Sau khi bé Bố Lôi đòi chỗ ngủ bị người ba yêu nhất từ chối khéo, cuối cùng chỉ có thể khóc thút thít trở lại giường mình.

Hốc mắt cô bé ngậm nước mắt, vô cùng ấm ức.
Là em trai bé Pudding sắm vai nhân vật người lớn, kéo một bên chăn cho cô bé xong rồi sau đó mím môi, nói ra ý nghĩ của mình: “Tự bọn mình ngủ là được rồi, đừng quấy rầy ba mẹ.”
“Ba rõ ràng cái gì cũng đồng ý với chị,” bé Bố Lôi tức giận cắn khăn trải giường, “Vì sao chị muốn mẹ ngủ cạnh thì không được?”
Bé Pudding suy nghĩ một hồi, không nghĩ ra đáp án nên chỉ có thể bò lên trên cái giường nhỏ bên kia và nằm xuống, đồng thời, trong đầu còn đang suy tư câu hỏi mà chị hai đưa ra.
Tuy không phải là vấn đề gì quan trọng nhưng lòng hiếu học và sự tìm tòi của cậu nhóc cũng không cho phép cậu dừng lại vào giờ phút này.
Cuối cùng, vài phút sau, giọng nói chưa thoát được ngây thơ nhưng khiến người khác tỉnh ngộ của bạn nhỏ Bùi Tinh Hà vang lên:
“Có lẽ là bởi vì…… cưng chiều của ba có điểm mấu chốt.”
Bé Bố Lôi nghe không hiểu, trở mình, mở to đôi mắt xinh đẹp mờ mịt nhìn cậu bé.
Bé Pudding xoay người đưa lưng về phía ánh trăng, chớp đôi mi thật dài.
“Mẹ chính là điểm mấu chốt kia.”
……
Bé Bố Lôi đột nhiên lắc đầu hai lần, tư thế niệm kinh không nghe không nghe, thở phì phò phủ chăn qua đầu, kết quả cứ như vậy mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Lúc nửa mộng nửa tỉnh hình như cô bé nghe thấy có tiếng bước chân, ngay sau đó hương linh lan thuộc về mẹ bao trùm lấy cô bé.

Mẹ thay cô bé kéo chăn xuống, sau đó sờ lên má cô bé, sau đấy thì quan tâm một bên giường khác trong chốc lát, lúc này mới khép hờ cửa đi ra ngoài uống nước.
Lâm Lạc Tang chỉ mới vừa uống hai hớp trong ly nước thì cảm giác được quần ngủ bị ai đó kéo hai cái, giống như có vật gì đứng bên chân.
Xem ra không phải robot, cô cúi đầu đã nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng hơi say ngủ của bé Bố Lôi.
Lâm Lạc Tang sờ sau gáy cô bé: “Sao vậy con?”
Bé Bố Lôi dựa vào bên tai cô, đầu vùi trên vai cô nhỏ giọng hỏi: “Mẹ có thể đưa con lên giường ngủ không……?”
“Con muốn ngủ bên cạnh mẹ sao?”
Bé Bố Lôi dùng sức gật đầu lia lịa.
Lần này không có Bùi Hàn Chu ngăn cản ở giữa, Lâm Lạc Tang bế con gái lên, động tác nhẹ nhàng đi vào phòng, cũng đặt bé Bố Lôi ở vị trí giữa, còn cầm cái gối nhỏ cho bé.
Bé Bố Lôi vui vẻ đến mức đôi mắt toả sáng, cặp mắt đen nhánh xoay chuyển, dùng giọng mũi kêu: “Mẹ……”
Người ba bên cạnh bỗng nhiên nhúc nhích.
Bé Bố Lôi sợ tới mức hồn phi phách tán, túm lấy cổ áo mẹ cũng không dám nhúc nhích một chút nào, cho đến khi sau vài giây xác nhận không có uy hiếp thì mới nói năng nhỏ nhẹ: “Ngủ ngon, mẹ.”
Lâm Lạc Tang lấy tay chải mái tóc dài mềm mại của bé rồi trấn an: “Ừm, ngủ ngon.”
Bé Bố Lôi chép miệng, ngủ ngon lành trong vòng tay mẹ, ngay cả cảnh trong mơ cũng vô cùng thỏa mãn nhưng niềm vui ấy còn chưa kịp kéo dài cho đến sáng sớm hôm sau…
Lúc tỉnh lại, cô bé phát hiện vốn mình còn ngủ ở giữa bỗng nhiên đã ngủ ở phía bên phải góc tường.
Mà ba đang đưa lưng về phía cô bé, ôm mẹ vào lòng, hai người ôm nhau mà ngủ, nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Bé Bố Lôi vốn có tức giận lúc rời giường rất lớn, sáng sớm luôn phải khóc tầm mười phút mới bằng lòng nín, giờ phút này lại chưa tỉnh ngủ lắm, vì thế mếu máo, “Oa” khóc lớn lên.
Lâm Lạc Tang bị tiếng khóc đánh thức nên hoảng sợ, khi mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt đang say ngủ sắc nét quen thuộc của anh.

