Khác sạn Phượng Hoàng ở thành phía đông thành phố Lan Ninh có danh khí rất lớn, cấp bậc cao, phục vụ chu đáo, mùi vị tốt, luôn luôn kín chỗ.

- Ba, ta vào quán cơm này ăn vài lần, mùi vị rất tốt, lúc người vừa tới thành phố Lan Ninh nên ta muốn mang người đi nếm thử, đáng tiếc có việc trì hoãn.

- Ta già rồi, vị giác thoái hóa, ăn đồ ngon cũng không nếm ra cái vị gì, ngươi chiêu đãi tốt Tiêu Trần là được.

Trên đường đi, nói chuyện phiếm vài lần, bọn họ đã biến được danh tính Tiêu Trần.

Đồng dạng, Tiêu Trần cũng biết lão giả này gọi là Hoắc Lâm.

- A, ta biết rồi.

Hoắc Thanh Tùng có ấn tượng không tốt với Tiêu Trần, cho hắn là tên lừa đảo. Nhưng, tuổi còn nhỏ, nên không cùng hắn tính toán, ngược lại, chỉ mời hắn bữa cơm mà thôi.

Hoắc Thanh Tùng đến chỗ phục vụ hỏi:

- Lão bản, chỗ này có còn phòng riêng hay không?

- Có, vừa vặn còn lại một gian cuối cùng, Tiểu Trương, mang mấy vị khác nhân này đi phòng riêng số 13.

Một nữ phục vụ đi tới, dẫn ba người đến phòng riêng.

Lúc gọi món ăn, Hoắc Thanh Tùng đem thực đơn đưa cho Hoắc Lâm, không thì lại đưa cho Tiêu Trần.

- Tiêu Trần, ngươi muốn ăn cái gì thì tự gọi, không cần khách khí!

- Tốt!

Tiêu Trần cũng không khách khí chút nào, cầm thực đơn lên liền gọi nhanh mấy món.

Loại cử động này, để cho Hoắc Thanh Tùng thấy có chút căm tức.

Mấy món đắt tiền không ảnh hưởng, tính ra, nếu đem toàn bộ món ăn ở đây gọi lên, hắn cũng không đau lòng.

Hắn căm tức chính là thái độ Tiêu Trần.

Đây là cái gì?

Chủ nói khách tùy tiện, Tiều Trần liền không một chút nào xem mình là ngoại nhân, người không biết còn tưởng rằng bọn họ có quan hệ với Tiêu Trần.

- Hoắc tiên sinh, tựa hồ ngươi không cao hứng?

Tiêu Trần nhìn thấy Hoắc Thanh Tùng, một cảm giác buồn cười.

Hoắc Thanh Tùng khẽ nói:

- Làm sao ta dám, ngươi mới là đại gia ở nơi này!

Hoắc Lâm khiển trách:

- Thanh Tùng, sao lại nói thế?

- Ba, hắn…

Hoặc Thanh Tùng muốn nói gì đó lại thôi, ánh mắt lập tức lóe lên, quan sát Tiêu Trần hỏi.

- Tiêu Trần, ta mời cơm, vậy ngươi có thể nói cho ta, ngươi ở dưới cầu vượt làm gì không?

- Ngươi thật muốn biết?

Tiêu Trần nhíu mày.

- Chẳng lẽ còn có cái ẩn tình gì đó không thể nói sao?

- Cái này cũng không phải, chỉ là ta nói ra các ngươi không tin tưởng.

Tiêu Trần nâng chung trà lên, nhấp một ngụm.

Hoắc Thanh Tùng kỳ quái nói:

- Ta nghe người ta nói, ngươi ở nơi này luyện quyền, lại đả tọa ba ngày. Không phải ngươi sẽ nói cho ta, ngươi là người tu tiên?

- Nguyên lai, ngươi biết?

Tiêu Trần cười ha ha:

- Kỳ thực, có chút khác biệt, nhưng khác biệt không nhiều lắm!

- Cái gì, ngươi thật sự tu tiên?

Hoắc Thanh Tùng Ngẩn người, lập tức cười ra tiêng, ngôn ngữ mang theo khinh miệt.

Tiêu Trần thản nhiên nói:

- Có gì để cười?

- Đây là việc mà ta nghe thấy buồn cười nhất trong năm nay!

Hoắc Thanh tùng nói

- Tiêu Trần, Ngươi cũng biết chúng ta là người nào?

- Không biết!

Tiêu Trần liền lắc đầu.

Hoắc Thanh Tùng lần thứ hai nói tieeso:

- Đương nhiên ngươi không biết, chúng ta không phải người thành Phố Lan Ninh, là đến từ tỉnh lớn.

- ừ?

Thần sắc Tiêu Trần thản nhiên nhìn Hoắc Thanh Trùng nói:

- Ngươi muốn nói, ngươi đi ra từ tỉnh thành, liền muốn tài trí hơn người?

- Tài trí hơn người thì ta không dám nói, nhưng nhận thức khẳng định nhiều hơn so với ngươi.

