178. Sau khi Từ tiên sinh về thì anh bao thầu mọi việc, phụ trách đặt cơm ngày ba bữa, đưa đón tôi, đến bệnh viện chăm sóc mẹ tôi. Tôi đi công tác hai ngày thì chăm sóc ba tôi, cực kỳ đảm đang.

Chuyến bay tôi về lúc nửa đêm, anh đến sân bay đón tôi, nhìn có vẻ rã rời.

Tôi ôm anh, đau lòng xoa xoa lưng anh, hình như anh cười, ôm tôi nhấc bổng lên khỏi mặt đất. Tôi có thể cảm nhận được sức mạnh của anh. Đột nhiên cảm thấy từ khi có anh bên cạnh, tôi bớt đi sự lo lắng, sợ hãi, tôi cảm thấy nếu có chuyện gì còn có anh để thương lượng.

Tình yêu đến cuối cùng, chúng tôi có thể dựa dẫm vào nhau như điều bản năng.

Khi tôi mệt mỏi cuộn tròn người nhìn xem hành trình của Từ tiên sinh, khi nhìn thấy một cô bạn đã kết hôn đăng ảnh chụp đang nằm trên sô pha ăn trái cây xem TV, hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã ung dung. Khoảnh khắc ấy tôi đột nhiên rất muốn kết hôn, rất muốn được dựa dẫm vào người khác.

Con người ta vào thời điểm thấy bất lực sẽ nảy sinh rất nhiều cảm xúc, ví dụ như tủi thân, tuyệt vọng. Và cũng có loại háo hức mong đợi.

179. Từ tiên sinh đưa tôi đi ăn tối, tôi một mình ăn hai phần, anh ngồi nhìn tôi ăn.

Tôi ăn xong chưa kịp lau miệng thì anh đột ngột nói: “Chúng ta kết hôn đi.”

Tôi sững sờ một lúc, khi phản ứng lại được thì chỉ cảm thấy da đầu tê dại, rất muốn khóc.

Rõ ràng là thái độ anh không đúng, không hề trang trọng, thoạt nhìn là biết ý định nhất thời, nhưng mà tôi lại cảm động.

Anh nói tiếp: “Em như cái cây mọc hoang, thật sự khiến anh lo lắng.”

Mắt tôi đỏ hoe: “Biến thành nuôi trong nhà em cũng không dễ nuôi.”

Anh cười khẽ: “Dĩ nhiên là anh biết em không dễ nuôi, nhưng mà muốn chăm em tươi tốt một chút.”

Tôi “…”

Trò chuyện về dự định với người bạn trai ngây thơ của mình thực sự rất khó, thậm chí tôi còn không biết rốt cuộc thuộc tính của mình là gì.

Người trưởng thành có ưu điểm, chính là hiệu suất làm việc cực cao.

180. Nói thì rất sảng khoái, nhưng chuyện kết hôn này thực sự phiền phức, thực sự phiền phức.

Sau khi mẹ xuất viện, ba nhất quyết đòi về nhà.

Chị tôi chạy như bay đến, nhìn một chân mẹ băng bó, trấn tĩnh hỏi: “Có phải buổi tối hôm ấy lúc về xảy ra chuyện không?”

Mẹ tôi giả vờ như chim cút, im thin thít.

Ba lên tiếng: “Không phải. Con cứ lo cho sức khỏe bản thân mình là được, mẹ con có ba chăm sóc.”

Chị trêu mẹ: “À ha, giờ ba quan tâm mẹ vậy luôn à? Con đi mua cho mẹ ít đồ, đừng uống thuốc bổ nhiều nữa.

Tập thể dục nhiều lên, đừng sợ đau. Gãy xương không phải là chuyện lớn, bổ sung canxi thêm, người lớn tuổi dễ bị thiếu hụt canxi, nhớ phải thường xuyên tập thể dục.”

Điểm chú ý của bác sĩ đúng là không đồng nhất với người bình thường.

Nói là mua ít đồ, chị mua cả núi đồ về…

Đại loại trong lòng hiểu rõ mẹ vì sao mà gặp chuyện.

181. Ba kiên quyết về nhà, tôi đồng ý chờ mẹ khỏe lên sẽ đưa hai người về.

Mẹ phàn nàn: “Ông ấy nhớ bạn cờ của mình, ngây ngốc ở đây không có nơi đi dạo.”

Tôi hiểu, tôi luôn muốn cha mẹ ở bên cạnh để có thể chăm sóc họ, nhưng sinh hoạt của tôi không thích hợp với hai người, nhịp sống quá gấp gáp họ rất khó dung nhập.

Ba nói với tôi: “Có đôi khi mẹ thiên vị chị con, con đừng để ý.”

Tôi hiếm khi bày tỏ sự giận dỗi của mình ra ngoài. Giữa người thân trong gia đình chỉ có đôi khi nóng nảy, không có oán giận.

Tôi nóng tính, giận xong rồi quên. Hơn nữa giữa người thân với nhau không có oán giận, ghi thù. Trong ấn tượng của tôi mẹ vẫn luôn như vậy.

Tôi cười hỏi: “Vậy nên ba mới thiên vị con?”

Ba hỏi: “Dự định khi nào kết hôn? Con người Tiểu Từ không tồi.”

Tôi sợ nhất là nói chuyện này.

Thành thật nói: “Dạ không biết, có quá nhiều thứ cần cân nhắc, đôi khi kết hôn thực phiền phức.”

Đột nhiên ba hỏi: “Có phải gia đình cậu ấy gây khó dễ cho con?”

Ngài không đi làm bộ đội đặc chủng đúng là nhân tài không được trọng dụng…

Thấy tôi cười cười không đáp, ông cũng im lặng, sau đó nói: “Nói cho cùng thì đó là chuyện hai người các con. Con đừng quá bận tâm.”

Nói chuyện tình cảm với ba, cảm giác này thật thần kỳ…

182. Buổi tối nói chuyện với Từ tiên sinh việc ba tâm sự với tôi chuyện kết hôn.

Từ tiên sinh nói: “Có phải nói anh không tệ, em phải giữ chặt lấy không?”

Anh có thấy mình huênh hoang thành cái dạng gì không? Trước kia là chàng trai giản dị hiền lành thế nào chứ?

“Đúng! Ba nói anh hoàn mỹ không tí khuyết điểm, cảm thấy em không xứng với anh, muốn đem em về nhà tìm một người phàm phu tục tử cho em.”

Từ tiên sinh cười ngất, hỏi: “Này không phải có sẵn sao? Khi anh không hoàn mỹ thì rất thô tục, vừa hay phù hợp với em.”

Đây là đàn ông, một sinh vật thần kỳ.

Bạn vĩnh viễn không thể hiểu anh ta, bạn cảm thấy anh ta thật phong độ thì đột nhiên anh ta lại ấu trĩ, khi bạn cảm thấy anh ta không biết cách ăn nói thì anh ta lại rất khéo miệng.

Điện thoại nói hơn một giờ, gần 11 giờ, Từ tiên sinh lại nói: “Đừng có xem điện thoại suốt, mau đi ngủ đi. Ngày nào cũng thức đêm, thói quen xấu gì vậy chứ?”

Đại ca, tôi nói chuyện phiếm với anh nên mới muộn như thế? Anh nói chuyện có lý chút được không?