Để mau chóng chạy về thành phố Y, Bùi Hàn Chu lấy tốc độ nhanh nhất giải quyết xong mọi chuyện trên tay, cũng đổi cuộc họp không tính là khẩn cấp thành mở trên máy bay.
Hai tiếng sau máy bay hạ cánh, mọi người cũng họp hơn hai tiếng, lúc bước xuống khó tránh khỏi não hơi thiếu oxy, đỡ lấy nhau đi từ từ.
Bùi Hàn Chu dẫn đầu lại sải bước, nhanh chóng kéo ra khoảng cách với nhóm giám đốc cấp cao mệt mỏi phía sau.
Mọi người khó tránh khỏi cảm thấy kỳ quái.
“Tổng giám đốc Bùi đi nhanh như vậy làm gì, cậu ấy không choáng sao?”
“Anh ấy dùng não nhiều nhất, chẳng phải là đi phía sau cùng à……”
La Tấn vừa lúc đi ngang qua, nghiêng đầu nói: “Thể lực người ta tràn đầy, không giống như mấy con gà bệnh chúng ta.”
“Giám đốc La này cứ nói đùa, ai mà không biết con gà bệnh là do cậu giả bộ, lần trước anh còn nhìn thấy dáng người cường tráng của cậu ở sân golf kia kìa!”
“Thiệt hay giả?” La Tấn dựa sát vào, “Vậy chuyện này tuyệt đối đừng nói với ba em.”
“Chuyện này tất nhiên là anh biết rồi, yên tâm đi.”
Bùi Hàn Chu càng đi càng nhanh, cho đến khi hoàn toàn bỏ lại mọi người ở phía sau.
Lúc sắp rời khỏi lối đi, anh lấy điện thoại ra chuẩn bị xác nhận xem xe mình có đến hay không nhưng khi cụp mắt lướt qua sang thứ gì đó thì hơi khựng lại, lúc này mới ngẩng đầu.
Có một bóng người quen thuộc đứng cách đó 100m, hôm nay cô mặc chiếc áo len màu tím nhạt, nửa người dưới là chiếc váy dài phủ voan mỏng, tay vắt chéo sau người, cứ như vậy mỉm cười nhìn anh.
Cơn gió mạnh đưa đến một ít hương linh lan, đưa làn váy của cô từ từ bay phấp phới, chiếc váy tung bay lên rồi hạ xuống ngược lại thật giống tay ai đó đang đang kéo một bản nhạc organ.
Anh cứ như vậy nhìn cô từ nơi xa, nhất thời không phân biệt được đến tột cùng là ảo giác hay là hiện thực, mãi cho đến khi Lâm Lạc Tang nhướng mày, khi cười rộ lên lộ ra hàm răng trắng nhỏ, đôi mắt ngời sáng, mở miệng trêu chọc: “Rất ngoài ý muốn ha?”
Anh cong khóe môi chẳng hề báo trước, nhịp bước vẫn giữ nguyên tại chỗ không cử động, thong thả ung dung giang hai tay.
Lâm Lạc Tang đọc ra ám chỉ của anh nên đi đến bên anh từng bước nhỏ, lúc còn mấy bước thì chạy lon ton, gương mặt tính cả cánh tay đồng loạt sa vào lòng anh.
Mùi vị gỗ bách rất nhẹ, rất quen thuộc khiến người ta có cảm giác an toàn trong lồng ngực, một cái ôm chắc chắn. Nhịp tim của anh gần đến mức nghiêng tai cẩn thận là có thể nghe rõ.
Cánh tay anh đang ôm chặt bên eo cô, cúi đầu hỏi: “Sao em đến đây?”
“Tới đón anh đó”
Cô nỗ lực ngẩng đầu lên, hơi thở mềm như bông phả lên cằm anh.
La Tấn và mọi người cũng bước ra khỏi lối đi vào lúc này, đối mặt với sân bay rộng lớn và bóng người đứng giữa thì sửng sốt vài giây, lúc này mới nói không nên lời: “Bùi Hàn Chu một mình kỳ kỳ quái quái đứng chỗ đó làm gì vậy? Trông giống như đau dạ dày ấy nhỉ.”