Hoắc Thanh Tùng thấp giọng nói, ngữ khí nghiêm nghị:

- Ta đã thấy tiên giả chân chính, còn ngươi làm sao có thế thấy được!

- Thanh Tùng, ngươi nói hơi nhiều lời, hắn vẫn là hài tử.

Hoắc Lâm trầm giọng nói.

- Cũng đúng, thế nào ta lại cùng hắn so đo.

Hoắc Thanh Tùng lay lay hai thái dương, cảm giác như mình quá mức hồ đồ.

Tiêu Trần chỉ là một học sinh mười bảy mười tám tuổi thôi, hắn nói tu tiên, căn bản là hắn đùa giỡn, mình so thật giả với hắn làm gì.

Tiêu Trần không có tiếp tục tranh luận, trong lòng đang suy nghĩ.

Tiên giả chân chính?

Rất nhanh, hắn liền ý thức được Hoắc Thanh Tùng muốn nói không phải tiên giả mà là võ giả.

Cổ võ chi đạo, truyền từ xưa đến nay, phân chia là ngoại kinh và nội kình, người tu ngoại kình, tay xé mạnh hổ, chặt cây chém đá. Người có nội kình, cũng là xảo kình, dùng bốn lạng bạt nghìn cân.

Tiêu Trần dù sao cũng ở địa câu ba năm rồi, đối với địa cầu cũng có hiểu biết ít nhiều.

Nhưng mà, dùng Cổ Võ so sánh với tiên đạo, chính là trò cười trong nghề.

Đẳng cố cổ võ chia làm bốn loạn: Ngoại kình, Nội kình, Tiên Thiên, Đan Đạo

Ngang cấp với người tu tiên lực lượng võ giả không khác nhau lắm, nhưng còn trên nhiều phương diện khác, tu tiên có quá nhiều ưu thế.

Người tu tiên có thuật pháp không họa, ngự lôi, ngưng băng, linh lực có thể luyện thành pháp khí, chế tác phù triện.

Đến Trúc cơ kỳ, rèn luyện thần thức, nhất niệm đuổi địch ở hơn ngàn dặm, tiến tiến hơn bất kỳ radas nào của địa cầu.

Còn đến kim đan kỳ, thì lấy than thể làm lô đỉnh, lấy tinh khí làm dược, lấy tâm thần là hỏa, dung hơp thành kim đan, thoát khỏi ngũ cốc luân hồi, chân chính đạt được hiểu quả ích cốc.

Loại cảnh giới đó, không cần ăn không cần uống, không cần ngủ, thọ mệnh tăng lên đến năm trăm tuổi, trong mắt người thường, đã coi như là tiên giả trường sinh bất lão.

Mà ở trong mắt người truy cầu tiên đạo, kim đan mới chỉ là nhập môn.

Tiêu Trần biết Hoắc Thanh Tùng kiến thức nông cạn, cũng sẽ không tự hạ thân phận đi theo hắn tranh luận, chỉ là nâng chung trà lên, uống hai hớp trà.

Không thể không nói, nước trà này không tệ.

Hoắc Thanh Tùng âm thầm quan sát thần thái đến Tiêu Trần, trong lòng mỉm cười:

- Trò mèo của tên tiểu tử này bị ta vạch trần, còn có thể ung dung, thật là mặt dày.

Bầu không khí bên trong phòng trở nên có chút xấu hổ nhất thời lặng im,người nào cùng không nói gì thêm.

a mấy phút, ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới tranh cãi, cắt đứt ba người.

- Lang ca, bên trong thật không có chỗ ngồi trống, nếu không các ngươi đi nhà khác ăn đi?

- Ngươi nói cái gì? Đại ca của ta muốn tới chỗ các ngươi là cho các ngươi mặt mũi, ngươi lại dám gọi chúng ta đi nhà khác? Không muốn làm ăn?

- Không phải...

- Không phải liền cút ngay cho lão tử!

Ba!

Cửa bao sương bị cố sức đẩy ra, một tên nam tử lưng hùm vai heo bốn gã tiểu đệ tiến đến, liếc mắt nhìn ba người Tiêu Trần.

- Nơi này không phải còn trống sao?

hủ quán chạy theo tới, nói ra:

- Lang ca, bọn họ đã chọn thức ăn ngon.

- Còn chưa lên món ăn, bàn còn sạch sẽ, không phải đúng dịp? Để cho bọn họ đi nơi khác ăn đi.

"Cái này..."

Chủ quán vẻ mặt làm khó.

- được, ta tới nói với bọn họ!

Lang ca đẩy lão bản ra, hướng về phía Tiêu Trần ba người hô:

- Cái này phòng riêng hiện tại về ta, các ngươi có thể đi.

- Dựa vào cái gì?

Hoắc Thanh Tùng đứng lên, trợn mắt nhìn.

Lang ca cười lạnh núi;

- Dựa vào vùng phố đông này là của đại ca ta!

