*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 94: Trong lòng hoảng sợ, lo lắng chờ đợi

 

Sau khi cầm bánh ngọt Diệp Tĩnh Gia kinh ngạc nhìn Hoắc Minh Dương, cô không biết anh có ý gì: “Sao anh lại mua bánh ngọt cho tôi?” Diệp Tĩnh Gia cũng cảm thấy khó hiểu nên hỏi anh.

“Tôi nghĩ bánh ngọt sẽ giúp chúng ta dễ chịu hơn” Hoắc Minh Dương nhẹ nhàng nói, trước đây Tô Thanh Anh rất thích ăn bánh ngọt, mỗi lần Tô Thanh Anh giận thì sẽ bắt anh chạy đi mua bánh ngọt cho cô ta ăn, bây giờ anh không biết phải dỗ Diệp Tĩnh Gia kiểu gì nên anh nghĩ đến việc mua bánh ngọt cho cô ăn.

Đúng là khi nhìn thấy bánh ngọt thì Diệp Tĩnh Gia không khóc nữa, nhưng cô không biết Hoä Minh Dương có ý gì: “Cám ơn anh” Cô không biết tại sao đột nhiên Hoäc Minh Dương lại đối xử tốt với cô như vậy.

Diệp Tĩnh Gia không nhịn được nữa cô vừa rưng rưng khóc vừa nhìn anh nói: “Tôi cảm thấy rất hạnh phúc” “Tôi không cần cô cảm thấy hạnh phúc, tôi chỉ cần cô lúc làm việc gì cũng phải suy nghĩ kỹ vào, để biết lên làm việc gì mới đúng” Cô hơi ngốc lên không hiểu rõ trong câu nói này Hoắc Minh Dương ám chỉ ý gì với cô.

Chuyện của Từ Thanh Lam và Hoäc Minh Vũ, kể cả cô không giúp đỡ thì kết quả sự việc nó vẫn như vậy, nếu bản thân Hoắc Minh Vũ không từ bỏ thì chuyện này không bao giờ kết thúc.

việc này như thế nào thì phải do cô” Trước.

mắt việc anh quan tâm nhất chính là đôi chân của mình.

Bây giờ anh có nói bao nhiêu lời với Diệp Tĩnh Gia thì trong một ngày cô cũng không thể thay đổi tính cách được, nên anh không muốn tốn nước bọt với cô.

Diệp Tĩnh Gia tất nhiên không biết bây giờ Hoắc Minh Dương đang suy nghĩ việc gì trong đầu, cô còn tưởng bây giờ tâm trạng. của anh rất tốt nên sẽ không so đo bát bẻ cô cái gì nữa” Tôi..

Dù sao anh cũng đã nghĩ xong, lúc này tâm trạng tôi rất tệ, anh thật sự muốn nói chuyện như vậy với tôi?” Thái độ và giọng điệu nói chuyện của Hoäc Minh Dương khiến cô không thích, bây giờ trong bụng cô tích chứa rất nhiều lửa giận cô chỉ muốn phát tiết nó ra ngoài.

Anh nhìn thấy sự tức giận bé xíu trên mặt của Diệp Tĩnh Gia anh dở khóc dở cười nói: “Tôi nghĩ tôi cần phải nhắc nhở cô một việc này, bây giờ mọi việc là do tôi quyết định…

” Sau khi nghe thấy anh nói câu này thì sự tức giận của cô biến mất, Hoắc Minh Dương nói đúng, bây giờ cô vẫn chưa phải là người đứng đầu trong nhà, có rất nhiều chuyện cô không thể xử lý được.

“Anh nói đúng, tôi sai rồi.

” Bây giờ Diệp Tĩnh Gia vội vàng dập tắt hết những suy nghĩ trong đầu, vì cô biết rằng bây giờ cô ngoan ngoãn nghe lời Hoắc Minh Dương thì cuộc sống của cô sẽ tốt hơn.

Sáng sớm hôm sau, bố của Lữ Hoàng Trung trở về nước, buổi chiều ông ta phải chuẩn bị cho ca phẫu thuật của Hoäc Minh Dương, Diệp Tĩnh Gia hơi lo lẳng, cô không   nghĩ tới khi Hoäc Minh Dương vào phòng gi phẫu thì cô lại lo lắng như thế này, bà Hoảc.

cũng đi đến nằm chặt tay của cô, trong lòng.

bà ta cũng rất lo lắng, bây giờ bà ta không giống bà Hoäc luôn bắt bẻ cô một chút nào, mà giống như một người mẹ chồng hơn.