Cô dùng sức tránh hai lần mới chui ra khỏi ngực Bùi Hàn Chu, nhanh chóng ngồi dậy nhìn về phía bé Bố Lôi: “Làm sao vậy?”

Bé Bố Lôi thút tha thút thít nức nở, chỉ vào chỗ mình vốn ngủ: “Vì sao con không ở chỗ đó? Có phải…… Có phải có ai đổi chỗ của con hay không……”
Bản thân ấm ức lau nước mắt, đôi tay nhỏ bé bỗng nhiên chỉ vào người có khả năng khởi xướng nhất, bé Bố Lôi cao giọng lên án: “Ba!”
Anh day trán, cụp mắt trầm giọng đáp: “Đang êm đang đẹp, ba dời con đến bên cạnh làm gì?”
Giọng nói này quá thản nhiên, giọng điệu quá kiên định, lúc hỏi lại mỗi một chữ đều rất có lực, bé Bố Lôi bỗng nhiên cảm thấy có lý, dừng khóc nỉ non, trở tay gãi đầu một cách kỳ lạ.
“Sao con lại ở chỗ này……”
Anh cũng dường như khó hiểu mà suy tư một lúc, lúc này mới nhíu mày chậm rãi đáp: “Có thể là con cảm thấy góc tường có cảm giác an toàn hơn, cho nên tự mình ủi đến.”
Bé Bố Lôi khụt khịt mũi, nhìn gương mặt anh tuấn đẹp trai của ba thì hơi nghẹn ngào: “…… Có khả năng.”
Bùi Hàn Chu nhìn màn hình hiển thị nhiệt độ phía trên bình giữ ấm, lúc này mới rót một ly cho con gái, lúc đưa qua thì hỏi: “Có đói bụng không, muốn ăn cái gì?”
Nhắc đến ăn, bé Bố Lôi lập tức thay đổi sự chú ý, sau khi uống cạn ly nước, chuyện rối rắm vừa nãy cũng quên sạch.
“Muốn ăn gà cuộn!!”
Bé Bố Lôi cứ như vậy thuận lợi bị thu mua, cũng không so đo hiềm khích trước đây mà nép vào lòng ba, bảo ba chơi trò chơi mới với mình trên máy tính bảng.
Mặc dù chuyện con trẻ quấy khóc ồn ào là thái độ bình thường nhưng Lâm Lạc Tang vẫn phán đoán được tình hình thực tế từ dấu vết của chiếc gối.
Nếu bé Bố Lôi tự mình ủi qua, hẳn là sẽ không mang theo gối.
Mà giờ phút này, chiếc gối đã được đặt rõ ràng và đàng hoàng ở góc ngoài cùng bên phải, vừa nhìn đã biết có người cố ý đặt ở đó, thậm chí có thể điều chỉnh tư thế ngủ cho con gái và chọn một vị trí an toàn nhất.
Chờ cơn tức giận lúc rời giường của bé Bố Lôi hoàn toàn biến mất, ngâm nga bài hát đến lầu một tìm Ma Cầu, Lâm Lạc Tang nhìn bóng lưng ngây thơ của con gái, lại bùi ngùi mãi thôi nhìn về phía anh.
Bùi Hàn Chu vừa lúc cũng xoay sang cô.
Bốn mắt nhìn nhau trong tĩnh lặng, cô chân thành đặt câu hỏi:
“Bùi Hàn Chu, lương tâm của anh chẳng lẽ không biết đau sao?”
Bùi Hàn Chu: “……”
*
Chương trình tạp kỹ dành cho ba mẹ và con cái được thương lượng trước đó có tên là《 Lập tức xuất phát 》, mấy tháng sau chính thức bắt đầu ghi hình, lúc ấy bé Bố Lôi vừa qua sinh nhật 6 tuổi, bé Pudding cũng đã 4 tuổi.
Show tạp kỹ là cả nhà cùng nhau đi du lịch, không tồn tại tình huống chỉ có ba dẫn hoặc chỉ có mẹ dẫn, mang đến cho khán giả hoàn cảnh gia đình chân thực nhất, đồng thời đưa khán giả vào thế giới đời thường dưới ánh hào quang của các minh tinh.
Buổi sáng ngày xuất phát bé Bố Lôi làm dáng thật lâu, chỉ là kẹp tóc mà đã thay đổi mười mấy cái, mang theo một đống búp bê nhồi bông.

