đường Lan Thanh cũng không ngoại lệ.
Lúc Cố Hoài Cẩn đưa văn kiện xuống lầu, vừa vặn đụng tới trở về trường Đường Lan Thanh. Nàng mới từ trên xe buýt của trường học đi xuống, trên vai đeo cặp sách mình đưa, trên mặt ôn hòa cùng Hoàng giáo luyện bên cạnh nói lời từ biệt.
Nhưng nháy mắt khi nàng quay đầu đối diện cùng chính mình, trên mặt liền hiện vẻ mặt cứng ngắc, sau đó lại khôi phục hờ hững.
Cố Hoài Cẩn buông xuống mí mắt, hờ hững hướng theo hướng của nàng đi đến, nhưng mà chỗ cần đến cũng không phải nàng, mà là cánh cửa phía sau nàng.
"Ngươi gầy." Đường Lan Thanh đứng ở trước mặt nàng nhẹ giọng nói, sau khi ở trên mặt nàng quan sát vài vòng đều phát hiện không ra một tia sóng lớn, trong lòng tầng tầng thở dài một cái. Giơ tay liếc nhìn đồng hồ đeo tay, Đường Lan Thanh đi thoáng qua bên cạnh nàng, hướng về lớp của mình đi đến.
Rời đi nhiều ngày như vậy, trở về cũng chỉ có một câu "Ngươi gầy" sao? Đường Lan Thanh...
Giao xong văn kiện, Cố Hoài Cẩn lần thứ hai gặp phải Đường Lan Thanh là khi toàn trường tập hợp trên sân, xa xa nhìn thấy nàng cùng Thải và Cổ Đình Tây chuyện trò vui vẻ, dáng vẻ không chút nào giống như sau khi bị cự tuyệt mà thất lạc, cảm giác như âm thầm bi thương chỉ có một mình nàng.
Đáy lòng ám trào một câu, Cố Hoài Cẩn mặt không cảm xúc vượt qua toàn bộ lễ tổng kết cuối năm, đợi khi học sinh xung quanh lục tục tản đi, nàng cùng Diệp Hoan cũng hướng ra khỏi khỏi cổng trường, dự định về nhà nghỉ ngơi. Hai người bọn họ mới sáng tinh mơ đã bận bịu quanh trường học, lại đứng thêm một giờ, thể lực hiển nhiên có chút không chịu nổi.
"Hoài Cẩn." Vệ Quân Thư bước dài ngăn cản đường đi của các nàng, cũng không để ý xung quanh quăng tới ánh mắt, đối diện Cố Hoài Cẩn ôn hòa đưa ra lời mời, "Rốt cục cũng nghỉ rồi, ta có thể hẹn ngươi đi xem phim không?"
"Không." Lãnh đạm phun ra một âm tiết, Cố Hoài Cẩn cũng không tính cho nam sinh dây dưa không rõ trước mặt mặt mũi, giờ khắc này nàng chỉ muốn rời khỏi trường học về nhà, làm cho tâm tư căng thẳng của nàng có thể thả lỏng.
Trước mặt mọi người bị cự tuyệt khiến cho sắc mặt Vệ Quân Thư có chút lúng túng. Hắn cố sức không để ý ánh mắt xung quanh, kiên trì nói: "Không thích điện ảnh, chúng ta đi xem ca kịch được không? Ta ở đây có hai tấm..."
"Cảm ơn, phiền phức để ta một mình thanh tịnh một lúc." Cố Hoài Cẩn đánh gãy lời hắn, trong lúc nói ánh mắt trong vô tình bay về phương hướng có Đường Lan Thanh, cùng nàng mắt đối mắt thì lại giả vờ trấn định thu hồi.
"Được rồi, vậy ta không nói nữa, ta đưa ngươi trở về." Vệ Quân Thư lùi lại một bưowac, hắn cũng đã nhẫn nại như vậy, Cố Hoài Cẩn hẳn là sẽ không cự tuyệt hắn nữa.
Đường Lan Thanh đem chuyển động cách đó không xa của hai người thu vào đáy mắt, mím mím môi, nói với bạn tốt bên cạnh: "Ta rời đi trước."
Bước nhanh đi lên trước, theo thói quen kéo Cố Hoài Cẩn ra phía sau che chở, Đường Lan Thanh không e dè mà nhìn Vệ Quân Thư, "Không nghe thấy nàng muốn "Một mình" thanh tịnh sao?"
Dứt lời, không để ý Vệ Quân Thư phản ứng như thế nào, dắt Cố Hoài Cẩn đi ra ngoài, phía sau truyền đến âm thanh uấn nộ của Vệ Quân Thư: "Ngươi dẫn nàng đi đâu?!"
"Nhà vệ sinh nữ. Ngươi muốn theo sao? Hay là đến tận cửa đứng chờ?" Đường Lan Thanh khinh bỉ cười nói, "Còn không biết học trưởng có đam mê như thế này."
Diệp Hoan như bình thường đứng xem cuộc vui đi theo phía sau hai người bọn họ. Đúng như Đường Lan Thanh nói, các nàng thật sự đi tới nhà vệ sinh nữ, có điều chỉ đi một vòng ở ngoài cửa rồi quay lại cổng trường học, đi ra khỏi trường. Đại để đưa các nàng đi rồi hai, ba đoạn đường, sau khi Đường Lan Thanh xác định Vệ Quân Thư sẽ không đuổi tới liền dừng bước, buông tay đang nắm chặt tay Cố Hoài Cẩn, không dấu vết xoa nắn dư vị còn sót lại trong lòng bàn tay, "Trên đường chú ý an toàn."
Cố Hoài Cẩn trầm mặc không nói mà nhìn bóng lưng của nàng càng đi càng xa, trên tay còn lưu lại hơi ấm thuộc về Đường Lan Thanh. Diệp Hoan thấy dáng vẻ ấy của nàng không nhịn được nhắc nhở: "Không đuổi theo à? Nàng lần này chỉ trở về nửa ngày, sau đó lại phải quay lại đặc huấn."
"Như bây giờ... Rất tốt." Cố Hoài Cẩn xoay người đi đến xe riêng đang đợi chở các nàng về, trong lòng không đồng nhất? Nghĩ một đằng nói một nẻo? Hay là... Gieo gió gặp bão?
Người, là nàng đẩy ra, tâm, cũng nên do nàng để xuống đi.
(1) hối đoái: là công cụ để thanh toán tiền mua hàng hóa và dịch vụ trên một thị trường.