Một người mẹ lo lẳng cho con trai Sự thay đối thân phận đột ngột này khiến Diệp Tĩnh Gia không thoải mái, Hà Thúy Mai cũng bất ngờ đi đến, thái độ nói chuyện của mẹ Hoắc đổi với Hà Thúy Mai khá tốt: “Bà thông gia thật tốt, bà còn đến đây thăm gặp con rể.

” “Đúng vậy, không đến đây thì tôi không yên tâm lắm” Hà Thúy Mai rất sợ nếu Hoäc Minh Dương không đứng dậy được sẽ làm hỏng hạnh phúc cả đời của con gái bà.

Mặc dù thái độ của mẹ Hoắc đối với bà không phải tốt lắm nhưng cũng không tệ   lắm, vẫn còn chào hỏi và nói chuyện với bà thông gia.

Diệp Tĩnh Gia rất hài lòng, bên ngoài thì cô không nói nhưng trong lòng cô biết hết hết.

“Mẹ không cần phải lo lắng quá, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì.

” Có mẹ ruột ở đây nên Diệp Tĩnh Gia buông tay mẹ Hoäc ra đi đến đỡ mẹ tuột.

Tự nhiên thấy bàn tay mình trống rồng mẹ Hoắc hơi không vui, nhưng bà ta không nói câu nào cả, vì dù sao thì hai người bọn họ cũng là mẹ con ruột: ‘Bà không phải lo lằng qua đâu, thăng Minh Dương nhà tôi rất có phúc” Bà Hoäc không thích nhà họ Diệp lắm, nếu không phải vì chân của Minh Dương chưa khỏi thì bà ta tuyệt đối không đồng ý cho Hoäc Minh Dương cưới Diệp Tĩnh Gia, dù sao nhà họ Diệp với nhà họ Hoắc không cũng không cùng một giai cấp.

Hà Thúy Mai cũng cảm nhận được rõ ràng thái độ của bà Hoắc, nhưng bà không nói gì cả, vì bà không muốn tạo phiền phúc cho Diệp Tính Gia, thấy vậy trong lòng Diệp.

Tĩnh Gia càng không thoải mái, người trong nhà cô không làm việc gì cho cô cả, hết lần n khác để cho mọi người chê cười   cô: “Mẹ, nếu mẹ đã đến đây rồi thì mẹ đứng đợi thêm một tý.

” Thắng thắn mà nói thì Diệp Tĩnh Gia chưa bao giờ nghĩ đến Hà Thúy Mai sẽ đến đây, cô cũng không biết làm cách nào mà bà Tìm được nơi này, bà ở chỗ này đợi sẽ làm cho cô thêm xấu hố: “Mẹ có muốn ăn cái gì không, con đi mua cho mẹ?” Sức khỏe của Hà Thúy Mai không tốt, cô muốn đi mua một chai nước cho bà.

Mẹ Hoäc đứng bên cạnh hơi buồn bực, bà ta nhìn cách nói chuyện của Diệp Tĩnh Gia với mẹ ruột của cô thì lại so sánh với mấy thắng con trai của bà ta, đúng là hai bên khác nhau một trời một vực: ‘Mẹ muốn uống nước.

‘ Mẹ Hoäắc không khách sáo nói.

Vâng, mẹ chờ con một chút” Diệp Tĩnh Gia vội vàng trả lời câu nói của mẹ Hoắc, sau đó cô hỏi Hà Thúy Mai muốn cái gì đế cô đi mua, cô nhìn thấy hình như mẹ cô không được khỏe lắm.

“Ừ, bây giờ mẹ chưa muốn ăn cái gì, con đi mua nước đi, mua nhiều một chút vì ở đây đông người” Hoắc Đình Vũ cũng có mặt ở   đây, Hà Thúy Mai không giống bà Hoäc, vi gì trong lòng bà cũng nhớ   bà không giống mẹ Hoắc việc gì cũng không làm.

“Vâng” Diệp Tĩnh Gia vội vàng trả lời, cô biết có rất nhiều chuyện không cần giải thích rõ ràng với mẹ Hoắc, chỉ cần trong lòng cô.

biết rõ là đủ rồi.

“Ùz Bà hài lòng nhìn con gái mình, việc gì Diệp Tính Gia cũng giỏi, cô chính là sự kiêu ngạo của bà.