Bé Pudding thì mang theo một hộp đầy công cụ và linh kiện với tư thế đến nhà mới của chương trình phải phá nhà trước đã.
Bốn người quả thực sàng lọc ra năm cái va li, vốn dĩ Lâm Lạc Tang cho rằng phía mình đã đủ khoa trương lắm rồi, ai biết đến nơi quay phim, gia đình khác cũng khởi điểm năm cái, nhiều nhất mang theo mười cái vali.
Vợ chồng Song Kỷ cũng tham gia ghi hình cho show tạp kỹ này, chẳng qua bởi vì con gái trong nhà sang nhà bà ngoại chơi cho nên show lần này đôi Song Kỷ dẫn theo con trai cùng nhau ghi hình.

Con trai tên là Kỷ Đường Uyên, tên thường gọi là Bánh Trôi.
Tham gia ghi hình 《 Lập tức xuất phát 》 tổng cộng có ba gia đình, ngoại trừ Tang Chu và Song Kỷ, còn lại là gia đình của Phiến Tu Quân mà Lâm Lạc Tang không quen biết.

Vợ của Phiến Tu Quân tên là Bối Dĩ, sinh được một đứa con gái, tên rất đáng yêu, gọi là Phiến Bối.
Lúc vừa mới nghe thấy cái tên này, bé Bố Lôi còn có hơi ngơ ngác, tựa vào lưng Lâm Lạc Tang nhỏ giọng hỏi: “Là Phiến trong cây quạt hả mẹ?”
“Đúng vậy.” Lâm Lạc Tang trước đó đã xem qua chương trình đầy hứa hẹn, giờ phút này phổ cập kiến thức cho con gái, “Phiến là dòng họ hiếm thấy, chưa từng nghe qua là bình thường, cưng à.”
“Thế mà còn có người họ Phiến……”
Bé Bố Lôi thấy mới lạ nhếch miệng bật cười, chào hỏi với người bạn cách đó không xa: “Chào bạn, Phiến Bối!”

Ba gia đình tham gia ghi hình đều rất nổi tiếng, giờ phút này fan hâm mộ và người qua đường vây quanh, bọn họ vừa nhìn thấy gương mặt của bé Bố Lôi đã bắt đầu thét chói tai.