“G…” người bên cạnh nhìn chăm chú, lúc này mới trầm bổng du dương dương phát ra âm tiết phủ nhận, xua tan tin đồn, “Giám đốc La nhìn kỹ nữa xem? Trên eo tổng giám đốc Bùi có một đôi tay phải không?”
La Tấn lắc đầu, híp mắt nhìn cẩn thận, cánh tay đang ôm eo anh mảnh mai, trên ngón áp út còn đeo một chiếc nhẫn kim cương lộng lẫy.
“……”
“À.”
Người nọ rất thức thời: “Nếu bà chủ đã tới thì chúng ta cũng đừng quấy rầy bọn họ, đi một lối khác đi.”
La Tấn cứ như vậy bị người ta túm đi, trước khi đi còn phẫn hận khó bình tĩnh cắn răng ném xuống một câu:
“Còn không phải là yêu đương thôi sao, có gì đặc biệt hơn người, thật khiến người ta phiền!”
Lúc này người bên cạnh dường như mới nhớ đến gì đó ngẩng đầu, dò hỏi: “Đúng rồi, nghe nói gần đây giám đốc La cũng đang liên tục phát lực, như vậy cậu có theo đuổi được Diệp Nhàn chưa?”
La Tấn: “……”
“Nếu em mà theo đuổi được thì em còn đi với nhóm ông lớn bọn anh làm gì? Mợ nó nếu em mà theo đuổi được em cũng ôm ở sân bay, đừng nói là ôm, em còn hôn môi, hôn kiểu Pháp nồng nhiệt các anh hiểu không! Hỏi cái rắm! Đi thôi!”
Mọi người:……
Vừa rồi là ai nói yêu đương khiến người ta phiền?
*
Ngày kế tiếp, Lâm Lạc Tang đang trên đường đến Tại Chu đưa ấm áp, vào 1 giờ 15 phút chiều thì gặp La Tấn bồi hồi ở cửa văn phòng.
Cô vừa lúc mua nhiều trà sữa, lúc đưa qua đó còn hỏi: “Anh đứng ở nơi này làm gì?”
“Chị dâu đến à? Buổi chiều tốt lành.”
Sau khi La Tấn chào hỏi với cô thì lắc đầu, trả lời câu hỏi của cô: “Không có gì, là có chút việc nhỏ có cũng được mà không có cũng chẳng sao.”
Lâm Lạc Tang uống ly cà phê đen không đường trong tay và hỏi: “Cái gì?”
Sau đấy, Lâm Lạc Tang bị La Tấn dẫn theo vào văn phòng, ba người xếp thành một vòng vây quanh bàn tròn.
Khác biệt chính là Bùi Hàn Chu còn đang hết sức chuyên chú cúi đầu phê tài liệu, chỉ có Lâm Lạc Tang đang nghe La Tấn nói chuyện.
La Tấn chống đầu thở dài: “Anh suy nghĩ, vì sao khi đến phiên anh thì gian nan như vậy chứ?”
Lâm Lạc Tang không rõ đến tột cùng cậu ấy đang thở dài cái gì: “Gian nan chỗ nào?”
“Các người làm hòa rồi đúng không,” La Tấn tự hào vỗ ngực, “Anh có thể nói rằng anh sắm một nhân vật vô cùng quan trọng trong quá trình chữa trị hôn nhân của hai người lúc này đây, bày mưu tính kế nhiều lần vì Bùi Hàn Chu, cũng hiếm khi mắc sai lầm, hai người kêu anh một tiếng quân sư tình yêu cũng không quá.”
Lâm Lạc Tang hiểu ra một hồi: “Vậy vì sao anh còn độc thân? Lần trước em cũng giúp anh lấy hai vé xem concert, anh còn chưa nắm chắc được cơ hội à?”
“Anh nắm nhưng cô gái này…… Quá khó theo đuổi.” La Tấn kéo dài tiếng thở dài, “Có thể nói quỹ đạo của cuộc đời anh nổi bật lên một nét bút hỏng.”
