Sau khi Ngô Sở Úy về phòng, đặt ba miếng bánh vào dĩa trong tủ, quay người đi vào nhà tắm.

Vừa định vào, cảm thấy sau lưng nổi lên một cơn gió lạnh, y quay phắt người lại, ánh mắt sắc bén đảo qua Trì Sính.
“Ra ngoài! Tôi không tắm chung với anh!”
Nói xong, đóng cửa cái rầm.
Không bao lâu, Ngô Sở Úy phát hiện không lấy quần lót sạch, bèn mở cửa ra ngoài.

Kết quả đúng lúc đụng phải Trì Sính đang ăn bánh, y liền dựng mày, tức giận quát.
“Ai cho anh ăn? Bỏ xuống!”
Trì Sính liếc mắt nhìn Ngô Sở Úy, hỏi: “Không phải lấy cho tôi sao?”
“Tôi để dành cho tôi ăn.”
Trì Sính hỏi lại: “Thật sự không cho tôi ăn?”
“Không phải!”
Trì Sính trực tiếp cầm hai miếng bánh lên, nhét mạnh vào miệng Ngô Sở Úy.
“Vậy cậu ăn hết đi!”
Ngô Sở Úy căng cứng mặt bước vào phòng tắm, miệng lầm rầm chửi, nhưng trong lòng rất khó chịu.

Miếng bánh Trì Sính ăn mùi vị rất bình thường, hai miếng ngon nhất hắn đều chưa được ăn.
Thế là, đợi Ngô Sở Úy tắm xong, Trì Sính vào nhà tắm, Ngô Sở Úy lại lén chuồn ra ngoài.
Cửa phòng Quách Thành Vũ đang mở, Ngô Sở Úy thò đầu vào, nhìn trái ngó phải, sau khi xác định không có ai, liền rón rén bước vào.
Kết quả, vừa thò tay vào lò nướng, đã bị người ta túm lại.

Nghiêng đầu nhìn gương mặt cười lạnh của Quách Thành Vũ, y giật mình sợ hãi.
“Anh từ đâu chui ra vậy?”
Vừa hỏi xong, đã nghe Khương Tiểu Soái trong phòng tắm chất vấn: “Quách tử, ai vào phòng chúng ta?”
Ngô Sở Úy chắp tay lại, nhăn mày, hai con mắt lớn lấp lánh sóng nước, đáng thương thi lễ với Quách Thành Vũ.

Quách Thành Vũ dại ra, trong lòng tê ngứa, Trì Sính điều giáo thật tuyệt, rất giỏi bán manh.
Hắn bèn nói vọng vào nhà tắm: “Lý Vượng đến đưa đồ cho tôi!”
“À, dọa chết tôi, tôi tưởng là Đại Úy chứ!”
Ngô Sở Úy cười gian, nhón mấy miếng bánh, vui vẻ ra ngoài.
Trì Sính tắm xong bước ra, thấy trong dĩa trên tủ lại có thêm hai miếng bánh, giống hệt hai miếng hắn nhét vào miệng Ngô Sở Úy vừa rồi.

Ngô Sở Úy giống như người không liên quan, nằm trên giường nghịch di động, chân dài thẳng tắp thoải mái duỗi ra, hai mông nhô cao giống như hai trái táo được bọc kín, lóe sáng mê người.
Người Trì Sính còn đang tỏa hơi, hắn leo lên giường, hơn nữa còn nằm đè lên người Ngô Sở Úy, mấy giọt nước dính trên cánh tay gợi cảm cọ hết lên mặt Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy lập tức lộ ra vẻ chán ghét, hai tay chọt mạnh vào ngực Trì Sính, muốn giãy ra khỏi ngực hắn.

Kết quả lại bị Trì Sính ôm trong lòng như con khỉ, hai cổ tay đều bị nắm, hoàn toàn không động đậy được.
“Cách xa tôi chút!” Ngô Sở Úy nói.
Trì Sính hoàn toàn không để ý đến sự chán ghét của y, vẫn vùi đầu vào hõm cổ Ngô Sở Úy, hơi nóng trong miệng phả hết vào cổ áo mở rộng của y.
“Anh có biết sĩ diện không hả?” Ngô Sở Úy bực bội nói: “Vừa rồi còn vì tên quản giáo kia mà đánh tôi mấy cái, bây giờ lại mặt dày dính lên…”
Trì Sính không nói gì, nhìn chằm chằm Ngô Sở Úy, quan sát vẻ mặt y biến hóa.
Thật ra Ngô Sở Úy vẫn đang đợi Trì Sính giải thích, giải thích hắn không phải vì tên quản giáo kia mà đánh trán mình.