Ban đầu bé Bố Lôi còn hơi ngượng ngùng, lê chầm chậm tránh ở sau tóc Lâm Lạc Tang, qua một lát lại lặng lẽ tách một lọn tóc ra, lộ ra đôi mắt to như ngọc lưu ly thăm dò tình hình, sau khi phát hiện mọi thứ bình thường mới dám lộ mặt ra, thẹn thùng nở nụ cười.
Trong đám đông truyền đến giọng muốn xỉu lên xỉu xuống: “Quá đáng yêu!!!”
So với bé Bố Lôi nhanh chóng buông lời chào khắp nơi, bạn nhỏ Bùi Tinh Hà thì muốn tem tém hơn nhiều, chỉ nắm tay Bùi Hàn Chu đứng ở một bên.
Cậu bé rất chậm nhiệt, có đôi khi không thích nói chuyện, khá nhiều người xa lạ thì phải mất một thời gian mới có thể thích ứng, quen thuộc thì sẽ hiếu động hơn rất nhiều.
Lâm Lạc Tang cảm thấy bọn nhỏ làm sao thoải mái làm sao đến là được, cho nên cũng không mạnh mẽ yêu cầu cậu bé phải cười nhiều hơn hoặc là thế nào.
Ngay sau đó, ghi hình bước vào chủ đề, MC chỉ vào chiếc hộp lớn trước mặt bọn họ và nói: “Đầu tiên, trước khi chính thức bắt đầu chuyến du lịch, để bảo đảm mọi người đều tham gia, chúng tôi yêu cầu bọn trẻ nộp lên tất cả món đồ chơi và sản phẩm điện tử.”
Phía dưới lập tức vang lên tiếng phàn nàn bi ba bi bô nhưng bé Pudding và bé Bố Lôi cũng coi như nghe lời, sau khi khuyên hai câu thì lưu luyến không rời bỏ đồ vào hộp.
Kỷ Ninh bên kia cũng coi như thuận lợi, nhưng đến phiên Phiến Bối cuối cùng, Phiến Bối lại ôm gối ôm anh đào của mình không chịu buông tay, khóc kinh thiên động địa khóc lóc kể lể, thiếu chút nữa không thở được.
Phụ huynh còn ở bên cạnh khuyên, Lâm Lạc Tang vừa lúc kiểm kê đến phần khăn giấy, nhanh chóng lấy ra một gói nhét vào tay con trai: “Mau, Pudding con đi đưa khăn giấy cho Phiến Bối, nước mắt con bé toàn chảy vào trong miệng.”
Bạn nhỏ Bùi Tinh Hà “dạ” một tiếng, sau đó đến trước mặt Phiến Bối, giọng nói kèm ý tứ an ủi: “Chị ơi, đừng khóc.”
Phiến Tu Quân nhanh chóng vỗ về con gái: “Đúng vậy, con xem con lớn nhất trong đây, sao lại có thể khóc lớn tiếng như vậy chứ? Chúng ta nhanh chóng buông đồ xuống sau đó đi chơi được không?”
Phiến Bối ngừng khóc lóc, ngoạc miệng nhìn cậu bé trước mặt trong chốc lát, dường như đang tự hỏi tại sao có người đẹp như vậy.

Còn không chờ mọi người thở phào nhẹ nhõm, cô bé tựa như lại nghĩ tới chuyện chính của mình, đôi mắt nhắm lại, quay đầu tiếp tục oa oa khóc lớn, giống như chỉ dành thời gian thưởng thức sắc đẹp vài lần trong trăm công nghìn việc.
Bùi Tinh Hà: “……”
Nhìn người trước mặt vẫn không chịu nín, bạn nhỏ Bùi Tinh Hà nhớ tới nhiệm vụ mẹ đưa cho mình, vì thế lại chọc lên cánh tay Phiến Bối: “Cho chị khăn giấy.”
Phiến Bối khóc đến mức trời sụp đất nứt, chỉ cho chút mặt mũi vươn tay ra, Bùi Tinh Hà đặt một gói khăn giấy lau mặt nhỏ ở trên tay cô bé rồi khép bàn tay cô bé lại: “Nắm chặt.”
Phiến Bối mới vừa nắm chặt thì cảm giác được có người mở gói khăn giấy, thuận tiện rút ra một tờ.
Cô bé khóc nấc:?
Làm gì, hiện tại đang thịnh hành tặng người ta khăn giấy mà mình còn muốn lấy đi một tờ sao?
Cô bé hoang mang nín khóc, dại ra nhìn cậu, ngay sau đó có cảm giác khăn giấy mềm mại đang ở trên mặt, là Bùi Tinh Hà dùng tờ khăn giấy rút ra lau nước mắt trên mặt cô bé.
“Lau khô nước mắt rồi hẵng khóc,” cậu bé trước mặt dựa sát vào, “Bằng không quá mặn.”
Có lẽ là bị hoảng sợ do hành động ra chiêu không theo kịch bản của cậu, cũng hoặc là bị dời đi chút chú ý, tóm lại lúc nước mắt được người ta lau xong, Phiến Bối cũng không khóc nữa.
Trong phòng phát sóng trực tiếp của chương trình tràn đầy nước mắt của nhóm mẹ già: 【 Lau nước mắt bé Pudding dịu dàng quá huhuhuhu Pudding em nhìn chị đi, chị cũng chảy nước mắt nè (trêu ghẹo), chị cũng muốn lau (trêu ghẹo)! 】
Phiến Bối dưới sự dẫn dắt giao ra gối ôm của mình.