Lâm Lạc Tang có hơi trầm ngâm, nhớ tới diện mạo và khí chất của Diệp Nhàn khi lần đầu gặp mặt nên nói: “Trông cũng rất đẹp, cô gái kia cho em cảm giác rất nho nhã yếu ớt, theo lý mà nói rất dễ ở chung.”
“Là khá dễ ở chung, lần đầu bọn anh gặp nhau là ở bệnh viện, lúc ấy anh đang theo ba anh diễn kịch á,” La Tấn từ từ kể ra, “Sắm vai một người bệnh mắc bệnh tim thêm thiếu máu thêm thoái hoá cơ.”
Lâm Lạc Tang đánh giá cao từ tận đáy lòng: “…… Vậy anh cũng thật vất vả.”
La Tấn nói: “Sau đó cô ấy cho rằng anh thật sự có bệnh…”
Bùi Hàn Chu ở thời điểm này ngắt lời, cụp mắt nói một cách thờ ơ: “Cậu vốn dĩ đã có bệnh.”
La Tấn:?
La Tấn không so đo với anh, tiếp tục nói: “Sau đó cô ấy đến giúp anh, sau đó bọn anh thành lập tình hữu nghị cách mạng tương đối tốt đẹp, cùng nhau xem điện ảnh lăn cỏ gì đó ở phòng bệnh.”
Lâm Lạc Tang ngước mí mắt: “Cái này phát triển không phải khá tốt sao.”
La Tấn nhìn chằm chằm vào một chỗ: “Đúng vậy, nếu cô ấy không gặp anh ở Happy Valley hơn nữa máy ảnh tình cờ chụp được một tấm ảnh anh đang tận tình reo hò ở trên tàu lượn siêu tốc.”
Lâm Lạc Tang: “……”
La Tấn cân nhắc đều là con gái, hẳn là có phần tư tưởng chung nên cầu xin muốn một ít biện pháp: “Cho nên, em có ý kiến hoặc kiến nghị gì hay cho anh hay không?”
Lâm Lạc Tang nghĩ ngợi một chút La Tấn chân trước giả vờ bệnh, sau lưng đã bị người ta bắt tại trận cảnh tượng ngồi tàu lượn siêu tốc, cuối cùng đứng lên vỗ bờ vai của cậu rồi nói một cách chân thành: “Em kiến nghị anh tự cầu nhiều phúc, đuổi không kịp thì từ bỏ đi.”
La Tấn:???
“Câu này siêu cấp, trở về em sẽ giúp anh suy nghĩ thật kỹ,” Lâm Lạc Tang đứng lên, “Hiện tại em phải đi rồi, đợi lát nữa còn phải chụp tạp chí, xe chờ em ở dưới lầu.”
Bùi Hàn Chu nhíu mày: “Vậy đã đi rồi?”
“Đúng vậy, vốn dĩ đưa cho anh ấm áp là đi,” Lâm Lạc Tang cầm cái ly trong tay đẩy qua, “Toàn đường thêm sữa, món yêu thích của em trước khi trở thành nghệ sĩ, nhớ rõ uống khi còn nóng.”
Sau khi Lâm Lạc Tang rời đi, La Tấn vốn dĩ vừa uống trà sữa vừa tiếp tục suy tư đối sách của mình thì thình lình cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo chết chóc, lúc này mới chậm rãi buông trà sữa xuống, giải thích cho mình:
“Tớ…… Tớ cũng không biết chị dâu tới vài phút đã đi, tớ mà biết tớ nhất định không làm bóng đèn chậm trễ thời gian của hai người đâu, cậu cũng không thể trách tớ, tớ cũng vô tội mà.”
Càng nói sắc mặt anh càng thêm âm u, La Tấn vẫn đề cao nguyên tắc quý trọng cuộc sống, lại yên lặng bưng trà sữa lên, cấp tốc rời khỏi văn phòng anh.
……
Lịch trình chiều nay của Lâm Lạc Tang tương đối dày đặc, đầu tiên là chụp tạp chí, sau khi chụp xong tạp chí thì đến Đinh Thành để dạy các thực tập sinh, lên lớp xong lại phải canh thời gian làm album.