Đôi khi, bà không biết mình phải làm việc.

gì để cho Diệp Tĩnh Gia có thể sống tốt hơn ở nhà họ Hoắc, cho dù lúc đầu là do nhà họ.

Hoắc chọn cô.

Nhưng đoán chừng cả đời Hà Thúy Mai cũng không nghĩ tới Diệp Tĩnh Gia bị bắt nạt ở nhà họ Hoäc, nếu vậy bà không bao giờ có thế bình tính ngồi ở đây nói chuyện với mẹ Hoäc.

Trong phòng giải phẫu, Hoắc Minh Dương không cảm thấy căng thẳng chút nào, Lữ Hoàng Trung đứng bên cạnh cũng không lo lắng, vì tỷ lệ thất bại của ca phẫu thuật này rất thấp.

Ngược lại bố của Lữ Hoàng Trung rất cẩn thận, ông ta rất sợ nếu ông ta thao tác.

sai một bước nào thì sẽ làm Hoắc Minh Dương không đứng dậy được, kể cả như thế nào thì với tình bạn giữa ông ta và nhà họ Hoäc, ông ta không cho phép chuyện đó xảy ra, ông ta nói: “Lữ Hoàng Trung, chuẩn bị thuốc tê” Đã lâu rồi ông ta không tự tay thực hiện các thao tác thật, nên ông †a đứng bên cạnh sai Lữ Hoàng Trung làm việc, thao tác thực ế trong ca phẫu thuật do Lữ Hoàng Trung làm, ông ta rất cẩn thận khi hợp tác với bạn hoặc cấp dưới của mình.

Hiếm khi bố Hoäc cũng vội vàng chạy  đến bệnh viện.

Ca phẫu thuật của Hoäc Minh Dương còn chưa kết thúc thì người nhà họ Hoắc đã tụ tập đông đủ ở đây, không biết Đình Thanh Uyển nghe được tin này ở đâu cũng chạy đến đây.

‘Làm sao cô lại đến đây?” Hoäc Minh Vũ nhìn người đàn bà nước mắt, chẳng lẽ người đàn bà này muốn giở trò dây dưa một cách vô liêm sỉ, cô ta có thể làm được chuyện như này lầm.

“Bố rất lo lắng, nên để tôi đến đây xem một chút” Đinh Thanh Uyến cũng không muốn đến đây, nhưng cô ta bị bố bắt đến đây trong lòng còn đang buồn bực, kết quả còn bị Hoäc Minh Vũ chán ghét, điều này không khoa học.

“Thanh Uyển, con cũng có tâm, còn còn nhớ đến đây xem Minh Dương.

” Cô gái nhỏ này rất hiểu chuyện, bà rất hiếp gặp người như vậy.

“Nước đến, mọi người uống nước thôi” Diệp Tĩnh Gia tốn sức mua nước về thì nhìn thấy Đinh Thanh Uyển có mặt ở đây, hình như cô ta hơi xấu hổ khi có mặt ở đây.

“Việc ấy, chào cô.

” Cô khách sáo chào hỏi một câu rồi cầm nước đến chỗ mẹ Hoắc và Hà Thúy Mai.

Trong lòng Hà Thúy Mai sẽ không so đo chuyện gì, nhưng bà chủ Hoắc thì không như vậy: “Nếu như không có chuyện gì thì mẹ về trước đi” Thừa dịp mẹ Hoắc không có ở bên cạnh cô vội vàng nói với Hà Thúy Mai, cô biết Hà Thúy Mai không thích hợp ở lại đây, cô chỉ cần nhìn thái độ của bà chủ Hoc là biết.

“Mẹ cũng rất lo lẳng cho Minh Dương.

” Bà cảm thấy nếu chân của Minh Dương không khỏi thì người khổ nhất chính là con gái bà.

“Nếu có tin tức thì con sẽ gọi điện ngay.

cho mẹ, mẹ tranh thủ thời gian tìm một Yuko để về nhà đi” Diệp Tính Gia nói với Hà Thúy Mai, trong lòng cô có rất không vui, cô không muốn mẹ mình mẹ mình bị ức hiếp ở đây “Đứa ngốc, mẹ vì con nên việc này nên làm” Hai mẹ con tâm sự với nhau, Hà Thúy Mai biết trong lòng Diệp Tĩnh Gia nghĩ cái gì, bà cầm tay cô nên rồi nói với cô.