Bạn nhỏ Bùi Tinh Hà hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc, quang vinh quay về chỗ.
Lâm Lạc Tang cười tủm tỉm vỗ đầu cậu: “Biểu hiện không tồi.”
Sau khi các bạn nhỏ giao món đồ chơi, bọn họ đi đến điểm tham quan đầu tiên.
Chưa bao lâu bọn trẻ đã quen thuộc, đứng trước xe bán kem cùng nhau đòi muốn ăn kem.
Hiện tại thời tiết nóng bức, poster bán hàng có sức hấp dẫn nên bọn nhỏ chú ý là chuyện rất bình thường, vì thế Lâm Lạc Tang tiên phong gật đầu, đi đến quầy mua bốn ly.
Kem chỗ này là dùng ly để đựng, hơi chút lạnh tay.


Bạn nhỏ Bùi Tinh Hà đứng ở bên cạnh mẹ, sau khi nhận được ly đầu tiên thì cho chị hai gần nhất trước.
Lúc nắm lấy ly thứ hai, Phiến Bối mang theo một đôi mắt dào dạt khát khao tiến lên.
Bùi Tinh Hà quay người lại thì thiếu chút nữa đụng vào cánh tay cô bé, Phiến Bối theo bản năng cho rằng cậu muốn cho mình nên giơ tay lấy, kết quả bắt hụt.
Bởi vì Bùi Tinh Hà trốn tránh nên cánh tay rụt về bên cạnh.
Không chỉ là Lâm Lạc Tang chứng kiến mà ngay cả trái tim của nhân viên công tác đứng ngoài quan sát cũng đột nhiên trầm xuống.
Đẹp trai như vậy trông cũng rất lễ phép vậy mà thích ăn mảnh? Dưới màn ảnh cũng nên khiêm nhượng chút đi chứ?
Còn chưa kịp sinh ra chút cảm xúc gì đó cùng loại với thất vọng thì bọn họ lại nhìn thấy Bùi Tinh Hà rút chiếc khăn vuông trong túi áo vest của mình ra, gấp hai vòng bên ngoài cái ly, sau khi ngăn cách khí lạnh mới đưa cho Phiến Bối.
Thình lình xảy ra biến chuyển khiến khán giả cũng tựa như ảo mộng, gõ ra một loạt dấu chấm hỏi khó hiểu:
【 Cmn? Chẳng lẽ là sợ lạnh đến Phiến Bối sao? 】
【 Phạm quy phạm quy!! SOS!!! 】
【????? Sao em lại bị một cậu bé 4 tuổi trêu chọc nhỉ?? 】
Sóng bình luận thổi không ngừng, MC cũng kinh ngạc không thôi, khích lệ: “Thật sự rất cẩn thận hiểu chuyện.”
Đồ vest là do Lâm Lạc Tang mặc cho cậu để buổi ghi hình tập đầu tiên của chương trình thêm phần trang trọng, khăn vuông cũng thuận tay được thắt lại khi nói về nghi thức mặc vest với con trai, không ngờ cậu có thể có phản ứng và biểu diễn như vậy.