Thời gian được sắp xếp khẩn trương, bởi vậy không chậm trễ được.
Nhưng không ngờ nhiếp ảnh gia tạm thời bị kẹt xe trên đường, thời gian chụp sớm đã định ra từ hai giờ đến bốn giờ, nhiếp ảnh gia ba giờ mới đến.
“Thật sự ngại quá, không ngờ được đường cao tốc bị chặn lại, chỉ có thể lái sang một con đường khác và bị kẹt xe một lát,” nhiếp ảnh gia nhìn đồng hồ, “Còn bao nhiêu thời gian?”
“Dự kiến ban đầu là hai tiếng, anh tới trễ một tiếng cho nên chỉ còn một tiếng.” Nhạc Huy nói, “Nếu kế tiếp chúng tôi không có lịch trình thì còn có thể ở lâu trong chốc lát, nhưng bốn giờ chúng tôi phải đi rồi.”
Nhiếp ảnh gia: “Cho nên……”
Nhạc Huy thở dài: “Cho nên kỳ hạn là một tiếng.”
Nhiếp ảnh gia suy tư một lát, lúc này mới nói: “Xấp xỉ, ảnh chụp của cô biểu cảm đã tốt, một giờ vậy là đủ rồi.”
Lâm Lạc Tang đã trang điểm và làm tóc, phần còn lại sẽ dành cho chụp ảnh.
Hôm nay cô có phong cách tinh anh. Chủ đề chụp liên quan đến nhạc cụ. Studio có đầy đủ các loại như guitar và piano, cũng như đàn hạc, violin, accordion…, hơn nữa cô tự mang một chiếc máy tính, nó gần như có thể đáp ứng các thiết bị mà cô soạn nhạc.
Dù sao những gì bức ảnh chụp được cũng chính là trạng thái tự nhiên nhất khi chơi đàn của cô, cô trước hết chạm đến dương cầm, bắt đầu ngẫu hứng đàn một đoạn.
Chơi nó thì cảm thấy giai điệu không tồi, vì thế lại trôi chảy lưu loát đàn gần năm phút, đó là độ dài của một bài hát.
Cô học thuộc giai điệu và chuyển sang chiến trường chiến đấu với đàn violin và guitar.
Mới vừa rồi trọng điểm rõ ràng vẫn là chụp ảnh, nhưng cô không thể dừng xe lại khi có linh cảm đến, hoàn toàn đắm chìm với thế giới của mình mà quên mất mọi ồn ào vật ngoài thân.
May mắn thay, khả năng quản lý biểu cảm của cô luôn vượt trội nên ngay cả khi cô say mê sáng tác thì cũng vô cùng tĩnh mịch đẹp mắt, tay nhiếp ảnh gia vẫn không ngừng ấn máy.
Trong kỳ hạn một tiếng, cô diễn tấu vui vẻ tràn trề, hòa hợp thành một thể với khung cảnh.
Đây gần như là lần chụp thuận lợi nhất, toàn bộ quá trình nhiếp ảnh gia đều không nói chuyện chỉ đạo cô tiến vào trạng thái, bởi vì tình cảm ấp ủ của cô cũng đã đủ hoàn mỹ, hoàn toàn không cần người vẽ rắn thêm chân, mở miệng ngược lại sẽ phá hủy cảm giác đẹp đẽ kia.
Trong lều vô cùng yên tĩnh, không có ai quấy rầy cô diễn tấu.
Mọi người chỉ nghiêng lỗ tai lắng nghe nhưng đó là sự tán thành thầm lặng và mạnh mẽ nhất về cô
Cuối cùng, cô chỉ tốn thời gian 40 phút đã hoàn thành lần chụp tạp chí này, thuận tiện còn thu hoạch một bài hát.
Lúc mọi người vây quanh camera xem hiệu quả, cô vẫn ngồi ở trước máy tính như cũ, rèn sắt khi còn nóng tiến hành công việc soạn nhạc.
