Đường Lan Thanh ở trong lồng ngực Cố Hoài Cẩn ngủ đến mức đặc biệt an ổn, các nàng là bị đồng hồ báo thức kêu tỉnh, Đường Lan Thanh xoa xoa con mắt vươn nửa người ngồi dậy, nhìn bên cạnh Cố Hoài Cẩn mắt buồn ngủ mông lung dáng vẻ như đã thói quen ôm lấy nàng một bộ làm phiền dáng dấp "nên rời giường, Cẩn."
"Ừm." Cố Hoài Cẩn cầm tay trái bị tê cứng lên, giơ tay phải vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng "bao nhiêu tuổi rồi, còn làm nũng."
Đường Lan Thanh nhìn ra được cánh tay đang run run của nàng, thấy trên cánh tay trắng nõn có hồng ấn in ở phía sau thì thương tiếc nắm chặt, chậm rãi xoa bóp "bị tê rần sao? Cầm như vậy sẽ rất khó chịu."
"Không biết." Âm thanh mang theo chút khàn khàn lúc mới vừa rời giường, Cố Hoài Cẩn tùy ý để nàng hầu hạ chính mình rời giường, Đường Lan Thanh ân cần cầm quần áo đặt ở bên giường, bản thân nàng thì lại cầm quần áo tiến vào phòng tắm.
Thấy nàng bộ dạng ngốc nghếch trước khi vào cửa phòng tắm còn cố ý đối với chính mình vẫy tay một cái ngốc dạng, Cố Hoài Cẩn chỉ cảm thấy một trận buồn cười, thay quần áo xong, sau đó gõ gõ cửa ra hiệu cho Đường Lan Thanh đi ra, hai người sóng vai ra khỏi nhà, hướng về trường học xuất phát.
Cổ Đình Tây nghe được tiếng chuông của trường báo hiệu giờ nghỉ trưa kết thúc thì liền vội vã chạy đến trước cửa trường học chờ, không quá mấy phút liền nhìn thấy hai bóng người quen thuộc, hướng về các nàng phẫy tay một cái, chân bước nhanh tiến lên nghênh tiếp "Ngủ được không? Cảm giác vẫn tốt chứ?"
Đường Lan Thanh mím mím môi, không thể trách nàng tư tưởng không thuần khiết, chỉ tại Cổ Đình Tây vừa mới đến liền hỏi hai người các nàng vấn đề mơ hồ không rõ ràng này, nàng vừa mới ăn xong đậu hủ của Cố Hoài Cẩn, vấn đề này ở trong đầu Đường Lan Thanh xoay chuyển một vòng, cuối cùng nghĩ sao đều là nghĩ đến phương diện kia...
Bị Cổ Đình Tây nhìn chăm chú nửa ngày, Đường Lan Thanh mới nín cười, nhàn nhạt trả lời "ừm, không sao rồi."
"Vậy thì tốt, bên trong đã dọn dẹp sạch sẽ, ta đã giúp ngươi đổi một ngăn tủ khác, đây là chìa khoá." Nói xong, Cổ Đình Tây cầm xâu chìa khoá trong tay đưa tới trước mặt Đường Lan Thanh "ngươi nha, cũng tại ngươi, lúc trước nếu như không làm thêm một cái chìa khoá là không sao rồi."
"Ta cũng không biết chính mình tìm nó ở đâu, ném ở khắp nơi" Đường Lan Thanh tháo một cái chìa khoá trên xâu xuống, còn lại đều giao cho Cố Hoài Cẩn giải thích, "Ngươi giữ giúp ta... Ta làm mất thì sẽ đến tìm ngươi..."
"Ừm." Cố Hoài Cẩn nhận lấy chìa khoá cất kỹ, thời điểm ba người vừa nói chuyện vừa đi vào cửa lớn trường học. Đường Lan Thanh giơ tay xoa xoa lông mày hỏi "lúc đó sau khi ngươi đi tới, bên kia còm ai không?"
"Có a, mấy cái thể dục sinh ở đằng kia, lúc ta nửa đường đi tìm Diệp Hoan, dù sao cũng là phòng thay đồ của nữ sinh..."
"Ừm, vậy có ai?"
Cổ Đình Tây suy tư nói ra mấy cái tên, Đường Lan Thanh nghe được "Vệ Tinh" thời điểm, không biết làm gì đành thở dài một tiếng "không cần tra xét."
"Hả? Tại sao? Trò đùa dai ác liệt như vậy, tại sao có thể không điều tra?" Cổ Đình Tây vô cùng không đồng ý quan điểm của Đường Lan Thanh, cau mày phản đối.