Lâm Lạc Tang có chung vinh dự nhếch khóe môi, so với lúc bản thân được khích lệ còn muốn kiêu ngạo hơn một chút.
Ăn xong kem, thời gian nhanh chóng đến hai giờ chiều, ánh nắng còn độc hơn sáng sớm, bọn nhỏ cũng không ngừng ầm ĩ.
MC tuyên bố lịch trình buổi chiều dưới ánh nắng chói chang, Lâm Lạc Tang chuẩn bị đầy đủ, mang theo mũ che nắng cho hai đứa nhỏ, giờ phút này tất nhiên là có đất dụng võ rồi.

Bé Pudding và bé Bố Lôi thủ sẵn mũ, đối mặt với ánh mặt trời chói chang vẫn không nhúc nhích như cũ.
Nhưng Phiến Bối không bình tĩnh như vậy, vốn dĩ tính cách của cô bé đã vui đùa ồn ào, giờ phút này bị nóng đến mức cả người đều khô héo, vòng tới vòng lui xung quanh cậu bé, nhưng còn chưa kịp nhảy vài bước đã bị Bùi Tinh Hà kéo đứng ở bên cạnh mình, cũng đè bả vai cô bé không cho cô bé di chuyển.
Sóng comment nhanh chóng bắt đầu cười ầm lên: 【@ Phiến Bối, luôn có người trị được con.

Anh Tinh xã hội của tôi, người tàn nhẫn còn lạnh nhạt.


Nhưng ngay sau đó, sau khi Bùi Tinh Hà đè cô bé lại thì cởi mũ của mình đội lên đầu cô bé.
Toàn bộ động tác liền mạch lưu loát, lưu loát giống như quấn khăn vuông lúc trước, còn lộ ra vẻ điển trai.
Sóng bình luận ước chừng im lặng trong hai giây, thả cười không nổi bắt đầu ship CP:
【 Cô bé bảy tuổi đều có em trai che nắng, tui không có.


【 Pudding: Haiz, con chỉ là một thiên tài trêu chọc em gái nhỏ bình thường không có gì lạ.


【 Bé Tinh Hà, chị chờ cưng nhiều nhất ba năm [ chanh ]】
【 Lầu trên nằm mơ cái gì vậy!! Pudding Phiến Bối khóa chặt!! CP vũ trụ thông gia từ bé Tinh Bối!! Tình chị em mới là thơm nhất!! 】
【 Anh bé đẹp trai ngầu lòi x bé thích khóc, tui có thể.


MC hôm nay đã hoàn toàn bị kinh ngạc, giờ phút này sáp lại gần hỏi: “Con đưa mũ cho Phiến Bối, vậy con phải làm sao bây giờ? Con không sợ nắng chiếu sao?”
“Sợ ạ,” bạn nhỏ Bùi nhớ tới ba ân cần dạy bảo nên đáp, “Nhưng con gái càng cần những thứ này hơn con.”

Vừa dút lời, khán giả tỉnh ngộ…
Quả nhiên, vừa rồi đã cảm thấy nơi nào hơi vi diệu, hóa ra trong hành vi thói quen của bánh bao nhỏ có thể nhìn ra dấu vết tốt của Bùi Hàn Chu đối với Lâm Lạc Tang.
Nếu không phải hằng ngày ba vẫn luôn rất tốt với mẹ thì làm sao giáo dục ra đứa trẻ vừa hiểu chuyện vừa lắm điều như vậy.
Mất một lúc, hoá ra trong chương trình ba mẹ và con cái, bản thân cũng còn ăn đường: )
*
Buổi chiều bọn họ chơi một vòng trong thôn xóm ở gần đó, sau đó đến chỗ ở.
Loại gameshow này vì hiệu quả tương phản cũng sẽ không để khách mời ở nơi đặc biệt tốt, nhưng cũng nằm trong phạm vi chấp nhận được.