Cho đến lúc lên xe, Nhạc Huy thấy cô không còn bận rộn nữa, lúc này mới hỏi: “Em đánh cái gì thế? Nhạc của ai? Sao hình như anh chưa từng nghe qua?”
Tiểu Noãn cũng gật đầu: “Em cảm thấy nghe hay lắm, giai điệu này cho người ta một loại cảm giác như một bản tình ca mùa đông có tuyết rơi.”
Nhạc Huy: “Không đâu nha, có thể để Tang Tang chúng ta chơi lúc chụp tạp chí, tất nhiên không phải là kẻ đầu đường xó chợ…”
Lâm Lạc Tang nói: “Viết tại chỗ.”
Nhạc Huy:……??
“Viết, viết tại chỗ?”
Lâm Lạc Tang gật đầu: “Đúng vậy, không giống sao?”
“Em đừng giỡn nữa, sao có thể là viết tại chỗ, vài phút kia em hoàn toàn chưa từng ngừng, nghẹn cũng chẳng nghẹn tí nào, nói không phải ca khúc trọn vẹn ai mà tin?”
Nhạc Huy tin tưởng vững chắc cô đang nói giỡn, mình vui vẻ nói ở đàng kia một lúc lâu, nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Lạc Tang thì lúc này mới hỏi một cách khó có thể tin…
“Thật sự là em viết ngay tại chỗ ư?”
“Thật sự,” Lâm Lạc Tang gật đầu, nói tiếp, “Em sắp viết xong rồi, đến lúc đó bài hát này sẽ được sử dụng làm khúc dạo đầu của album để quảng bá nó.”
Xem tên đoán nghĩa, khúc dạo đầu chính là ca khúc được phát hành trước album, mục đích chính của nó là để làm nóng trước khi phát hành album.
Nhạc Huy nhìn thoáng qua máy tính cô, lúc này mới than thở: “Moá em cũng quá trâu rồi.”
“Mỗi lần anh cảm thấy em cũng đã đủ trâu rồi thì em còn có thể làm điều gì đó để làm mới giới hạn hiểu biết của anh về em ở mức cao nhất.” Nhạc Huy vẫn khó có thể tin, “Cái lùm mía nó, ai có thể vào lúc khẩn trương thế kia sờ đến phím đàn đã bắt đầu viết ra một bài hát, tạp chí còn chưa chụp xong bài hát đã viết xong rồi, này nói ra ai mà tin?”
Tiểu Noãn nói: “Vậy vừa lúc, tạp chí cũng sẽ có mặt trên thị trường trong hơn một hoặc hai tháng nữa, bài mở đầu của chúng ta cũng có thể cùng nhau, vừa lúc sử dụng câu chuyện đằng sau việc sáng tác làm điểm nhấn, sau đó đến album.”
“Ừm, anh cũng nghĩ như vậy, trở về ngẫm lại bản thảo viết như thế nào đã.”
Nhạc Huy chuyển sang Lâm Lạc Tang: “Vậy…… tên bài hát em chuẩn bị gọi là gì?”
Lâm Lạc Tang nghĩ ngợi một lúc về hoàn cảnh sáng tác của mình rồi mỉm cười nói: “Vậy gọi là 《 Kỳ hạn 》 đi.”
Cô nhanh chóng hoàn tất điền lời cho 《 Kỳ hạn 》, dùng thời gian ba ngày ở phòng thu âm để thu âm phiên bản cuối cùng.
Sau một tháng rưỡi, tạp chí được ra mắt, behind the scence cũng được weibo official nhả ra, nguồn gốc của bài hát 《 Kỳ hạn 》 cũng được tiết lộ cùng ngày.