"Nếu như ngươi đáp ứng đổi đội hữu, thì sẽ không có chuyện gì nữa, cùng Hoàng giáo luyện nói ngươi tiếp nhận thay đổi đi." Đường Lan Thanh vung vung tay, nàng thực sự chẳng muốn cùng Vệ gia huynh muội phân cao thấp, đành nhắm mắt làm ngơ, nàng né tránh không có nghĩa là nàng yếu thế, chỉ là không muốn đem sự tình biến lớn mà thôi.
"Không đổi, hoặc là ngươi cùng ta, hoặc là không có." Cổ Đình Tây kiên quyết phản đối, hắn từ trước tới nay lần đầu tiên cùng Đường Lan Thanh dùng khẩu khí cứng rắn như vậy.
Cố Hoài Cẩn nghe được câu này, đuôi lông mày nhướng lên, cái gì gọi là "Hoặc là ngươi cùng ta, hoặc là không có"? Cổ Đình Tây hình như chưa hiểu rõ câu này nếu như để người khác nghe được, rất có thể sẽ truyền ra ngoài tin đồn ám muội của hắn cùng Đường Lan Thanh, cảnh tượng này khiến trong lòng Cố Hoài Cẩn có chút không thích, nhưng lại không thể mở miệng nói cái gì.
"Phân Khối." Đường Lan Thanh giọng nói trầm thấp gọi một tiếng, nàng dừng hồi lâu mới tiếp tục nói "ta không thích phiền phức."
Cổ Đình Tây trong nhất thời không biết nên làm sao, chỉ có thể trầm mặc cùng các nàng đi tiếp, còn chưa đi đến đại sảnh, liền nghe được nửa câu còn lại của nàng "thế nhưng ta yêu thích phiền phức của người mang đến. Phân Khối, ta muốn ăn kem."
Lông mày mới hạ xuống của Cố Hoài Cẩn lần thứ hai nâng lên, tiểu tử...khá lắm..."Đường Lan Thanh."
"Hả?" Đường Lan Thanh sai khiến Cổ Đình Tây đi mua kem cho nàng, trong lòng vui rạo rực, nghe được tiếng gọi của nữ vương đại nhân lập tức đáp lời.
"Ngươi lần trước ăn kem là lúc nào?" Trong tay tiếp tục chơi đùa chìa khoá nhỏ trong túi áo, Cố Hoài Cẩn cùng Đường Lan Thanh đi tới chỗ bóng mát thì dừng bước lại.
Nghiêng đầu, Đường Lan Thanh nháy mắt mấy cái, trầm ngâm một lúc, "A...sáng sớm hôm nay tiết đầu tiên."
"Sau này chỉ cho phép một tuần ăn ba lần, mỗi lần nhất định phải cách khoảng 24h trở lên."
"Vì sao..." Thu được tầm mắt lạnh băng của Cố Hoài Cẩn, Đường Lan Thanh lập tức đổi giọng "Cái kia lát nữa Phân Khối mua cho ta làm sao bây giờ?"
Nghĩ tới kem sắp vào miệng lại phải bay đi, Đường Lan Thanh rất là oan ức xẹp miệng dưới, một bộ dáng vẻ đáng thương.
"Chỉ cho phép ngoại lệ lần này." Cố Hoài Cẩn nhìn thấy dáng vẻ của nàng như vậy, bất đắc dĩ nhượng bộ. Nếu là nói nàng khắp nơi sủng chính mình, chính mình làm sao lại không phải đây? Chỉ là sẽ không biểu hiện trắng trợn ra ngoài thôi.
Đường Lan Thanh miệng đang xẹp lập tức vểnh lên, giơ tay phải lên vươn ra bốn ngón tay "vậy ta có thể một tuần tăng số lần ăn lên chừng này được không?"
Được voi đòi tiên...
Cố Hoài Cẩn híp mắt trừng nàng một chút, kỹ năng kỳ kèo này là nàng tự học hay là học từ ai vậy, sử dụng đến tự nhiên như vậy.
Nhận ra được quanh thân bị khí tức nguy hiểm quấn lấy. Đường Lan Thanh giơ ngón trỏ trái lên, đem ngón trỏ của tay phải đè xuống, lập tức biến thành một động tác"OK", trên cười đến sáng sủa.
Cố Hoài Cẩn nhíu nhíu mày, duỗi bốn ngón ra vẫy vẫy, Đường Lan Thanh lập tức lắc đầu một cái, tay trái chỉ chỉ bàn tay phải, ra hiệu là con số này là được rồi. Cố Hoài Cẩn nhàn nhạt liếc nàng một chút, thách nàng cũng không dám vi phạm lại ý của chính mình "Ta đi làm trước."