Không ngờ đợi rất lâu, Trì Sính không có ý định giải thích gì cả, hơi lạnh trên mặt Ngô Sở Úy càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhiều, cuối cùng, giọng nói nổ ra như súng.
“Khốn kiếp! Đừng jj ôm tôi! Ông ghét anh!”
Trì Sính bị điệu bộ của Ngô Sở Úy chọc cười.
Ngô Sở Úy thấy Trì Sính cười, lửa trong lòng càng hừng, liền văng tục vài câu.
Trì Sính chẳng có chút tự giác, còn dán miệng vào tai Ngô Sở Úy, âm u nói: “Tôi chính là không vui khi thấy cậu ức hiếp Giả Thân, người ta đối xử với tôi rất tốt! Thật ra, tôi rất không nỡ ra khỏi trại giam, ở đó vừa có giám ngục đẹp trai bầu bạn, còn có phạm nhân ti tiện rửa chân cho, cuộc sống rất vui vẻ!”
Ngô Sở Úy chẳng còn ham muốn mắng người nữa, mặt trầm xuống không để ý đến Trì Sính.
Trì Sính tiếp tục chọc y, “Sau này cậu cũng rửa chân cho tôi, mặc đồ người hầu nam quỳ dưới đất, dùng ánh mắt ti tiện nhìn tôi, vừa rửa vừa gọi tôi là lão gia…”
Ngô Sở Úy vừa nghĩ đến những ngày đó mình cực khổ nhớ nhung Trì Sính, sợ hắn chịu khổ chịu tội, kết quả người ta lại sống tiêu dao như vậy.

Càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ càng uất ức, vùi đầu vào ra giường.
Trì Sính “đào” mặt Ngô Sở Úy ra khỏi ra giường, thấy khóe mắt y ẩm ướt, trong lòng lộp độp.
“Sao không chịu nổi chút đùa cợt vậy hả?”
Nói xong, tay đảo một vòng quanh vành mắt Ngô Sở Úy, thấy Ngô Sở Úy vẫn âm trầm, trong nụ cười cũng mang theo bất đắc dĩ và đau lòng.
“Ông xã giỡn với cậu thôi mà, không thật sự bảo cậu rửa chân.”
Ngô Sở Úy vẫn nghiêng đầu đi không nhìn hắn.
Trì Sính ép Ngô Sở Úy quay đầu qua, mệnh lệnh: “Nghe lời, không được sụ mặt với tôi.”
Nói nửa ngày cũng không có động tĩnh.
Cuối cùng Trì Sính gấp lên, mở miệng nói.
“Lúc trước người ta năm lần bảy lượt tổn thương cậu, cậu còn dùng gạch đập vào đầu! Bây giờ tôi chỉ đùa với cậu, cậu đã sụ mặt rồi?”

Gạch?...!Đầu?...!Ngô Sở Úy bừng tỉnh, cuối cùng cũng biết tại sao Trì Sính lại tức giận vô cớ, giận dỗi nửa ngày hóa ra là có người kích thích hắn.
Nghĩ thế, tâm trạng Ngô Sở Úy liền thoải mái ngay, cầm di động tiếp tục xem.
“Xem gì vậy?” Trì Sính gác cằm lên vai Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy không thèm để ý nói: “Tin tức.”
“Có tin gì hay không? Đọc cho tôi nghe.”
“Không có.”
Trì Sính kéo hai cổ tay Ngô Sở Úy qua, nhìn vào màn hình di động một cái, lầm bầm: “Hôm nay là lập thu…”
“Lập thu thì sao?” Ngô Sở Úy hừ một tiếng: “Lập thu rồi không phải vẫn nóng quá sao?”
Trì Sính ngậm tai Ngô Sở Úy hỏi: “Biết lập thu chú trọng gì không?”
Ngô Sở Úy nói: “Ăn sủi cảo!”
“Cậu chỉ biết ăn!”
“Vốn là vậy mà!” Ngô Sở Úy không phục, “Lúc trước hễ đến lập thu mẹ tôi sẽ gói sủi cảo cho tôi ăn!”
Trì Sính nhìn chằm chằm y, không nói gì.
“Vậy anh nói xem phải chú trọng cái gì?” Ngô Sở Úy hỏi.
“Thưởng cúc.”
“Thưởng cúc? Thưởng cúc có liên quan gì đến tôi, nhà chúng ta lại không có…”
Nói được một nửa, Ngô Sở Úy đột nhiên không nói tiếp được, ẩn ẩn có một dự cảm không hay.