Với tư cách là nhân tài kiệt xuất của giới tạp chí thời trang,《 Tư Uẩn thời thượng 》có hơn 10 triệu người hâm mộ đã công bố video ngoài lề, đồng thời cũng gõ ra một bài ca nho nhỏ cho Lâm Lạc Tang: 【Thời gian chụp tạp chí còn sót lại một giờ, làm thế nào để icon Tang Tang có thể hoàn thành thử thách này một cách hoàn hảo trong thời hạn? Âm nhạc vang lên trong studio đến tột cùng là một bài hát nào? Một ca sĩ ngẫu hứng đến tột cùng có thể có bao nhiêu tài giỏi? 《 Kỳ hạn 》đột nhiên xuất hiện trong 40 phút, là giai điệu hay cỡ nào mới khiến toàn bộ nhân viên công tác đều say mê trong đó? Hãy ấn vào video để gặt hái những cảnh hậu trường xuất sắc cùng với hiện trường sáng tác 《 Kỳ hạn 》. Ngoài ra, 《 Kỳ hạn 》 đã có mặt trên internet, hãy chú ý lắng nghe [ đây]】
《Tư Uẩn thời thượng 》 rất biết chụp, trong video Lâm Lạc Tang mặc một bộ triều phục màu lam, ánh đèn mờ mịt soi đến làn da trắng như sứ của cô, ngón tay linh động du tẩu trên phím đàn hệt như tinh linh dạo bước mới vừa rơi xuống thế gian.
【 Nhóm nhỏ thưởng thức sắc đẹp của Lâm Lạc Tang 】 tất nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội liếm mặt tốt thế này nên cấp tốc chạy tới Weibo, gửi đi bao nhiêu biểu tượng cảm xúc liếm màn hình.
Mà một nhóm 【Viện bảo tàng tài hoa của Lâm Lạc Tang 】khác vội vã đến khu bình luận, vô cùng đau đớn mà rống to: 【 Đừng liếm mặt!! Nhìn xem tài hoa của idol mấy người kìa!! 】
Sau khi《 Kỳ hạn 》được khởi chạy trên tất cả các nền tảng, hoàn cảnh sáng tác ngay lập tức gây ra một cuộc thảo luận quy mô lớn. Trong các thông báo ở khu vực bài hát mới của APP âm nhạc thì tùy ý có thể thấy được sự ngạc nhiên với hoàn cảnh sáng tác:
【 Cho nên công bằng mà nói…… Chụp tạp chí kia không đến một giờ đã viết xong một bài hát? Mị viết cũng không dám viết như vậy. 】
【 Người ta sáng tác sao lại dễ giống như ăn cơm ngủ vậy kìa, luận văn tốt nghiệp của em viết 300 chữ đều muốn mất cái mạng già của em.】
【 Tui chỉ nhìn hoàn cảnh sáng tác không nghe nhạc: Tui ngược lại muốn xem xem tùy tiện như vậy có thể viết ra cái đồ chơi gì. Tui nghe xong ca khúc: Tuyệt vời ông mặt trời, cái lùm mía nó hay. 】
【 Tôi tuyên bố trở thành fan âm nhạc của Lâm Lạc Tang trong năm phút! 】
【 Mỗi lần em nhìn gương mặt trang điểm của Lâm Lạc Tang đều cảm thấy rất đau lòng, Lâm Lạc Tang thật sự không chỉ có gương mặt xinh đẹp mà tài hoa sáng tác và ý tưởng âm nhạc của ẻm đều là tiêu chuẩn bậc nhất, có trách thì trách thật sự quá đẹp ấy. 】
Ca khúc mở đầu 《 Kỳ hạn 》 ngọt mà không ngấy, những nốt nhạc nhẹ nhàng giống như khiêu vũ trên đầu lưỡi, tràn đầy sức sống, tinh tế lãng mạn, chỉ mất chưa đầy 15 phút đồng hồ, bài hát đã chiếm giữ vị trí đầu tiên trên bảng xếp hạng bài hát mới và trong hai tuần tiếp theo, nó sẽ đứng ở vị trí đầu tiên với lợi thế tuyệt đối.
Ngay cả rất nhiều blogger âm nhạc đều đang nói miễn là bài hát này có trong danh sách thì nó nhất định sẽ nằm trong top ba không thể lay chuyển.
Hiệu ứng của ca khúc mở màn đầu tiên vô cùng tốt, lượt nghe và chia sẻ bài hát có quan hệ trực tiếp, nhấn vào phần mềm âm nhạc cũng đứng hàng đầu và mang đến độ chú ý rất lớn cho album, mà một tháng sau, 《 Đón lửa 》 sẽ phải phát hành.