"Được." Đường Lan Thanh phất tay một cái, vùng nàng nói lời từ biệt.
"Buổi tối không gì thì chơi game, chúng ta quét hết quái."
"Được." Trên mặt trưng ra một vệt ý cười ngại ngùng, Đường Lan Thanh mím môi ngây ngốc nhìn bóng lưng nàng rời đi.
"Cười ngốc gì vậy, nhanh ăn đi, Cẩn thận lạnh" Cổ Đình Tây khom lưng lấy cùi chỏ đụng vào dưới vai Đường Lan Thanh, đem kem mua được đưa tới trước mặt nàng.
"Cảm ơn." Đắc ý ăn kem cầm trong tay, Đường Lan Thanh liếc mắt sâu xa nhì giữa trời nắng gắt nói "Phân khối a, ngươi cùng Hoàng giáo luyện nói ta chịu phải kinh hãi, xế chiều hôm nay không đi huấn luyện."
Dứt lời nàng liền vừa ăn kem vừa đi từ đại sảnh, đi về lớp học, xế chiều hôm nay nghỉ ngơi thật tốt, ngủ một giấc lên là có thể về nhà chuẩn bị nghênh đón lão bà đại nhân.
"Chịu đến kinh hãi"?! Cổ Đình Tây không thể tin tưởng mà nhìn bóng lưng thẳng tắp của Đường Lan Thanh, nàng còn vừa đi vừa ăn kem, nhìn cái là biết có thể nhảy nhót tưng bừng, lại nói với hắn nàng bị kinh hãi?!
Cổ Đình Tây nghe được câu này mới chịu đến kinh hãi đây... Lười biếng thì lười biếng, còn tìm cớ như vậy... Lý do khó có thể làm Hoàng giáo luyện tin tưởng được a...
Thải đang ngồi tại chỗ ngồi nhìn lên trên kinh ngạc phát hiện Đường Lan Thanh từ cửa đi vào, đợi nàng ngồi vào chỗ bên cạnh mình nàng mới nhẹ giọng hỏi "ngươi xế chiều hôm nay không phải có buổi huấn luyện sao?"
"Không đi, trở về ngủ." Đường Lan Thanh thu dọn đồ đạc trên mặt bàn học, ôm một chồng sách vở đến trước mặt, nằm úp xuống thử đi thử lại nhiều lần, tìm được độ cao thoải mái nhất mới an tâm nằm xuống "tan học kêu ta."
"Ngươi buổi trưa làm gì? Không có ngủ sao?" Thải nhớ tới nàng đột nhiên nói rằng phải đăng xuất sớm, chính mình còn tưởng rằng nàng đi ngủ trưa.
"Ngủ a." Đường Lan Thanh lười biếng đáp lại, âm thanh dẫn theo chút uể oải, giống như một giây sau liền có thể ngủ.
"..." Thải bất đắc dĩ lắc đầu "ngủ đi, tan học kêu ngươi."
"Ừm..." Trầm thấp đáp một tiếng, Đường Lan Thanh phảng phất như nhớ tới cái gì ngồi thẳng người nhìn phía nàng "buổi tối lên chơi game không?"
"Ừm, lên."
"Há, vậy buổi tối hôm nay mang ngươi cùng đi gϊếŧ" Dứt lời, Đường Lan Thanh lần nữa nằm úp xuống bàn, bàn đều bị nàng chấn động đến mức phát sinh một tiếng vang trầm thấp.
Hái khóe miệng không thể nhịn được co giật, nàng như vậy nằm xuống như vậy... Không đau sao...
Cùng lúc đó đang cùng Diệp Hoan đóng dấu, Cố Hoài Cẩn mí phải đột nhiên bắt đầu giật giật nhảy không ngừng, nàng biểu hiện không vui xoa nắn mí mắt mấy lần, sau khi bình tĩnh lại tâm thần liền hỏi "Hoan, ngươi biết chuyện thể dục sinh bên kia lớp trên dẫn theo lớp dưới yêu cầu đổi hợp tác viên sao?"
"Ngươi là nói tiểu tử cùng Cổ Đình Tây bị yêu cầu thay đổi sao?" Diệp Hoan trong tay động tác đóng dấu trong tay vẫn hoạt động liên tục, cũng không có ngẩng đầu lên hỏi.
"Ừm."
"Mấy ngày trước thời điểm ở văn phòng trợ giúp tình cờ nghe được, có người nói là Vệ gia cho trường của chúng ta đầu tư xây dựng, sau đó yêu cầu chăm sóc một chút con gái nhà bọn họ."