Con mắt to chậm rãi dời sang chỗ Trì Sính, thấy ánh mắt như sài lang hổ báo của hắn, lập tức bắt đầu giãy dụa liều chết.
Ánh mắt Trì Sính cũng dời xuống theo cánh tay, dùng giọng điệu hạ lưu nói: “Để tôi xem thử, tiểu cúc năm nay có nở tươi diễm như năm ngoái không.”
“Cút, anh lấy tay ra! A a a a… đừng lột quần lót của tôi…”
Thưởng “cúc” xong, lại ăn bánh ngọt, cuộc sống quả thật ngọt muốn chết!

Sáng hôm sau, Trì Sính liền ra ngoài.
Liên hệ với chủ của nhà cũ hiện tại, người đàn ông mập lùn đó.


Hai người gặp mặt, người đàn ông trung niên giơ ra ba ngón tay, trực tiếp ra dấu cho Trì Sính.
“Ít hơn số này không bán.”
Trì Sính nhàn nhạt hỏi: “Ông mua bao nhiêu tiền?’
“Cậu đừng bận tâm tôi mua bao nhiêu tiền, chính là con số này, ít hơn một số cũng không bán!”
Giọng điệu của người đàn ông trung niên rất quả quyết, khi Ngô Sở Úy bán nhà ông ta đã nhìn ra, Ngô Sở Úy là người có tiền, chắc chắn cần dùng tiền gấp mới bán căn nhà này đi.

Nhà kiểu cũ lợp ngói thế này, chứa đựng rất nhiều hồi ức, đây là tài sản vô giá, bất kể bao nhiêu cũng phải chuộc về.
Cho nên ông ta không hề lo lắng Trì Sính sẽ cự tuyệt.
“Ba triệu có thể, tiền đề là bất cứ thứ khác thường nào trong nhà cũng không thể thiếu.” Trì Sính nói.
Sắc mặt ông ta biến đổi, một lúc sau mới mở miệng nói: “Cậu yên tâm, từ khi tôi mua căn nhà này, chỉ từng vào một lần, căn bản không động vào những thứ bên trong!”
“Vậy thì được.”
Trì Sính nói xong, bước lại chỗ xe.
Xe chạy đến một khách sạn, Cương Tử đang đợi ở đó, Trì Sính dừng xe lại, trao đổi chìa khóa xe với hắn.
“Có cần tôi theo cậu không?” Cương Tử hỏi.
Trì Sính nói không cần, rồi lên chiếc Lamborghini Quách Thành Vũ đã cải tạo.
Chạy thử một đoạn trên đường cao tốc, kèm với tiếng chuông thấp trầm, mạnh mẽ, chấn động, buồn bực và áp lực trong ngực Trì Sính thoáng chốc được giải tỏa rất nhiều!
Hắn và Quách Thành Vũ đều là dân đua xe, mấy năm trước thường xuyên tham gia những cuộc đua xe lớn nhỏ, đặt cược đủ kiểu.

Sau này tuổi tác lớn dần, rất nhiều người đều lui ra, hai người họ cũng rất ít tham gia vào trò chơi này.

Cho dù là thế, sở thích cải tạo xe của Quách Thành Vũ vẫn không thay đổi, gần như bộ phận trọng yếu của chiếc xe nào cũng đều thay đổi khá lớn.
Mười một giờ tối, Trì Sính nhận được điện thoại, lái xe đến ngoại ô, men theo đường núi chạy thẳng lên đỉnh.