Sắp đến thời hạn phát hành album, Lâm Lạc Tang ngày qua ngày đều bận rộn, mọi chuyện đều phải xem qua xử lý, còn phải sắp xếp cho chuyện concert.
Cô không thích đánh trận mà không có chuẩn bị trước, cho nên trận này sẽ bắt đầu việc rèn luyện thể chất, huống hồ có một vài bài hát nếu hát trực tiếp tại concert thì còn cần làm một vài cải biên mới có thể đạt tới hiệu quả tốt nhất trên sân khấu.
Buổi tối hôm đó cô đang ngồi bận việc trước máy tính, tắm rửa xong ngồi xuống ghế là hơn hai giờ không nhúc nhích. Anh xem đến cuối cuốn sách rốt cuộc nhịn không được thúc giục cô: “Chừng nào thì em ngủ?”
“Một lát nữa nè,” cô vặn nhỏ ngọn đèn trên bàn, “Anh ngủ trước nha, em sẽ không phát ra tiếng động.”
“Không được,” anh điềm tĩnh tự nhiên nói một cách thản nhiên, “Không ôm em anh ngủ không được.”
Lâm Lạc Tang:?
Vẻ mặt cô trở nên phức tạp quay đầu lại: “Trước kia sao em không phát hiện anh có nhiều chuyện như vậy hả?”
Tuy rằng lẩm bẩm vài câu nhưng cô vẫn ôm máy tính nhảy xuống ghế, chui vào trong ổ chăn.
Cuối cùng hai người lăn lộn tới lăn lộn lui lại biến thành Lâm Lạc Tang co chân đặt máy tính ở đầu gối còn cằm anh gối lên bả vai cô đọc sách mới ở một bên.
Sau khi bận xong chuyện trên tay, cô nghiêng đầu nhìn, vừa lúc nhìn thấy tiêu đề chương 3 trong sách: “Mơ tưởng nông cạn?”
Anh nặng nề “ừ” một tiếng, lúc này mới ngước mắt nhìn cô: “Như thế nào, em có ước mơ gì không?”
“Em cũng có một cái, nông cạn…… Không tính là giấc mơ, mục tiêu đi.” Cô nhớ lại một chút rồi híp mắt.
Bùi Hàn Chu: “Cái gì?”
Cô không khỏi nhớ tới không lâu trước đây, lúc ấy cô mới vừa thoát khỏi công ty của Vương Mạnh, hỏi chuyện cổ phiếu của Võng Mộng giảm xuống rồi ngừng lại có phải do anh làm hay không, lúc đó anh trả lời như thế nào?
Anh muốn ăn đấm hờ hững trả lời rằng bản phê duyệt tài chính quan trọng nhất là do chính anh ký, trong lúc vô hình nghẹn đến cô nói không nên lời, ngay cả hàm răng nhòn nhọn cũng bị tức giận đến mức ngứa ngáy. Lúc ấy cô có suy nghĩ, một ngày nào đó cô sẽ hot đến mức khiến người đàn ông ngông cuồng này chỉ xứng xách giày cho mình, đại thù mới có thể được báo.
Nghĩ đến bầu không khí ngay lúc đó, cô không nói gì mà nở một nụ cười, lúc này mới tinh ranh liếm khóe môi với Bùi Hàn Chu.
“Đến lúc đó anh sẽ biết.”
Tối hôm sau, sau khi tham gia xong một buổi biểu diễn thương mại, Lâm Lạc Tang lại đến một buổi lễ long trọng do một tạp chí nào đó tổ chức, đi xong thảm đỏ ký cái tên, sau khi tham dự phỏng vấn thì có thể rời đi.
Mùa đông đã qua, thời tiết đang dần ấm lên, cô xách theo làn váy đi ra đại sảnh thì một loạt đèn flash khiến người khác choáng váng mãnh liệt chào đón cô.
Nghệ sĩ đều từng được đào tạo chuyên nghiệp, đối mặt ánh sáng mãnh liệt cũng có thể duy trì không chớp mắt, Lâm Lạc Tang nở nụ cười với màn ảnh, thấy vừa lúc có xe dừng lại, cửa xe mở ra, cô thầm nghĩ Nhạc Huy lần này còn khá nhanh nên khom người lên xe.