"Vì vậy cho nên con gái của Vệ gia con gái chọn Cổ Đình Tây?"
"Ừm."
Nhớ tới ở trong game cùng Đường Lan Thanh không hợp Quân Thư Nhất Khúc, lại so sánh với thực tế cùng Đường Lan Thanh không hợp Vệ Tinh, Cố Hoài Cẩn mày nhíu càng chặt, tiểu tử đến cuối cùng là người gây phiền phức hay là bị người gây phiền phức... Vệ gia huynh muội cùng với nàng có thể là bát tự không hợp...
Buổi chiều khô khan vô vị qua đi, Diệp Hoan đưa tay đặt lên eo vặn vẹo thân thể, lên lầu lấy cặp sách của mình cùng bạn thân, sau đó hai người như thường ngày kết bạn trở về nhà.
"Mẹ, ta đã trở về." Cố Hoài Cẩn đẩy cửa vào trong nhà, nhìn thấy ở cửa bày đôi dép lê, nàng mang vào sau đó đi tới phòng khách cùng lên tiếng cùng Cố mẫu chào hỏi.
"Ừ." Cố Hoài Cẩn ngồi nghiêm chỉnh ở trên ghế salông đối diện nàng.
"Ngươi buổi trưa có phải hay không rất bận? Ta tìm nhà ở gần trường cho ngươi không?"
Vừa nghe Cố mẫu đề cập đến nhà ở gần trường học Cố Hoài Cẩn trong lòng vang lên tiếng chuông cảnh báo lớn, nàng trên mặt vẫn bình tĩnh nói "không cần, quá phiền phức, huống chi năm nay buổi trưa đều phải ở trường, học tự học trưa."
"Ừm, như vậy chính ngươi chú ý nghỉ ngơi."
"Được."
Cố Hoài Cẩn tiến vào gian phòng thở ra một hơi, nàng đem máy tính mở ra, chính mình thay quần áo ở nhà xong thì ngồi xuống trước máy vi tính.
Đăng nhập vào game, Liệu Trầm Hương tổ đội phát thư mời, hệ thống hiển thị "Tiêu Nhục Thư mời bạn gia nhập đội ngũ..."
Sau khi nàng bị phê chuẩn vào đội sau, Liệu Trầm Hương giục ngựa chạy đến một nửa liền dừng bước, đội ngũ thành viên bên trong đội ngũ hiện lên chữ "Thải" to lớn, hai chữ làm cho tâm tình của nàng có chút khó có thể hình dung, đứng tại chỗ một chút, cuối cùng nàng chạy đến địa đồ khu vực các nàng đang đứng.
Tiêu Nhục Thư một bộ bạch y, tay cầm song kiếm đứng ở trong đống quái vật, Cửu Cung trận pháp mở ra liền có rất nhiều quái vật ngã xuống, quái hơi hơi có máu nhiều một chút liền vọt tới bên người nàng, sau đó kiếm khí đếm không hết lâm không mà phủ xuống, cuối cùng một nhóm quái vật sống tuyên cáo chết trận.
(Đội ngũ) Tiêu Nhục Thư: Ở nơi này có bao nhiêu kinh nghiệm?
(Đội ngũ) Thải: Kinh nghiệm hiện tại là cao nhất.
(Đội ngũ) Tiêu Nhục Thư: Vậy thì ở này đi, ngươi có thể đi làm bài tập trước.
(Đội ngũ) Thải: Tốt.
Quái vật dã ngoại còn không có gϊếŧ mới xong, Tiêu Nhục Thư đã hì hục chạy đến trước mặt Liệu Trầm Hương, vừa mới chắp tay lại thì liền thu được tin nhắn mới.
(Private chat) Liệu Trầm Hương: Đem quần áo cởi.
Tiêu Nhục Thư cởi ra xiêm y, hình tượng tiểu tử mặt khố lần thứ hai bày ra, nàng có chút tìm không ra manh mối, xoay quanh Liệu Trầm Hương chuyển vài vòng.
(Private chat) Tiêu Nhục Thư: Ta lại phạm sai lầm?
(Private chat) Liệu Trầm Hương: Không có, mùa hè nóng, ngươi còn như vậy nhảy nhót tưng bừng, cởϊ qυầи áo cho mát mẻ.
Cố Hoài Cẩn một tay chống cằm, một tay có nhịp nhàng đánh bàn phím, mí mắt phải giật giật của nàng, từ lúc đăng nhập vào game liền không nữa giật lên, vì lẽ đó...chuyện xấu là chỉ chuyện này sao...