Tuy rằng không có điều hòa nhưng trong phòng đông ấm hạ mát, mở quạt máy cũng sẽ không nóng.
Lâm Lạc Tang nằm trên chiếu, nói chậm rãi: “Để cho bọn nhỏ trải nghiệm một chút hoàn cảnh như vậy cũng khá tốt, đỡ phải luôn sống trong biệt thự lớn, một chút khổ cũng không ăn được, ít nghĩ đến lòng biết ơn hơn.”
Bùi Hàn Chu ừ một tiếng, sau đó lại nói: “Nhưng bọn nhỏ chưa chắc cảm thấy bản thân chịu khổ.”
Ngay sau đó, bên ngoài vang lên tiếng cười to của con nít.
“……”
Lúc mới vừa vào hai đứa nhỏ còn kêu nóng quá và không có tủ lạnh, lúc này đã hoàn toàn quên mất, có đồng bọn chơi đùa cùng nhau là vui vẻ lắm rồi.
Nghe tiếng cười bên ngoài, cô cảm giác bất kể quá trình có bao nhiêu gà bay chó sủa và mệt mỏi thì chuyến đi lần này cũng đáng giá.
Lâm Lạc Tang ngồi dậy đang muốn nói vài lời gì đó, nhìn thấy anh đang ăn kem tươi mới vừa mua, khô nóng đi hơn nửa tiếng đồng hồ còn chưa tiêu tán, giờ phút này lại bị ôm lấy ngóc đầu trở lại.
Lý trí của cô bảo cô đừng nhìn nhưng đôi mắt vẫn không khống chế được mà ngó trên tay anh.
Giữa trưa trước xe bán kem ly mua bốn ly còn có thể nhịn không được ăn, nói với bản thân đó đều là bọn nhỏ hưởng thụ.

Nhưng giờ phút này nhìn Bùi Hàn Chu ăn vui vẻ như vậy, phòng tuyến tâm lý của cô cũng gần như sụp đổ.
Lâm Lạc Tang ho khan hai tiếng, hỏi: “Ăn ngon không?”
Bùi Hàn Chu múc một viên đưa tới trước mặt cô, cô lắc đầu với vận tốc ánh sáng: “Em không thể ăn, calorie quá cao.”
Anh nhìn cô chịu đựng ruột gan cồn cào, trầm giọng hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”
“Không làm gì được,” cô nói, “Thì…… Qua cơn thèm chứ sao.””
“Ví dụ như?”
“Ví dụ như anh hình dung cụ thể hương vị mình nhấm nháp ra được một chút, em dùng ý niệm ăn……”
Cô còn chưa nói xong, anh đột nhiên buông cái ly rồi khẽ nói: “Thứ này hình dung như thế nào, cũng phải tự mình nếm.”
Cô còn chưa ý thức được, hết sức chăm chú nhìn phương hướng ly kem tươi kia rơi xuống.
“Em làm sao nếm…… ưm……”
Giây tiếp theo, môi đột nhiên bị người ấy phủ lên.

Anh đỡ sau gáy cô, triền miên cạy ra hàm răng cô, đầu lưỡi bọc lấy khí lạnh và mùi hương sữa tươi xâm nhập vào, truyền từng tấc hương vị kem tươi vào bên trong răng môi.
Ngọt ngào nhưng cũng hơi nhạt, tựa như là nguyên vị, lại tựa như không phải.
Anh tận chức tận trách, “Truyền lại” thật sự kỹ càng tỉ mỉ, chờ cô gần như sắp không thở nổi mới lui ra một tí, đôi tay chống bên hông cô và nói với giọng khàn khàn: “Nếm ra hương vị chưa?”
Lâm Lạc Tang bị hôn đến độ hơi mờ mịt, theo bản năng lắc đầu, nhận ra lại cảm thấy không đúng, nhưng cho dù nếm ra cũng không có khả năng hình dung đến tột cùng là hương vị gì, vậy thẹn thùng biết bao…
Còn chưa kịp nghĩ kỹ phải đáp lại như thế nào thì anh đã nghiêng đầu, tựa như muốn đè xuống lần nữa.
Cô theo bản năng che miệng lại, chỉ vào camera gần trong gang tấc nhắc nhở anh không thể.
“Không sao.”
Sau khi nói xong, anh cầm lấy camera hướng lên trên dạo qua một vòng, lúc này mới dời bàn tay đang che đậy của cô, cảm thấy mỹ mãn híp mắt tiếp tục.
Camera:???