Hai phút sau, chiếc xe thứ hai chạy đến, Nhạc Huy mở cửa xe hỏi mọi người: “Lâm Lạc Tang còn chưa ra hả?”
“Ra rồi, lên xe đi rồi.”
Nhạc Huy sửng sốt một chút: “Lên xe gì?”
“Maybach, đen, số đuôi hình như có 6.”
Nhạc Huy nghĩ một lúc mới biết là xe ai: “À, vậy không có việc gì, tôi đi trước, mọi người vất vả rồi.”
Ngay sau đó, chiếc xe thứ hai cũng nhanh chóng rời đi, mấy người giơ camera hai mặt nhìn nhau vài giây, lúc này mới đưa ra nghi vấn…
“Nhạc Huy không nhận được thông báo, vậy Lâm Lạc Tang lên xe ai?”
……
Sau khi lên sau Lâm Lạc Tang thật sự quá mệt mỏi, ngay cả động tác đóng cửa xe đơn giản cũng hệt như hút sạch toàn bộ sức lực của cô, hơn nữa bên trong xe có mùi hương quen thuộc, vì thế cô nhắm mắt lại, tựa người vào cửa sổ xe mơ màng sắp ngủ.
Xe chạy qua một gờ giảm tốc độ, cô theo đó bị xốc lên hai cái, bên cạnh vang lên giọng anh: “Ngủ như vậy không khó chịu sao?”
Không ngờ mình đang ở trên xe Bùi Hàn Chu, cô kinh ngạc một chút nhưng cũng không để ý nhiều, ngẩng cổ đáp: “Vậy anh nói xem ngủ như thế nào thì thoải mái?”
Anh đến gần rồi chút: “Bả vai anh, miễn cưỡng cho em mượn dựa vào.”
Cô mím môi cười cười, đang muốn nói không cần thì đầu bị người nâng, cứng rắn ấn tới trên vai anh.
…… Đây là miễn cưỡng cho cô mượn dựa sao??
Bả vai anh quả thật dựa thoải mái hơn cánh cửa xe cứng ngắc của, Lâm Lạc càng Tang buồn ngủ hơn, hít hít cái mũi, suy nghĩ bắt đầu mơ mơ màng màng.
Anh cúi đầu nhìn cô một cái, vừa lúc nhìn thấy hàng mi dày của cô, xuống chút nữa là chóp mũi ửng đỏ, tầm mắt lại đi theo trượt xuống……
Yết hầu anh lên xuống, dời ánh mắt đi.
Ý nghĩ đừng quấy rầy cô nghỉ ngơi chỉ diễn ra trong vài giây, cuối cùng anh không kiểm soát được gục đầu xuống, ngậm lấy môi dưới của cô.
Lâm Lạc Tang đang muốn ngủ, bỗng nhiên có đầu lưỡi cạy hàm răng trằn trọc dây dưa với cô, cô tránh né ra sau, dường như cuối cùng anh đã tìm thấy một điểm gắng sức nên nghiêng người đặt cô ở lưng ghế.
Anh hôn đứt quãng, nói hung mãnh cũng hung mãnh, nói dịu dàng cũng dịu dàng, triền miên làm càn, kiềm chế hung mãnh. Cô mơ mơ màng màng bị giày vò, cả đầu óc đều bị buồn ngủ vò thành một cục hồ nhão.
Không biết anh hôn bao lâu, tóm lại giống như là sau một thế kỷ, anh cuối cùng cũng thối lui.
Cô thật vất vả mới có thể ngủ tiếp, môi và đầu lưỡi lại vào lúc này mới truyền đến cảm giác bị anh cắn đến đau.
Lâm Lạc Tang ngáp một cái, mê mang lẩm bẩm: “Anh làm em hết buồn ngủ rồi.”
Giọng anh nghẹn ngào, vững vàng lại nghiêng đầu kề sát qua: “…… Vậy tiếp tục?”