“Ừ, vậy mẹ chờ thêm một chút nữa đi, dù sao ca phẫu thuật cũng sắp xong rồi” Trong lòng Diệp Tĩnh Gia không cố chấp muốn mẹ về nữa, vì bây giờ cô nói không biết nói câu nào mới đúng.

Không được bao lâu thì đèn của phòng phẫu thuật đột nhiên tắt, Diệp Tĩnh Gia là người đầu tiên chạy đến cửa phòng phẫu thuật, cô không để ý đến ai ngoài trừ Hoắc Minh Dương.

Trong lúc hỗn loạn và bà Hoäc bị cô bỏ rơi ở sau lưng.

“Ca phẩu thuật có thuận lợi không?” Diệp Tĩnh Gia lo lẳng nhìn Lữ Hoàng Trung hỏi.

Anh ta nhìn thấy ánh mắt lo lắng của mọi người trước mặt, anh tha tháo khấu trang.

xuống rồi nói: “Ca giải phẫu tiến hành rất thành công, lát nữa bệnh nhân sẽ được.

chuyển vào phòng bệnh đặc biệt, người nhà đừng làm ồn ảnh hưởng đến sức khỏe của bệnh nhân” Ở đây có nhiều người quá, ở bệnh viện thì chuyện này là một việc không tốt.

Nhiều người như thế này sẽ làm phiền những bệnh nhân khác nghỉ ngơi.

Diệp Tĩnh Gia nghe thấy anh ta nói vậy thì thở phào nhẹ nhõm, tảng đá lớn trong lòng cô đã rơi xuống đất, không bị làm sao là tốt rồi, chỉ cần Hoắc Minh Dương không sao thì cô sẽ yên tâm.

“Tạm thời bệnh nhân chưa tỉnh lại, mọi người không nên đến quấy rầy bệnh nhân, đợi anh ta nghỉ ngơi một lúc thì sẽ tỉnh dậy” Lữ Hoàng Trung viết đơn thuốc xông Diệp Tĩnh Gia cầm lấy tờ đơn chạy đến phòng phát thuốc.

Hà Thúy Mai cũng đuổi theo cô.

“Mẹ, ca phẫu thuật của anh rất thành công” Diệp.

Tĩnh Gia rất vui vẻ chia sẻ tin tức cho Hà Thúy Mai, bà nhìn con gái vui mừng va phấn khởi như vậy làm bà cũng vui mừng theo.

“Con trở về trước đi, để mẹ đi lấy thuốc.

cho, con đừng lo lắng” Hai mắt Hà Thúy Mai vẫn còn nước mắt, Diệp Tĩnh Gia vội vàng an ủi bà: “Mẹ đừng khóc, đây là chuyện tốt mà, chuyện này rất tốt, mẹ đừng khóc nữa.

” Diệp Tĩnh Gia vội vàng an ủi bà, Hà Thúy Mai cũng ngừng khóc, kể cả như thế nào thì bây giờ cả người bà rất thoải mái, con gái bà có thể hạnh phúc thì bà cũng không phải hối hận việc gì.

“Mẹ, mẹ nhìn con hạnh phúc thì mẹ còn vui hơn so với con.

” “Mẹ, mẹ không cần phải lo lẳng cho con đâu, con yêu mẹ, con cũng rất yêu cuộc sống bây giờ của mình, con thật sự cảm ơn mẹ” Cô không còn quan tâm đến tất cả đau khổ.

và khó chịu của mình, chỉ cần mẹ cô vui vẻ thì cô không còn so đo với mấy việc đó nữa.

“Ừ, vậy mẹ không làm phiền con nữa, mẹ đi về trước đây” Hà Thúy Mai không biết bây   giờ bà nên nói câu nào cho đúng, nên cuối cùng bà quyết định về nhà để không làm phiền đến Diệp Tĩnh Gia nữa và chăm sóc.

sức khỏe của bản thân tốt hơn.

C6 biết trong lòng mẹ không yên tâm với chuyện của cô, Diệp Tĩnh Gia vội vàng an ủi bà: “Được rồi, mẹ đừng như vậy, bây giờ con đã lớn rồi, mẹ đừng nghĩ con là trẻ con nữa” ©ô nói xong Hà Thúy Mai gật đầu một cái, ở nhà còn xảy ra rất nhiều chuyện, bà cũng phải về nhà sớm một chút.

Cô nhìn theo bóng lưng của Hà Thúy Mai, cô cảm thấy nhất định dạo này nhà cô đã xảy ra chuyện gì đó mà cô không biết.