Hoắc Thanh Tùng khinh thường nói:

- Nho nhỏ một cái Phố Đông tính cái gì, ta cho ngươi biết, ta họ Hoắc, Hoắc gia Hoắc Thanh Tùng!

- Hoắc Thanh Tùng là cái gì, đại ca của ta lớn nhất Phố Đông, nhanh chóng lăn cho lão tử, chớ chọc lão tử nóng!

Lang ca không nể tình, tựa hồ cùng thật chưa từng nghe qua Hoắc Thanh Tùng.

- Ngươi...

Hoắc Thanh Tùng tức giận đến sắc mặt tái xanh.

"Thế nào, ngươi còn muốn đánh nhau?"

Lang ca tiến lên một bước, bắp thịt run run, hung thần ác sát, khí tràng liền làm cho Hoắc Thanh Tùng đảo lui.

Lúc này, Tiêu Trần cười cười nói:

- Hoắc tiên sinh, ngươi nói ngươi tới từ tỉnh thành, nơi này không ai nhận thức ngươi, ngươi theo chân bọn họ đánh nhau chính là ăn thua thiệt.

Hoắc Thanh Tùng lại không ngốc, làm sao sẽ không rõ tình thế? Hắn là một văn nhân, đánh Lang ca một cái cũng đánh không lại, càng không cần phải nói phía sau Lang ca còn có bốn cái tiểu đệ.

Cổ nhân nói ” tú tài gặp thượng binh, có lý không nói được” đại khái chính là hình dung loại tình huống này.

- Hừ, để ta gọi người tới!

Hoắc Thanh Tùng cầm điện thoại lên, chuẩn bị gọi điện thoại.

Tiêu Trần lại nói:

- Chỉ sợ nước xa không cứu được lửa gần, người ngươi gọi chưa đến, chúng ta đã bị đánh ra ngoài.

- Vậy làm sao bây giờ?

Hoắc Thanh Tùng cho rằng Tiêu Trần đang giễu cợt hắn, cả giận nói:

- Nếu không ngươi tới?

Tiêu Trần ngồi ở ghế trên vươn vai, duỗi người nói:

- Cũng được, dù sao ta muốn ăn cơm, không thể để người khác phá hư hứng thú."

Hoắc Lâm sợ Tiêu Trần hành động theo cảm tình, vội vàng nói:

- Tiêu Trần, không cần làm loạn.

- Yên tâm, ta có chừng mực. Kỳ thực sự việc cũng không có phức tạp như thế, muốn để cho bọn họ biết khó mà lui, có phương pháp trực tiếp hơn."

Tiêu Trần vừa nói, một tay cầm được trên bàn chiếc đũa, xé mở đóng gói, rút ra một cây, nói:

- Chỉ cần một chiếc đũa!

Hoắc Lâm nghe vậy, thần sắc ngẩn ra.

Một chiếc đũa để cho năm tên côn đồ biết khó mà lui, đùa gì thế?

Hoắc Thanh Tùng lại thêm không chịu được nhìn Tiêu Trần khoác lac, vỗ bàn nói:

- Ngươi nếu có thể dùng một chiếc đũa đuổi hắn đi ra khỏi cửa, Hoắc Thanh Tùng ta hôm nay liền phục ngươi!

Lang ca cùng nghe được lời nói của Tiêu Trần, tức giận nhìn Tiêu Trần.

- Tiểu tử ngươi vừa nói cái gì?

Lúc,Hoắc Thanh Tùng muốn gọi điện thoại lúc, Lang ca thật là có chút hoảng, sợ thật đá phải thiết bản có thế lực lớn.

Nhưng Tiêu Trần nói muốn dùng một chiếc đũa để cho hắn biết khó mà lui, hắn liền không phục, cho rằng Tiêu Trần đang vũ nhục hắn.

- Tốt, hôm nay lão tử liền nhìn một chút, ngươi làm như thế nào mà dùng một chiếc đũa đuổi chúng ta đi!

Lang ca liền đứng ở nơi đó, không tiến lên trước cũng không lui về phía sau, nhìn Tiêu Trần khiêu khích.

Tiêu Trần nghe vậy, lông mày nhíu lại, lạnh lùng cười.

- Cái kia... Ngươi cần phải mở to hai mắt, nhìn cho kỹ!

Nói vừa xong, chỉ thấy cổ tay Tiêu Trần nhẹ nhàng mở, chiếc đũa trong tay giống như mũi tên nhọn, tuột tay mà ra.

Phì!

Chỉ nghe một tiếng phá không bén nhọn phá không vang lên, người người cảm giác sát chiêu tới, chiếc đũa trong nháy mắt xuyên qua vai Lang ca, lao vàobên trong vách tường phía sau.

Đông!

Tất cả mọi người, kinh hãi quan sát bức tường phía sau.

Bên trong, chiếc đũa có phân nửa cắm sâu vào vách tường, một nửa kia lộ ở bên ngoài, nhiễm lấy máu tươi, ồ ồ nhỏ xuống, nhìn thấy mà giật mình.